Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 12: Theo dõi




Tiết San San cúi đầu, cảm giác được nhiều ánh mắt tập trung trên người mình, cô cảm thấy khuất nhục, vì sao cô phải biểu diễn cho những người này xem?

” Tôi học là quyền đạo, lúc đánh phải có người phối hợp cùng.”

” Tốt, tôi đây đến giúp cô!” Một tiểu thư đi ra..

Tư Tư cười nói:”San San, cô trăm ngàn lần không cần đánh thương người nha, tuy rằng cô là vệ sĩ của tôi, tôi cũng sẽ không che chở cho cô.”

“Tôi hiểu được.” San San thản nhiên nói:” Tiểu thư yên tâm đi.”

Dứt lời cô nhấc mạnh chân lên, đá tới trước, người kia liền hoảng sợ, hét lên một tiếng tay che kín mặt. Nhưng chân của Tiết San San cách mặt của cô ta một tất rồi ngừng lại.

“Đây là bước cơ bản nhất, có phức tạp một chút, còn muốn tiếp tục không?” San San cười hỏi.

” Không…… Không cần.” Vị tiểu thư kia sợ tới mức mặt không còn chút máu, lui vào trong đám người.

Tư Tư đứng lên, vừa lòng nở nụ cười:”San San, làm tốt lắm, chúng ta đi học thôi!”

Trong ánh mắt mọi người bây giờ, hai người một trước một sau đi ra phòng nghỉ, xa xa ở một góc, vài nam sinh đang nhìn vào họ.

“Vệ sĩ lợi hại như vậy, xem ra về sau chúng ta tiếp cận Lâm gia đại tiểu thư cũng không dễ dàng đâu!”

” Đúng vậy, thật sự là sát phong cảnh……” (cái này không hiểu lắm)

” Bất quá nếu là Giang thiếu ta đã nói thì sẽ làm được?”

Bọn họ đồng thời nhìn vào nam sinh màu lục kia, làn da hắn trắng nõn, bộ dạng rất tuấn.

Chỉ thấy hắn rất có ý cười:” Các người không cần thử tôi, muốn đuổi theo họ, không cần ta phải xen vào .”

Bọn họ đều kinh ngạc:” Giang thiếu…… Vậy còn ngươi?”

” Tôi có mục tiêu khác.” Hắn ta đứng lên, mỉm cười đi ra phòng nghỉ.

……

Đang trong giờ học, Tư Tư tiểu thư bỗng nhiên muốn ăn, San San đành phải ra ngoài mua.

Đi trên hành lang dài, bỗng nhiên cảm giác phía sau có người đi theo mình, vì thế quay lại đá một phát, một than ảnh cáo llớn hét lên rồi ngả gục.

Không nghĩ tới một phút liền đem đối phương đá ngã xuống đất, San San cảm thấy khó hiểu, không biết ai sai hắn đi theo cô?

” Anh…… Vì sao đi theo tôi?” Cô đề phòng nhìn anh ta đang đứng lên.

” Đồng học, cô hiểu lầm rồi.” Nam sinh kia đứng lên, đưa tay mở ra:”Kẹp tóc của cô bị rớt.”

San san nhìn thấy, quả nhiên là kẹp tóc của mình, chắc là vừa rồi lúc cô vò đầu không cẩn thận làm rớt.

” Nga…… Cám ơn.”Cô đưa tay ra muốn nhận lại, thế nhưng nam sinh kia lại đưa tay thu trở về.

” Nói cho tôi biết tên của cô, tôi liền trả lại.” Anh ta cười, lộ ra hàm răng trắng, ánh mặt trời xuyên thấu qua chiếu vào khuôn mặt của anh ta, thật ấm áp.

Rõ ràng chính là đùa giỡn, nhưng anh ta lại vô hại tươi cười lại làm cho cô cảm thấy bực, nhíu mày nói:” Tôi gọi là Tiết San San, hiện tại có thể trả lại cho tôi được không?”

” Tốt!” Anh lại nhếch miệng cười, đem kẹp tóc trả lại cho cô, đồng thời nói:” Tôi gọi là Giang Hằng Vũ, Hằng trong vĩnh hằng, Vũ trong vũ trụ.”

Tiết San San tiếp nhận kẹp tóc xoay người bước đi, anh ta liền chạy theo, đi bên cạnh cô nói:” Có thể cùngcô kết giao bằng hữu được không?”

” Không thể.” Cô cúi đầu, cước bộ nhanh hơn.

“Cô có vẻ rất sợ tôi a? Vì sao? Tôi không phải người xấu.”

” Người xấu cũng không đem hai chữ người xấu viết trên mặt.”

Anh ta sửng sốt một chút cười nói:” Có đạo lý.”

Bước đi trong chốc lát, Tiết San San bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn anh.

Anh ta bất đắc dĩ nói:” Được rồi, tôi đã biết, tôi không nói cô.”

Cô đỏ mặt nói:” Tôi…… Tôi lạc đường. Anh có biết bánh ốc ngọt bán ở đâu không?”