Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 120: Rời đi




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Lãnh Hạo Nguyệt không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lãnh Huyền Nguyệt, hắn biết, hắn ta là một tiểu nhân, căn bản không có khả năng tuân thủ lời hứa hẹn, di chiếu cùng ngọc tỷ hắn có thể không quan tâm, thế nhưng, hắn không thể để cho Nhạc Du Du ở trong tình trạng này.

Trình Dật cùng Long Ngâm tựa hồ cũng hiểu rõ lo lắng của Lãnh Hạo Nguyệt, vì thế sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Linh Lung tuy rằng không nói chuyện, thế nhưng, hai tay của nàng đã sớm giữ lại ngân châm, mặc kệ Lãnh Huyền Nguyệt có ra vẻ hay không, bọn ta sẽ tống hắn kỷ châm.

Lãnh Huyền Nguyệt đương nhiên không chuẩn bị thực sự đem Nhạc Du Du tống xuất đi, hắn muốn ngôi vị hoàng đế lại muốn nữ nhân này, vì thế, hắn làm bộ ném đi, nhưng lại đem Nhạc Du Du trực tiếp nâng lên, mà lúc này, di chiếu cùng ngọc tỷ trong tay Lãnh Hạo Nguyệt cũng đã ra tay, chỉ là, hắn cũng không ngốc mà ném cùng một chỗ, mà đồng dạng ném đông tây hai hướng khác nhau.

Lãnh Huyền Nguyệt vội vàng phi thân lên, trước bay về phía ngọc tỷ, mà đồng thời, thị vệ của hắn cũng hướng về di chiếu bay đi.

Lãnh Hạo Nguyệt cũng không nhàn rỗi, trong nháy mắt Nhạc Du Du bay lên không, hắn cũng bay lên trời, hướng về phía Nhạc Du Du bay tới, mà Trình Dật cùng Long Ngâm đã ở trong nháy mắt xuất kiếm, một chạy đến chỗ Lãnh Huyền Nguyệt mà đi, một chạy đến chỗ thị vệ của hắn mà đi.

Ngân châm của Linh Lung cũng đồng thời bay ra ngoài.

Lãnh Hạo Nguyệt ôm lấy Nhạc Du Du, xoay tròn một vòng rơi xuống trên mặt đất, mà lúc này, xung quanh bỗng nhiên liền xuất hiện rất nhiều thị vệ, mỗi người đều cầm cung tiễn kéo ra: “Không được nhúc nhích.”

Trình Dật cùng Long Ngâm trong nháy mắt dừng tay trơ mắt nhìn ngọc tỷ cùng di chiếu rơi xuống trong tay Lãnh Huyền nguyệt, chỉ là, người có thể dừng lại, ngân châm đã xuất thủ liền dừng không được, Lãnh Huyền Nguyệt bởi vì bay tới lấy ngọc tỷ chờ thời gian phát hiện đã không còn kịp rồi, tuy rằng tránh thoát khỏi đại đa số, nhưng vẫn có một cây chui vào dưới bụng hắn.

Lãnh Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy phía dưới đau xót, không khỏi nhướng mày, thế nhưng, cũng rất mau vận công đem ngân châm ép đi ra, sau đó đứng thẳng lên.

Linh Lung thấy rõ, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.

Lãnh Hạo Nguyệt ôm Nhạc Du Du, nhưng không đứng ở tại chỗ, bốn phía đều là người của thái tử, nói hắn là tiểu nhân thật đúng là không quá đáng.

“Lục hoàng đệ, bốn năm trước bản cung nhất thời mềm lòng, bị ngươi giả ngu lừa gạt, bỏ qua ngươi, hôm nay còn muốn chạy, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.” Lãnh Huyền Nguyệt cố nén thân thể đau đớn, lạnh lùng cười, “Không muốn trở thành tổ ong vò vẽ thì hãy ngoan ngoãn tự sát đi.”

“Lãnh Huyền Nguyệt, ngươi là tiểu nhân đê tiện.” Nhạc Du Du nhịn không được lớn tiếng mắng lên, “Ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân sẽ bị giòi bọ ăn …”

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, cứ mắng chửi đi, chờ hắn đã chết, bản cung sẽ đem ngươi ẵm lên long sàng, đến lúc đó chỉ sợ cũng mắng không được thôi…”

“Ngươi…” Nhạc Du Du tức giận thật muốn đi tới tát vào mặt hắn, trên đời này tại sao lại có thể có người vô sỉ như vậy? Đồng dạng đều là họ Lãnh, làm người khác biệt lớn như vậy chứ?

Lãnh Hạo Nguyệt vỗ vỗ vai Nhạc Du Du, giúp nàng giải huyệt nói, sau đó hướng về phía Lãnh Huyền Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xác định ngươi có thể giết bản vương như vậy?”

“Vậy thử xem đi.”Taycủa Lãnh Huyền Nguyệt vừa nhấc, thế nhưng, không như mong muốn mưa tên được hạ xuống, không khỏi hơi sửng sờ.

Đúng lúc này, nghe thấy thanh âm ùm ùm, nguyên bản bọ thị vệ của thái tử đang giương cung ở xung quanh cùng nóc nhà, bỗng nhiên liền không thể hiểu được tức khắc rơi xuống dưới, mỗi người miệng phun huyết đỏ, đi đời nhà ma.

Lãnh Huyền Nguyệt không dám tin tưởng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt.

Nhưng vào lúc này, một một bóng dáng xán lạn bỗng nhiên liền xuất hiện ở trên nóc nhà bên cạnh còn có mười mấy thị vệ ăn mặc giống nhau như vậy.

