Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 15




Chương 15

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Khi Tinh Dịch trở lại phòng tân hôn thì trời đã khuya lắm rồi. Phòng ngủ được trang trí rất chỉnh chu, nến long phượng, trường minh đăng được treo trên vách, không hề mang đến sự tĩnh mịch mà có chút vui mừng. Tân nương được cưới về đang ngồi trên giường cũng đang rất vui vẻ. Tiểu Phượng Hoàng theo thói quen định đưa tay vén khăn voan lên, y đã giữ nguyên cái tư thế này rất lâu, mãi cho đến khi tiếng đẩy cửa vang lên, theo bản năng muốn xốc khăn lên nhìn hắn nhưng y suy nghĩ một chút lại lúng ta lúng túng bỏ tay xuống.

Tinh Dịch nhìn thấy động tác của y, cước bộ dừng một chút. Sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng, đưa tay lấy cái que bằng vàng vén khăn hồng cho Tiểu Phượng Hoàng. Tiểu Phượng Hoàng khẽ nâng đầu lên, ánh nến đỏ thẫm lập lòe chiếu vào đáy mắt càng làm nổi bật dung nhan tuyệt sắc đang tươi cười của y.

Thật kỳ lạ. Vốn đáy lòng của Tinh Dịch yên tĩnh như nước. Lúc nãy ở bên ngoài nói chuyện với đệ đệ mình cũng vậy, đạm mạc lãnh tĩnh. Từ nhỏ tới giờ tính tình của hắn đã như vậy, bởi vì hắn không muốn hoàng đế phải hoài nghi, cho nên âm mưu làm một cái đại hôn nhưng hắn cũng không để trong lòng. Song, khi hắn nhìn thấy nụ cười này của Tiểu Phượng Hoàng, trái tim bỗng đập mạnh một tiếng.

Thiếu niên này còn chưa đủ mười bảy tuổi, rõ ràng là người từ thanh lâu, rõ ràng là người mang một thân tục khí, rõ ràng là một người hắn tùy tiện chọn - Vương gia mặc dù cưới kỹ nam về thì cũng phải chọn cái tên đứng đầu bảng, chỉ cần có danh hiệu này, những thứ khác hắn không thèm quan tâm. May là nụ cười này cũng thật dễ nhìn.

Tinh Dịch bỗng nhiên ý thức được một việc, nếu thành thân, vậy người trước mắt này sẽ là người của hắn. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, nếu như hắn phải sống một cuộc sống cô độc dài dằng dẵng sau này, thì đây sẽ là người bên cạnh hắn.

Tinh Dịch thoáng thất thần, ngón tay theo gò má mềm mịn của Tiểu Phượng Hoàng vuốt xuống, mơn trớn đuôi mắt, chạm tới cơ thể mang theo độ ấm khởi đầu. Buộc tóc trâm cài được hắn gỡ ra, tóc đen như mặc nhất thời chảy xuống, xõa tung ở đầu vai.

Tiểu Phượng Hoàng chớp mắt, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Phu quân."

Tinh Dịch cũng chớp mắt một cái, sau đó ôn nhu nói: "Ừ."

Hai người đều chưa thành thân với ai bao giờ, cũng nhờ Tiểu Phượng Hoàng đã học thuộc làu làu những quy cũ nên việc uống rượu giao bôi, ăn sủi cảo, một chút cũng không mắc lỗi.

Tinh Dịch và y tay trong tay uống rượu giao bôi, lại nhìn bát sủi cáo cũng sắp nguội lạnh, cái này hai người đều phải ăn như rượu hợp cẩn. Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng ngăn cản hắn: "Cái này là Sinh*, ngươi không được ăn."

*Gián: Trong nghi thức động phòng, hai người phải ăn món giống như sủi cảo với tên gọi là "Tử tôn thịnh vượng", với ý nghĩa là con đàn cháu đống, sớm sanh quý tử í mà.

Tinh Dịch nhíu mày một cái: "Sống*? Ta gọi người tới nấu lại..."

Gián: chữ Sinh có hai nghĩa là sinh đẻ và sống. Tinh Dịch tưởng Tiểu Phượng Hoàng bảo sủi cảo còn sống

Tiểu Phượng Hoàng cười hì hì nhìn hắn, kéo cánh tay hắn lại: "Không phải như thế."

Tinh Dịch ngồi lại chờ y nói. Thanh âm Tiểu Phượng Hoàng nhỏ đi mấy phần, còn có chút ngượng ngùng: "Cái này là hôn tục, là ngươi phải chủ động mời ta ăn sủi cảo, chờ ta cắn một miếng thì hỏi "Sinh hay không sinh?" Sau đó ta sẽ nói chữ "Sinh", đây gọi là sớm sinh quý tử."

