Phục Hôn Chỉ Vì Thượng Ta

Chương 16




Một cậu trai có vẻ ngoài yêu nghiệt nhẹ nhàng ngồi trên đùi Thương Thịnh, Thương Thịnh nắm lấy cằm cậu ta, hoàn toàn bỏ qua Kiều Nhất Minh.

"U! Bác sĩ Thương, không ngờ cậu còn có loại khẩu vị này." Tên phú thương cười ha hả hướng về phía Thương Thịnh nói.

Thương Thịnh không nói một lời, chỉ thấy cậu trai yêu nghiệt kia lấy một quả nho trên bàn, nhẹ nhàng lột vỏ rồi đặt bên miệng Thương Thịnh, Thương Thịnh vỗ vỗ mông cậu ta, mỉm cười ăn vào.

Kiều Nhất Minh cứ như vậy nhìn chằm chằm Thương Thịnh "Hắn coi mình là cái gì?"

Kiều Nhất Minh nghẹn uất khổ sở và ủy khuất trong lòng, vành mắt phiếm hồng vương nước mắt.

Cậu trai ghé vào lỗ tai Thương Thịnh, không biết nói cái gì, chỉ nghe Thương Thịnh đáp lời:"Đêm nay chờ tôi". Giọng nói hắn tràn ngập sủng ái, không biết là chân tình hay là tình dục túng phát.

Tên phú thương ôm một cô gái xinh đẹp đứng lên cáo từ rồi rời đi. Vị kia trên người Thương Thịnh cũng theo đó mà đứng dậy, lôi kéo cà vạt Thương Thịnh, từng bước một hướng về khách sạn. Mà quản lí Cao bên cạnh cũng đã chơi vui đến quên lối về.

Kiều Nhất Minh cũng đứng dậy, hắn muốn đi hỏi thử, Thương Thịnh làm vậy là có ý gì.

Lúc Kiều Nhất Minh đuổi kịp Thương Thịnh, y lại nhìn thấy Thương Thịnh đè cậu trai kia vào tường, hình như có hơi dựa vào, trong mắt Kiều Nhất Minh, hai người họ là đang hôn môi.

Lúc Thương Thịnh lùi lại cũng đồng thời cảm nhận được có người đang kéo mình, ngay sau đó chính là gương mặt với những biểu cảm bất đồng của Kiều Nhất Minh:

Phẫn nộ, đau lòng, khổ sở, sinh khí, bi thương......

Thương Thịnh nhìn ra tất cả, nhưng mà, điều đó còn quan trọng sao?

"Buông ra"

Ngữ khí Thương Thịnh lạnh nhạt, lộ rõ vẻ tuyệt tình.

Tay Kiều Nhất Minh vẫn nắm chặt không buông, giọng nói ẩn chứa sự khẩn cầu, kèm theo một ít mềm yếu, một ít đau lòng:

"Tại sao anh lại làm vậy?"

Thương Thịnh buồn cười nói:

"Làm gì? Là làm thế này sao? ". Nói rồi ôm sát eo cậu trai nọ, chóp mũi kề sát vành tai cậu ta, nhẹ nhàng ngửi mùi hương của ngưòi nọ.

"Bốp!". Một cái tát in lên mặt Thương Thịnh.

Kiều Nhất Minh tát rất mạnh, tay có hơi đau, nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong lòng y lúc này.

Thương Thịnh dùng ánh mắt sắc bén đánh giá y, thật ra trong lòng hắn không có một khắc nào ngừng chất vấn, rằng "Vì sao An Tử Khê luôn được y dịu dàng mà đối xử, còn hắn thì sao? " Nhất thời hắn chỉ cảm thấy tim thật đau.

Sau đó hắn đẩy Kiều Nhất Minh ra, lôi cậu trai vào phòng.

Cửa phòng đóng chặt, ngăn giữa Kiều Nhất Minh và Thương Thịnh, hai người dường như đang ở hai thế giới riêng biệt.

Kiều Nhất Minh dán sát vào cửa, nhịn không được mà chảy nước mắt, thân thể từ từ trượt xuống đất. Cảm giác tê tâm liệt phế như rơi vào vực sâu.

Y yêu Thương Thịnh, và cũng chưa bao giờ hoài nghi điều đó......

Mà Thương Thịnh ở trong phòng cũng cực kỳ bực bội, hắn thừa nhận việc mình tìm đại một người đàn ông khác là vì Kiều Nhất Minh, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy, tóm lại là đã làm rồi! Nhưng bây giờ nội tâm hắn cũng vẫn phẳng lặng như vậy.

Cậu trai kia vô cùng thức thời, cậu ta đã từng trải qua phong hoa tuyết nguyệt thì làm sao không hiểu được ý Thương Thịnh, vì vậy đã đồng ý cùng hắn làm một tuồng kịch.

Cậu ta đi đến bên cạnh Thương Thịnh, nói: "Đừng quá bi thương, có bi thương đến mấy cũng không thể giải quyết được chuyện gì, anh có hiểu không?"

Hắn nói rất đạm nhiên, như một vị lão giả. Có lẽ, ở một hoàn cảnh khác, cậu ta đã từng trải qua chuyện như vậy.

Thương Thịnh trầm mặc lấy tiền đưa cậu ta, cậu ta cũng không khách khí mà nhận lấy, không có lý gì mà lại không nhận cả!

Kiều Nhất Minh như người mất hồn đi trên đường cái, tựa xác chết không biết thế nào là ánh dương, trong lòng hắn chỉ còn có bóng tối u ám.

"Tít —— Rầm ——"

_______________________________

"A lô! Xin chào". Một dãy số xa lạ gọi cho Thương Thịnh.

"Cái gì?"

Cú điện thoại này là để báo tin dữ —

Kiều Nhất Minh gặp tai nạn xe cộ —— rất nghiêm trọng ——

Di động từ trong tay Thương Thịnh rơi xuống, hắn mặc kệ tất cả mà chạy vào bệnh viện.

================= Hết chương 16 ==================

Tác giả: Cứ kéo dài mãi mà không xong. Đại đại nói cho mọi người biết, tôi thề sẽ không có chuyện mất trí nhớ, cũng không cần lo người thực vật! Yêu mọi người!

_______________

#Riz: Hahaha, mị cảm thấy thiệt là máu chó.....