Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 30: Đại Hội Đấu Giá (1)




“Thân chào tất cả quý khách nhân có mặt trong hội trường của buổi đấu giá lớn nhất năm nay. Thay mặt Lâu Giang Các, tôi - tiểu Nhạn là người chủ trì của ngày hôm nay, xin gửi đến lời tri ân trân trọng nhất đến cho mọi người. Và sau đây, không để mọi người chờ lâu nữa, tôi xin được công bố vật phẩm áp trục của buổi đấu giá hôm nay, tin tức mà các vị nhận được trước đó sẽ không thay đổi, nhưng Địa cấp binh khí sẽ bị dời lên phía trước, vật phẩm áp trục được thay đổi bằng một món khác quý giá gấp mười lần, các vị có tò mò đó là gì không?”

Ở giữa đại sảnh, một thiếu nữ mặc sườn xám màu lam tôn lên dáng người quyến rũ và trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi đóng lại, truyền những âm thanh êm tai nhưng khơi dậy lòng người đi khắp hội trường.

“Đáng ghét! Nhạn cô nương, ngươi lại thừa nước đục mà thả câu rồi. Mau nói đi, vật áp trục rốt cuộc là cái gì?”

“Vật phẩm mà quý hơn cả Địa cấp binh khí thật sự tồn tại sao, vì cái gì không nghe được một chút tiếng gió nào?”

“Nhạn cô nương, ngươi mau nói đi, bọn ta sốt ruột sắp chết đến nơi rồi!”

Người của cả hội trường đều nháo nhào lên, thay phiên hối thúc Nhạn cô nương nói ra danh tính của vật áp trục.

Ngay cả những phòng khách quý cũng đều cho người đi bí ẩn thăm dò.

Nhạn cô nương thuận lợi nhìn đến không khí của hội trường bị khuấy động, vì vậy chậm rãi nở nụ cười mê hoặc, quăng một trái bom cho bọn họ:

“Tiểu Nhạn sao đành lòng nhìn các vị nóng ruột chứ, vật phẩm áp trục của ngày hôm nay, chính là… chính là Cửu Tinh Chung Nhũ!”

Ngay khi tiếng nói của Tiểu Nhạn vừa dứt, cả hội trường bỗng chốc sôi trào lên, ngay cả phòng khách quý đều đứng ngồi không yên.

“Trời ạ! Là Cửu Tinh Chung Nhũ trong truyền thuyết đấy sao? Cái giọt nước thánh mà có thể giúp người tăng nhanh ba đại cấp bậc đấy hả?”

“Lỗ tai của tôi nghe lầm hay xuất hiện ảo giác rồi? Cửu Tinh Chung Nhũ vậy mà xuất hiện tại đây?”

“Lâu Giang Các sẽ không phải lừa gạt chúng ta đi? Ai dám xác định đó là Cửu Tinh Chung Nhũ thật sự?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Cửu Tinh Chung Nhũ đã tuyệt tích từ lâu rồi, cái này khẳng định là giả, tuyệt đối là giả!”

Đối mặt với sự chất vấn và phẫn nộ, Tiểu Nhạn vẫn không đổi sắc mặt, mà bình tĩnh giải thích:

“Các vị thỉnh bình tĩnh ngẫm lại, Cửu Tinh Chung Nhũ là vật trong truyền thuyết, nhưng không đại biểu nó không tồn tại. Lâu Giang Các chúng tôi sẽ không dùng mánh khóe treo đầu dê bán thịt chó để lừa gạt khách hàng. Cửu Tinh Chung Nhũ là do một vị khách nhân thần bí ở hai ngày trước chuyển nhượng cho chúng tôi, và có yêu cầu là bán đấu giá. Chúng tôi đã kiểm chứng qua, và người kiểm chứng là phó viện trưởng của Tinh Huyền học viện - Lam Vân đại sư. Ngài ấy cũng có mặt ở hiện trường và đang ở phòng khách quý, nếu các vị không tin tưởng, có thể trực tiếp hỏi ngài ấy!”

Nghe lời giải thích của tiểu Nhạn, tất cả mọi người đồng loạt lộ ra biểu tình hưng phấn, kích động đến nhảy cẫng lên:

“Không cần, nếu là Lam Vân đại sư đã đích thân chứng thực, vậy thì một trăm phần trăm Cửu Tinh Chung Nhũ hôm nay là thật rồi!”