Tinh Dịch nở nụ cười: "Ngươi là nam nhân, ta rước người về phủ thì đã không để ý về vấn đề con nối dõi."

Tiểu Phượng Hoàng an tĩnh trong chốc lát, sau đó ngập ngừng nói: "Nghe nói là ai kết hôn đều phải làm như vậy... Ta mặc dù là nam nhân, không thể sinh con cho ngươi, nhưng, thế nhưng ta..."

Y suy nghĩ cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy dùng đôi mắt trong veo kia nhìn hắn: "Ta thích ngươi."

Tinh Dịch trầm mặc trong chốc lát, sau đó khe khẽ thở dài.

"Ngốc."

Red: *trụy tim....

Đêm nay Tinh Dịch rất ôn nhu. Màn giường đỏ thẫm buông xuống, vây cách không khí mỹ mãn của hai người với thiên địa, hô hấp nóng bỏng mà ngọt ngào. Lúc Tiểu Phượng Hoàng ngủ mất, vốn là đưa lưng về phía Tinh Dịch, nhưng nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc một lần, nhìn người bên gối trầm ổn an tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên.

Người này là phu quân của ta!

Người y thích trở thành phu quân của y, sau này y không cần phải xu nịnh, làm nũng với người khác nữa - y thầm nghĩ sau này y chỉ làm vậy với người yêu, đây chính là tác dụng của phu quân, đúng không?

Nghĩ như vậy, Tiểu Phượng Hoàng yên tâm lớn mật bò vào trong lòng Tinh Dịch, vui vẻ ôm hông hắn, cứ như vậy chìm say vào giấc ngủ.

Nến đỏ đốt ở đầu giường cũng đã cháy hết, nến vừa tắt, Tinh Dịch liền mở mắt ra, phát hiện tân nương to gan của hắn đang vùi vào lồng ngực mình ngủ.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, không biết tình huống này phải làm sao bây giờ, vì vậy đành vươn tay kéo Tiểu Phượng Hoàng lại ôm chặt thêm chút nữa.

- ------------------------------------------------------------

"Gọi cái gì?" Tinh Dịch hỏi.

Lần này Tiểu Phượng Hoàng cũng không sợ nữa, hai cánh nhỏ chống hông, bạch bạch nhảy vài bước nói to: "Phu quân!"

Tinh Dịch: "... Không được, đổi."

Tiểu Phượng Hoàng nghiêng đầu: "Ta sẽ không gọi ngươi như vậy trước mặt người khác, chỉ khi hai chúng ta ở với nhau thì mới gọi ngươi như vậy thôi, được hông? Ta rất biết điều."

Tinh Dịch còn muốn nhắc nhở nó, dựa theo kinh nghiệm giáo huấn và nó đã bị Tinh Dịch tóm được gần năm lần, Tiểu Phượng Hoàng còn muốn đem thời gian "chỉ có hai người chúng ta" đem ra cân nhắc.

Trừ lúc ở trước mặt Kim sí điểu khoác lác hai lần, Tiểu Phượng Hoàng lén ăn thử đồ của Tinh Dịch dùng để tinh luyện binh khí một lần, Tiểu Phượng Hoàng lấy bút mực nghìn năm của Tinh Dịch hóa trang mình một lần, cùng với lúc nó lấy bút đó vẽ mặt cho Tinh Dịch một lần.

Nhớ tới một đống chuyện kia, Tinh Dịch liền muốn bóp con chim hư hỏng kia một cái: Mực nghìn năm kia không dễ tẩy, hắn xém xíu nữa phải xách đôi lông mày sâu róm và hàm râu đi thượng triều. Tiểu Phượng Hoàng thì lại càng không dễ tắm, hôm nó lấy mực để hóa trang, hắn đem nó đi tắm nửa ngày mới mới đem cục nắm này về màu gốc.

Tiểu Phượng Hoàng tội nghiệp nói: "Ngươi không được nuốt lời? Ngươi nói nếu ta có thể hóa được hình người mà còn ốm xuống thì ta sẽ thành Đế hậu của ngươi, ta gọi ngươi sớm một chút có sao đâu?"

Tinh Dịch nhu nhu thái dương: "Ta lúc nào đáp ứng ngươi làm Đế hậu của ta?"

Tiểu Phượng Hoàng lập tức ủy khuất rưng rưng nước mắt ngồi chồm hỗm xuống, nức nở: "Rõ ràng là ngươi có, ngươi chính là ghét bỏ người ta béo, ta biết mà, ngươi nói những lời này đều là gạt ta, ngươi khẳng định muốn đem ta đuổi ra ngoài. Ta tuy béo nhưng ta thật thích ngươi mà, ta không cha không mẹ, không huynh đệ tỷ muội, đi làm công còn bị người ta khi dễ, chưa từng có ai nguyện ý cưng chìu ta, thương yêu ta cả."

Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu, làm bộ nghẹn ngào nói lời kịch: "Ta rất đáng thương. Ngươi để ta kêu ngươi một tiếng phu quân được không?"

Tinh Dịch: "..."

Tinh Dịch: "Kêu, kêu, kêu."

Nhãn thần Tiểu Phượng Hoàng lập tức sáng lên, được một tấc lại tiến một thước: "Lúc có người ta cũng không thể kêu tên ngươi được, như vậy sẽ không lễ phép."

Tinh Dịch nhìn nó một cái, lập tức nhìn thấy điểm mấu chốt của nó: "Khi có người, ngươi muốn gọi ta là gì?"

Tiểu Phượng Hoàng lấy lòng giơ lên móng vuốt đặt lên ngón tay hắn: "Ta sẽ đặt cho ngươi cái biệt danh được không? Ta thấy nhân gian ngoại trừ tên chính còn có tên tự (tên ngoài, hay còn gọi là biệt danh, nhũ danh), chỉ có người vô cùng thân thiết mới được phép gọi thôi, ta cho ngươi một cái tên có được hông?"

Tinh Dịch nhìn nó.

Tiểu Phượng Hoàng rụt rè thăm dò: "Vi Kiêm, ta gọi ngươi như vậy được không?"

Tinh Dịch hỏi: "Ý nghĩa?"

Tiểu Phượng Hoàng bay đến đầu vai hắn ngồi xuống, cọ cọ má hắn, nói: "Ngươi xem, tên ngươi là Tinh Dịch, người dùng sao đánh cờ, vừa nghe đã biết ngươi rất lợi hại. Ngôi sao lớn như vậy, ngươi là Đế quân không gì làm không được, nhưng lại có lòng quan tâm việc nhỏ, ví dụ như ngươi nuôi phượng hoàng rất rất tốt nè. Làm đại sự cũng có thể kiêm luôn việc nhỏ, ngươi xem tên này có ý nghĩa tốt hay không?"

Gián: "Vi Kiêm" Vi nghĩa là nhỏ, mình hay dùng từ vi mô ấy. Kiêm có nghĩa là bao gồm.

Từ trước tới nay Tiểu Phượng Hoàng đều nịnh bợ rất đúng chỗ, Tinh Dịch lười nghe nó lảm nhảm, vừa nghe là biết nó lại đang nói bậy nên cũng lười nghe, cứ kệ nó.

Hắn nói: "Được."

Tiểu Phượng Hoàng cao hứng chiếp chiếp vài tiếng.

Thật ra tên trước của Tinh Dịch khi ở nhân gian là họ Lâm, tên một chữ Tạ, đình thai thủy tạ, tên chữ là Vi Kiêm, lấy trong "Tế mông thai tạ vi kiêm nhật, tiềm trướng liên y dục động ngư*". Ngay từ đầu Tiểu Phượng Hoàng chỉ gọi hắn là phu quân, nhưng sau này cũng gọi tên chữ của hắn, Tinh Dịch đều rất thích.

*"Tế mông thai tạ vi kiêm nhật, tiềm trướng liên y dục động ngư": trích từ bài thơ "Xuân vũ nhị thủ" của nhà thơ Lý Kiến Huân thời Đường.

Hiệp nghị đạt thành, thời gian cũng còn sớm. Hôm nay Tinh Dịch cũng không định nghỉ thượng triều, nhưng với công phu lôi kéo của con chim nhà hắn thì muộn là chắc chắn.

Tinh Dịch hỏi Tiểu Phượng Hoàng: "Đi thượng triều với ta không?"

Tiểu Phượng Hoàng lại nói: "Phu quân, ta muốn đi ngủ."

Tinh Dịch liền ôm nó trở về phòng ngủ, nhét nó vào chăn, tỉ mỉ gói ghém kĩ lưỡng, còn cảnh cáo nó: "Không được đi chơi lung tung, biết chưa? Nhất là không được giữa chừng tỉnh ngủ rồi chạy lên triều quấy rối."

Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ che đầu, móng vuốt nhỏ quơ quơ vài cái biểu thị đã biết: "Chiếp chiếp chiếp, ta rất ngoan."

Tinh Dịch lúc này mới nhu nhu huyệt thái dương đi ra. Nhưng mới vừa bước chân ra khỏi cửa liền thấy một tiên đồng đứng chờ bên ngoài, khuôn mặt nghiêm túc tựa như có chuyện quan trọng.

Tinh Dịch nhìn Thất Sát đứng phía sau tiên đồng, vẫn là một thân áo xanh đứng sau hành lang, chắp tay đợi hắn.

Tiên đồng nói: "Đế quân, Thất Sát tinh quân tìm ngài, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Hết chương 15

P/s: CHÚC VIỆT NAM CÓ MỘT TRẬN ĐẤU THÀNH CÔNG NÀ! >w</