“Xin lỗi các vị ở phủ thái thử, đã quên sớm thông báo cho các ngươi, bản công tử tới.” Hoa Hồ Điệp vẻ mặt kiêu ngạo hướng về phía mọi người bắn mị nhãn, “Tự giới thiệu một chút, bản thân chính là ai gặp đều thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe ngừng vô địch mỹ nam, trong lòng của các nữ nhân giống như thần tượng, cũng là Hoa Hồ Điệp! Vỗ tay…” Nói xong, chính mình liền liều mạng vỗ tay đến.

Dưới không ít người đã bắt đầu nôn ói ra.

“Tiểu tứ Hồ điệp, ngươi không nói đẹp thì ngươi sẽ chết a?” Nhạc Du Du thực sự không nhịn được, người kia lại trộm lời kịch của mình, còn nói chạy tới như vậy, thực sự là ghê tởm rất.

Lãnh Hạo Nguyệt không để ý đến Hoa Hồ Điệp, sự xuất hiện của hắn chỉ do ngoài ý muốn, mà là cấp tốc ôm Nhạc Du Du phi đến trên người của mình, sau đó nhìn lướt qua người phía sau Hoa Hồ Điệp, khóe miệng không khỏi ngoéo … một cái, xem ra, Phi hồ huấn luyện người mới gặp gỡ thật hiệu quả, đội ngũ đặc biệt của vương phi đã thành công.

“Vương gia, chúng ta nhất định phải mau rời đi.” Hoa Hồ Điệp dùng thanh âm thật nhỏ đối với Lãnh Hạo Nguyệt nói, “Khi ta tới, phát hiện có đại bộ đội đang hướng bên này mà đến, trên quân kỳ là một chữ ‘Bạch’.”

“Đúng vậy vương gia, Bạch Triển Bằng hẳn là mang theo đội ngũ tới đón ứng với thái tử.” Long Ngâm cũng gật đầu, “Hiện nay ở ngoài thành, cộng thêm Nam Cung tiểu vương gia mang người tới cũng chỉ có năm vạn người, quả thât không địch được chúng.”

“Uh.” Lãnh Hạo Nguyệt gật gật đầu.

“Lãnh Hạo Nguyệt, ngươi cho là ngươi đi được sao?” Lãnh Huyền Nguyệt cầm di chiếu trong tay, cười lạnh nói, “Đội ngũ của Bạch tướng quân sẽ tới, đến lúc đó…”

“Đến lúc đó thế nào thì đúng vậy.” Lãnh Hạo Nguyệt cắt đứt lời của hắn, “Thế nhưng hiện tại ngươi nếu như không để chúng ta rời đi, vậy người lập tức chết sẽ là ngươi.” Nói xong, giơ tay lên.

Phạm Thiên Cương chờ người rời đi sẽ giơ cung tiễn trong tay lên, tiến tiến đều là đối với Lãnh Huyền Nguyệt, chỉ cần hắn khẽ động, nhất định sẽ biến thành con nhím.

Lãnh Huyền Nguyệt cắn cắn môi, sau đó khoát tay chặn lại: “Thả bọn họ đi.” Hắn không có biện pháp, tiểu phúc bị thương, hắn rất tức giận, nhưng nếu như đối phương bắn cung thì hắn khẳng định không có biện pháp né tránh.

“Điện hạ, thả hổ về rừng a.” Thị vệ của Lãnh Huyền Nguyệt không cam lòng nhắc nhở.

“Bản cung nói thả là thả.” Lãnh Huyền Nguyệt trừng mắt, hắn có gì mà không biết đạo lý  này”Thả hổ về rừng hậu họa vô cùng”, chỉ là, không có biện pháp a.

Bọn thị vệ không nói thêm gì nữa, mà là trong nháy mắt mở vòng vây, thối lui đến bên người Lãnh huyền nguyệt.

Lãnh Hạo Nguyệt nói tiếng “Đi” sau đó mang theo mọi người cấp tốc rút lui khỏi.

Lãnh Huyền Nguyệt trơ mắt ra nhìn Lãnh Hạo Nguyệt mang theo Nhạc Du Du rời đi, nắm tay chăm chú nắm lại, rồi bỗng nhiên lảo đảo ngã nhào trên đất.

“Mau truyền ngự y.” Bọn thị vệ lại càng hoảng sợ, vội vàng đem Lãnh Huyền Nguyệt đỡ lấy, sau đó nhanh như chớp rời đi

Ngoài thành, Nam Cung Duệ đang mang theo năm vạn binh sĩ lo lắng chờ ở nơi đó, Nhạc Du Du vẫn không cứu ra, hắn lại có dự cảm, bốn năm trước một màn sợ rằng lại sẽ tái diễn. Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể hiểu được, cũng là bởi vì hắn là loại chí tình chí nghĩa này, nên phụ vương mới thưởng thức hắn, mình mới thích hắn sao? Ách, đừng hiểu lầm, hắn cũng không ham mê bất lương, thích này kỳ thực chính là sùng bái…

Rốt cuộc, đứng xa xa nhìn thấy mái tóc màu đỏ tung bay, tâm của Nam Cung Duệ rốt cuộc cũng để xuống, ra lệnh một tiếng “Khởi hành”, sau đó mọi người liền vây quanh nhóm Lãnh Hạo Nguyệt cấp tốc đi về phía nam rút lui khỏi, lúc này, càng sớm trở lại đất phong mới càng an toàn.

Bạch Triển Bằng triệu tập mang theo mười vạn đại quân khí thế đi tới chỉ là, đứng xa xa nhìn Lãnh Hạo Nguyệt rời đi, vừa định đuổi kịp, nhưng lại nghe được tin tức Lãnh Huyền Nguyệt bị thương đành phải vội vàng tiến đến trong cung.

Lãnh Hạo Nguyệt, đã rất nhanh đem mọi người đi xa.