“Ôi mẹ của tôi ơi, lúc sinh thời tôi cũng có thể chứng kiến truyền thuyết xuất hiện, đời này không sống uổng phí rồi!”

“Thôi chết, ta hôm nay không mang đủ ngân lượng, mau mau về vét sạch gia sản, Cửu Tinh Chung Nhũ, một giọt thôi ta cũng phải bắt lấy!”

“Nhưng hôm nay có rất nhiều khách quý, nói không chừng có cả hoàng tộc và đại gia tộc, chúng ta tranh không nổi đâu!”

“Kệ mẹ nó, tranh không được ta cũng phải thử một lần!”

“Quên mất, tiểu Nhạn cô nương, Cửu Tinh Chung Nhũ này bán thế nào?”

Rốt cuộc, có người hỏi đến vấn đề cần hỏi, cả hội trường cũng nín thở theo, chờ đợi câu trả lời.

Tiểu Nhạn bị nhiều người dùng ánh mắt sói đói quan sát, trái tim cũng hơi run rẩy, nhưng mặt ngoài vẫn giữ nguyên mỉm cười, ngọt ngào nói:

“Vị khách nhân thần bí chuyển nhượng cho Lâu Giang Các chúng tôi ba giọt Cửu Tinh Chung Nhũ, cho nên chúng tôi quyết định, phân theo giọt mà bán, vì vậy quý khách có ba lần cơ hội nha.”

Mọi người nghe thế, có một chút thất vọng, nhưng ngẫm lại sự quý giá của thứ đồ kia, ba giọt đã là khả ngộ bất khả cầu rồi. Không, phải nói chỉ cần một giọt thôi là có thể khiến người ta điên cuồng.

“Vậy còn không mau bắt đầu bán đấu giá đi, đừng để chúng tôi chờ lâu chứ, hay là muốn đấu giá vật áp trục trước?” Có một người có vẻ táo bạo, bắt đầu không kiên nhẫn mà quát tháo.

Đối mặt với tình huống như vậy, Tiểu Nhạn chỉ liếc mắt nhìn tên kia một cái, giọng nói trầm ấm rõ ràng:

“Quy củ xưa nay của Lâu Giang Các chúng tôi, các vị hẳn là hiểu rõ nên tôi sẽ không lập lại. Cho nên, mong các vị an phận chờ buổi đấu giá tuần tự tiệm tiến hoàn thành từng món một. Sở dĩ tôi giới thiệu vật áp trục trước, chính là để cho các vị có thời gian chuẩn bị. Xin đừng làm khó một tiểu cô nương yếu đuối như tôi!”

Cả hội trường: “…”

Cái giọng điệu vì người khác suy nghĩ này, bọn họ quả thật không thể bắt bẻ được.

Nhưng khó xử một cô nương yếu đuối?

Ngươi tự nhận mình là cô gái yếu đuối, nhưng từ lời nói sắc bén cho đến cử chỉ đe dọa, có nơi nào là yếu đuối?

Bọn họ là người từng trải, đương nhiên cảm nhận được từ trên xuống dưới của hội trường lúc này đều bao phủ bởi những vị cường giả không tên, hẳn là bảo vệ cho Cửu Tinh Chung Nhũ.

Thử hỏi, ai dám gây chuyện đây? Hận đời không muốn sống nữa à?

Buổi đấu giá thuận lợi diễn ra.

“Sau đây là vật đấu giá đầu tiên của ngày hôm nay, là một kiện áo giáp được làm từ băng tằm, có thể chống được nước lửa và binh khí bậc Huyền, giá khởi điểm là hai ngàn lượng bạc, mời các vị kêu giá, mỗi lần kêu không được ít hơn một trăm lượng bạc”.

Một thiếu niên ôm cái mâm từ cửa trong đi ra đặt lên bàn trước người của Tiểu Nhạn, Tiểu Nhạn lật mở tấm vải trùm đen, hiển thị vật phẩm ra bên ngoài, bắt đầu giới thiệu công dụng và giá của ngân giáp.

“Hai ngàn hai trăm lượng!”

“Hai ngàn năm trăm lượng!”

“Ba ngàn lượng!”

“...”

