Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 157: Chiến mã




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhìn ngọn núi trong mây cao chót vót trước mắt, Nhạc Du Du không khỏi tặc lưỡi: “Chúng ta không phải là phải leo núi chứ?”

“Dựa theo Trình Dật nêu lên, hẳn là phải đi qua tuyến biên cảnh, tại nơi hàng đơn vị.” Lãnh Hạo Nguyệt chỉ ngón tay về hướng đông, “Có một con đường nhỏ nối thẳng vào sơn cốc.”

Thế là, vài người liền quay lại đầu ngựa, dọc theo chân núi hướng đông bay nhanh, mới vừa đi không bao xa, “Liệt Hỏa” liền ngừng lại, liếc mắt nhìn rừng rậm bên cạnh, bỗng nhiên hai móng trước giơ cao lên, sau đó ngửa mặt lên trời hí dài.

Nhạc Du Du mặc dù ngồi ở trong lòng của Lãnh Hạo Nguyệt, thế nhưng, ngựa này bỗng nhiên dựng lên, cũng dọa nàng bị sốc, vì thế, dựa theo tiếng hí ngựa dài này còn có một thanh âm giọng nữ bén cao.

Liệt Hỏa tựa hồ rất bất mãn Nhạc Du Du làm rối, lúc bốn vó đứng vững quay đầu lại hướng nàng hừ mũi nàng hai tiếng.

Trái tim nho nhỏ của Nhạc Du Du liền bị đả kích, cũng không xem chính mình có kinh hồn chưa định rồi hay không, đưa tay ra vỗ đầu Liệt Hỏa: “Ngươi có ý gì? Ngươi là bảo mã cũng không thể coi thường người có được hay không? Có bản lĩnh thì ngươi giống như Ferrari a…”

Mọi người hắc tuyến tức khắc nổi lên, Ferrari là cái gì?

Lãnh Hạo Nguyệt nén cười đem Nhạc Du Du lãm vào trong lòng: “Đừng làm rộn, Liệt Hỏa là phát hiện có chuyện.”

“A?” Nhạc Du Du sửng sốt, sau đó đưa tay ra sờ lông mao của Liệt Hỏa, phát hiện tình huống? Người này không phải giống chó cảnh đấy chứ?

Nhưng vào lúc này, trong rừng rậm bên cạnh cũng truyền đến một tiếng ngựa hí.

Nhạc Du Du không khỏi mở to hai mắt nhìn, nguyên lai tình huống là có thật a, không khỏi quay đầu lại nhìn Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt một cái: “Người này không phải gặp phải mối tình đầu rồi chứ?”

Lãnh Hạo Nguyệt không khỏi xì một tiếng nở nụ cười.

Vô Ưu lão nhân khi nghe thấy tiếng ngựa hí trong rừng rậm, đem ngón út đặt ở bên mép, sau đó một tiếng gào thét ra, trong rừng kia lập tức liền chạy ra một con chiến mã vàng óng ả.

Nhạc Du Du không khỏi cả kinh, nàng nhận ra con ngựa này chính là con ngựa “Thiên Nhật” mà Trình Dật hay ngồi.

Năm đó, Vô Ưu lão nhân này nghe nói nuôi ba con ngựa thất bảo, có người nói mỗi con đều là vạn kim khó cầu, chúng nó khác biệt chính là “Liệt Hỏa”một thân đỏ rực, “Thiên Nhật” một thân vàng óng ánh cùng một thân tuyết trắng “Truy Phong”, không chỉ có thể lực mà sức chịu đựng cũng siêu tốt, còn đặc biệt rất thông mình, về sau hắn liền đưa cho ba môn sinh đắc ý của mình.

Bây giờ, Nhạc Du Du rốt cuộc mới tin, mũi của con ngựa này cùng chó cảnh không sai biệt cho lắm.

“Thiên Nhật” nhìn thấy bọn họ, lập tức đã chạy tới dùng đầu cọ cọ vào chân Vô Ưu lão nhân, sau đó hướng về phía “Liệt Hỏa” phì mũi, rồi hí dài một tiếng, liền rụng xoay người đi bất an di chuyển hai cái chân sau.

“Thiên Nhật biết tin tức của Dật nhi…” Vô Ưu lão nhân vừa nhìn thấy biểu hiện của “Thiên Nhật” lập tức hiểu ra, sau đó ý bảo mọi người đi theo nó.

“Thiên Nhật” tựa hồ biết mọi người tin nó, thế là đầu tàu gương mẫu chạy về phía trước.

Nhạc Du Du có điểm khiếp sợ giống như thần đến, ngựa này là thần thật?

Lãnh Hạo Nguyệt gõ cái đầu nàng một cái, sau đó phục ở bên tai của nàng: “Ba con ngựa thất bảo của huynh đệ chúng ta, tâm tư của sư phụ giáo dục bọn nó so với chúng ta không ít…”

Nhạc Du Du không sáng tỏ quay đầu lại nhìn hắn một cái, lúc trước nàng biết “Liệt Hỏa” cũng từng nghi hoặc, ngựa này thoạt nhìn ngoại trừ phát sáng một chút, tinh thần ở ngoài một chút, thì cùng với các loài ngựa khác không bất đồng mấy a, làm sao mà đánh giá được đây? Bây giờ mới biết nguyên lai là do Vô Ưu lão nhân chăn nuôi a, cũng khó trách.