Bởi vì có tiểu nhạc đệm là Cửu Tinh Chung Nhũ, cho nên hứng thú của mọi người vẫn chưa bị gợi lên, ra giá đều cho có lệ.

Chỉ có bốn năm người ở đại sảnh tranh cướp nhau mua, mà các phòng khách quý không hề có động tĩnh.

Cuối cùng, ngân giáp được một tiểu phú ông dùng bốn ngàn lượng mua đi.

Mà các phòng khách quý lúc này, đã sóng ngầm mãnh liệt, đều đồng loạt ra hiệu cho người thân tín về nhà gom góp ngân lượng hoặc điều tra kẻ thần bí đã mang Cửu Tinh Chung Nhũ đến.

Phòng 306.

Mạc Túc dựa vào ghế sô pha, mắt nhìn cửa sổ trong suốt bên ngoài, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên:

“Cửu Tinh Chung Nhũ, thật là không ngờ tới! A Nhất, hôm nay ngươi đem bao nhiêu tiền?”

Khóe miệng của Mạc Nhất co rút lại, khuôn mặt nhăn thành cái mền:

“Chủ tử người quên rồi sao? Nhà chúng ta chỉ có huyền thạch là nhiều, ngân lượng đều đổi sang huyền thạch cả rồi. Lúc nãy thuộc hạ đã dùng năm ngàn lượng bạc thuê phòng, hiện giờ trong người thuộc hạ chỉ còn không đến một vạn lượng!”

Mạc Túc khẽ nhíu mày tính toán:

“Ngươi có một vạn, ở nơi này của ta cũng chỉ có năm vạn, nếu tính luôn phần còn thiếu của Lâu Giang Các nợ lại thì cũng chỉ có khoảng bốn trăm ngàn lượng hoàng kim, khẳng định là không thể giành được Cửu Tinh Chung Nhũ từ tay của người khác…”

“Vậy phải làm sao đây? Hay là truyền tin cho A Cửu mang tiền đến?” Mạc Nhất cũng rất khó xử, vốn chỉ định đến đây xem xét, ai mà ngờ được xuất hiện Cửu Tinh Chung Nhũ làm cho Mạc Túc thấy hứng thú, kết quả lại không mang theo tiền.

Mạc Túc lắc đầu phủ nhận:

“Không kịp đâu, đợi bọn họ mang tiền đến, rau kim châm đều lạnh!”

“Hay là chúng ta trực tiếp cướp?” Mạc Nhất nghĩ đến cái gì đó, lời lẽ chính đáng hỏi.

Mạc Túc nhướng mày liếc hắn một cái, ho khan:

“A Nhất, suy nghĩ của ngươi quá nguy hiểm, chúng ta là công dân nghiêm túc, sao có thể làm hành động bẩn thỉu như vậy được. Hơn nữa, ngươi nghĩ với tình hình hiện tại, chúng ta có thể toàn thân trở ra sao?”

Mạc Nhất: “…”

Câu thứ hai mới là ý chính đi?

Hắn khẽ nhìn qua hai cái đầu nhỏ rúc vào nhau cười khúc khích, có một cảm giác muốn che mặt.

Hắn dám khẳng định, nếu không có hai đứa nhãi con vướng tay vướng chân này, tướng quân của bọn hắn một trăm phần trăm là đi cướp cho nhanh gọn lẹ.

Mạc Nhất nhớ đến một chuyện, mắt sáng lên thì thầm vào tai Mạc Túc:

“Chủ tử, không phải mấy hôm trước người mới đột nhập hoàng cung dọn sạch bảo khố sao? Nếu không chọn một món quý hiếm ra bán đại đi?”

Mạc Túc sững người, sau đó thì cười:

“A Nhất, người hiểu ta quả nhiên chỉ có mình ngươi. Ngươi không nhắc nhở ta còn quên mình có trong tay một tòa bảo khố. Đợi chút, để ta tìm xem có món gì bán được hay không.”

Mạc Nhất đứng thẳng người trở lại, biểu tình giả bộ nghiêm túc, chỉ là sắc mặt chột dạ đã bán đứng tâm tình của hắn.

Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng thấy mẫu thân và Nhất thúc thúc thì thầm với nhau, dáng vẻ khó xử thì đồng loạt lộ ra biểu tình đau lòng.

Mạc Du Hồng móc ra tờ ngân phiếu một trăm lượng nhét vào tay áo của mẫu thân mình, nói nhỏ nhẹ:

“Mẫu thân, hay là… người lấy của tiểu Hồng dùng trước đi!”

Mạc Vân Long cắn răng hít sâu một hơi, biểu tình không nỡ móc ra một chồng ngân phiếu toàn bộ đưa cho Mạc Túc:

“Mẫu thân, đây là tiền tiết kiệm tiểu Long dành dụm được trong mấy năm nay. Nếu mẫu thân có việc gấp thì cứ lấy hết đi, tiểu Long hiện tại còn chưa xài đến.”

Mạc Túc ngẩn ra, nhìn hai đứa nhỏ hai bên, trái tim lạnh băng như được nước ấm cọ rửa, nóng dần lên như thiêu đốt, nàng nhịn không được ôm hai đứa vào lòng mình, nỉ non với chúng nó:

“Tiểu Long, Tiểu Hồng, cất trở về đi! Chuyện cỏn con này, mẫu thân hoàn toàn có thể giải quyết được. Các ngươi có lòng vậy là mẫu thân vui lắm rồi!”

“Thật sự không cần sao?” Mạc Vân Long nửa tin nửa ngờ, nhưng bàn tay cầm ngân phiếu khẽ nắm chặt.

Mạc Túc buồn cười vì hành động của hắn, tiểu quỷ này yêu tiền như mạng, hiếm khi chủ động dâng lên như vậy. Thật là không uổng công nàng nuôi hắn cho đến từng này.

“Các ngươi giữ lại đi, mẫu thân là người trưởng thành, không cho thêm thì thôi, nào có đạo lý lấy tiền của trẻ nhỏ!”

Mạc Vân Long nghe vậy, híp mắt cất ngân phiếu trở về trong túi, tốc độ tay kia tuyệt đối là tài xế lâu năm.

Mà Mạc Du Hồng lại hôn lên má của Mạc Túc một cái, cực kỳ cẩn thận đem ngân phiếu nhét trở về trong ngực áo.

Mạc Túc đem bọn nhỏ buông ra, bắt đầu lục lọi tinh thần không gian của mình. Mấy ngày trước đem bảo khố dọn tiến vào còn chưa kịp sắp xếp lại, cho nên lúc này quá loạn, nàng tìm mãi mới thấy được một cái lọ ở trong góc.

Mạc Túc đem cái chai lấy ra nắm ở trong tay, sau đó nói với Mạc Nhất:

“A Nhất! Ngươi đi một chuyến tìm Giang Nguyệt, đem hai viên đan dược này bán đi!”

Mạc Nhất nhìn thấy chữ trên lọ thì sắc mặt hơi đen lại, hít sâu:

“Huyền Nguyên Đan?”

Mạc Túc dựa vào ghế híp mắt dưỡng thần, thuận miệng giải thích:

“Mặc dù kém Cửu Tinh Chung Nhũ rất nhiều, nhưng Huyền Nguyên Đan có tác dụng cố bổn bồi nguyên, đánh trụ căn cơ. Nếu không, người có căn cơ yếu kém nếu hấp thụ Cửu Tinh Chung Nhũ sẽ như nước đổ lá môn mà thôi. Có Huyền Nguyên Đan, sẽ như hổ mọc thêm cánh. Nhưng mà nói cho Giang Nguyệt, nhớ là bán tách ra, đừng tặng kèm chung với Cửu Tinh Chung Nhũ.”

Mạc Nhất khóe miệng co quắp nhìn cái chai trong tay.

Hai viên!!!

Cửu Tinh Chung Nhũ là ba giọt, mà chủ tử lại bán hai viên, đây là một sự khẳng định, nàng thế tất phải muốn bằng được Cửu Tinh Chung Nhũ.

Nếu không may không được đến, nàng cũng không tổn thất gì, ngược lại còn thu vào một bút tiền túi.

Dù sao Huyền Nguyên Đan này cũng là của chùa không cần vốn.

Huyền Nguyên Đan trên đại lục cũng là đan dược hiếm thấy, chỉ có quỷ mới biết sao Thiên Nguyệt quốc lại có được vật hi hữu như thế này.

Chiêu này, thật sự là quá âm hiểm.