Lãnh Hạo Nguyệt biết Nhạc Du Du cũng không có hiểu rõ thực sự, đơn giản nói cho nàng biết bí mật của ngựa này.

Nguyên lai, ngựa này là kết quả mười năm nghiên cứu của Vô Ưu lão nhân, hắn đã dùng mười năm nghiên cứu cấu tạo thân thể của ngựa, máu lưu động cùng kinh lạc, sau đó phát hiện kỳ tích, kết hợp với võ công tuyệt học của nhân loại cùng y học lý luận, đem chân khí đưa vào trong cơ thể ngựa, lại phối hợp với châm cứu… Mọi người đều biết, thời gian người đang học tập võ công, nếu như có thể đả thông toàn kinh mạch toàn thân mà nói, võ công kia sẽ đột nhiên tăng mạnh, ngựa này cũng giống như vậy, vì thế, Vô Ưu lão nhân tàn nhẫn phế đi mười mấy con ngựa, rốt cuộc cũng nắm giữ bí quyết, dùng khí của bản thân đem đả thông toàn bộ kinh mạch trên người ngựa… Sau đó sẽ phối hợp với các loại huấn luyện khác, rốt cuộc, sau mười năm thí nghiệm đã, thành công đem ba con ngựa bình thường đã chế tạo thành bảo mã lương câu nổi bật…

Nhạc Du Du một bên nghe, một bên miệng không ngừng há to, đây cũng quá ly kỳ đi? Không khỏi nhớ lại câu chuyện “Gà trống đẻ trứng”, cái đả thông kinh mạch của ngựa kia có phải chính là “Chiến mã trúng đích chiến đấu mã” hay không?

Chấn động này không thể bảo là không lớn.

Không khỏi liếc mắt nhìn lão đầu râu bạc bên cạnh một cái, cường hãn! Sờ sờ lông mao của Liệt Hỏa, trong cơ thể thậm chí còn có chân khí? Vậy có phải cũng có nội lực hay không? Vạn nhất nếu như ngày nào đó chọc giận nó, hướng về mình phun khẩu khí, phỏng chừng bản thân trực tiếp liền làm vật thể để vận động thôi?

“Lau nước bọt đi.” Lãnh Hạo Nguyệt dở khóc dở cười liếc mắt nhìn tay của mình nguyên bản đang nắm ở thắt lưng của Nhạc Du Du đúng vị trí dưới miệng, phía trên kia đang có một dịch thể trong suốt dính như cháo lòe lòe chiếu sáng đâu.

Nhạc Du Du vội vàng ngậm miệng lại, không có ý tứ hướng Lãnh Hạo Nguyệt cười cười, sau đó nắm lấy vạt áo choàng của hắn thoáng cái liền lau đi xuống.

Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng co quắp một chút, nữ nhân này, lại dùng y phục của mình để lau nước bọt đi?

Vừa mới muốn dạy dỗ nàng một chút, mà lúc này, “Thiên Nhật” cũng ngừng lại bên một rừng cây nhỏ dưới chân núi.

Mấy người cũng vội vàng xuống ngựa.

“Lão đầu, trong rừng kia hình như có độc khí.” Nhạc Du Du liếc mắt nhìn rừng cây kia, trong rừng mặc dù không có đường thế nhưng có một chỗ cỏ dại bị dẵm nát một chút, xem ra là có người từ nơi này lên núi.

“Uh, nha đầu, có tiến bộ.” Vô Ưu lão nhân gật gật đầu, sau đó đi tới cánh rừng bên cạnh đi lên nhìn một chút, “Ngựa không thể đi lên, chúng ta chỉ có thể đi bộ lên núi.”

Nhưng vào lúc này, Chu Tước đang phân tán ở bốn phía đề phòng bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Có người đến.”

Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó, Lãnh Hạo Nguyệt một tay ôm lấy Nhạc Du Du, bay lên một cây đại thụ bên cạnh, những người còn lại cũng đều cấp tốc ẩn đi, làm cho Nhạc Du Du bất khả tư nghị chính là, Liệt Hỏa cùng Thiên Nhật kia cũng mang theo mấy con ngựa còn lại cấp tốc chạy vào trong khe núi hơi nghiêng nấp vào.

Mọi người vừa mới giấu kỹ không lâu thì thấy bốn hắc y thị vệ quần đen giống nhau đã đi tới, sau đó ở dưới chân núi nhìn chung quanh một lần, lúc này mới từng người móc khăn che mặt cùng bao tay ra.

“Con mẹ nó, ở nơi thỏ cũng không thèm ở này thật là ngược đãi rồi, cũng không biết khi nào thì mất đầu a.” Trong đó một cái thị vệ vóc dáng cao ráo bất mãn oán giận.

“Đúng vậy, ở liền mấy tháng, thật chịu không nổi.” Một người khác cũng đón ý nói hùa, “Ăn không ăn, uống không uống, con mẹ nó thậm chí ngay cả nữ nhân đều không có…”

“Được rồi, tất cả mọi người đừng oán trách.” Một thị vệ hơi thấp hơn một chút nhìn mọi người liếc mắt một cái, “Nếu để cho công chúa biết, còn không đem tất cả đều nhét sâu vào a?”

Một câu nói làm cho rất cả mọi người sợ hãi đều ngậm miệng, sau đó bắt đầu mang theo mặt nạ cùng bao tay gì gì đó, cuối cùng chỉ lộ ra đôi mắt.