Phùng Xuân

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu lại chính là nhược điểm để người khác sỉ nhục cha cậu

Nghĩ đến đó lại càng khiến cậu khó chịu đến tưởng chừng như không thở nổi nữa.

"Ba ơi, cuối tuần này ba có bận gì không? Hoặc là, khi nào ba có thời gian rảnh?" Một tuần lễ trôi qua, cuối cùng Diệp Du Đồng cũng lấy hết can đảm đến hỏi cha mình.

.

"Sao thế?" Diệp Phùng Xuân còn đang xem bảng báo cáo, lơ đễnh hỏi một câu như thế. Gần đây cậu nhóc này không hề giận dỗi, suốt ngày ngoan ngoãn trầm tính, lại khá tỉ mỉ, có cậu phụ giúp, y cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tuy nhiên, điều này lại khiến cho một người luôn thích ở một mình như y bắt đầu quen dần với việc có con mình ở bên cạnh. Diệp Phùng Xuân chợt nhớ tới năm y mới mười sáu tuổi, dưới tình hình thực tế của cha y và mẹ kế, khi đó y đã bắt đầu đưa lưng ra gánh vác toàn bộ sinh kế trong nhà. Diệp Du Đồng là con cả, lúc này có lẽ cũng nên bắt đầu tập dần với công việc trong Diệp gia, để cậu vào phòng sách học hỏi cách y làm việc cũng là một phương pháp không tệ.

"Nếu như ba có thời gian rảnh, hay là ba dẫn mọi người ra ngoài chơi đi?" Cho dù là cuối tuần đi chăng nữa thì cha cậu cũng thường hay ra ngoài xã giao, thời gian ở nhà cũng không nhiều, có lẽ vì không có ai bầu bạn cho nên mẹ kế của cậu mới......Không hề nghi ngờ mị lực của cha mình, Diệp Du Đồng cho rằng chỉ cần cha cậu chịu quan tâm mẹ kế một chút, dì ấy nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.

"Hử?" Diệp Phùng Xuân nghe xong, buông bảng báo cáo xuống, ngẩng đầu lên nhìn đứa nhỏ đang đứng bên cạnh mình. Muốn ra ngoài chơi sao? Với tính cách của thằng nhóc này, dường như không thể nào đưa ra yêu cầu như thế, "Muốn đi đâu? Lát nữa ba bảo chú út xem tuyến hành trình cho con. Nếu không đủ tiền tiêu thì có thể rút trong thẻ tín dụng!" Y tưởng là con mình muốn ra ngoài chơi nhưng lại thiếu tiền cho nên mới đến nói với mình, hiện giờ ít có tên nhóc mười sáu tuổi nào chịu ra ngoài chơi với hai ông bà lão ở nhà lắm.

"Không, không phải thế!" Thấy cha mình hiểu lầm, Diệp Du Đồng bắt đầu sốt ruột, cậu vốn không có ý định ra ngoài chơi như thế, cho nên vộ vàng giải thích, "Ý con là dường như lâu rồi ba và dì Chu.......và tụi con chưa ra ngoài chơi, em gái rất nhớ ba!" Cậu không muốn ở trong mắt em mình có người còn tốt hơn cả ba, càng không thể chịu được chuyện mẹ kế phản bội cha mình. Cậu thừa nhận cha cậu hơi ít quan tâm tới vợ nhưng y cũng vì lo cho gia đình này nên mới bận rộn như vậy, cho nên y không đáng bị đối đãi như vậy.

"Ừm!" Lúc này Diệp Phùng Xuân mới giật mình phát hiện, trong suốt hai năm nay y đã quá tập trung vào công việc, đến nỗi để con mình nhắc khéo về quan hệ trong nhà. Nghĩ tới đó, y lại thấy áy náy đồng thời cũng thấy ấm áp với tấm lòng của con, "Là sơ sót của ba......Như vậy đi, để ba bàn lại với dì con, ba sẽ cố gắng sắp xếp thời gian dẫn cả nhà đi du lịch!"

"Hay quá! Cám ơn ba!" Lúc đầu cậu vẫn còn lo lắng, không biết người luôn nghiêm túc, cần cù như cha cậu có chịu dẫn mọi người ra ngoài chơi hay không? Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, cậu vui vẻ nở nụ cười, ngay cả mi mắt cũng cong cong lên.

"Con đó, là cha con với nhau có gì mà phải cám ơn! Ba biết con cũng vì muốn tốt cho ba!" Diệp Phùng Xuân cười trộm, thì ra thằng nhóc này cũng biết cười, y còn tưởng đứa con này trời sinh chỉ có khuôn mặt sầu mi khổ não thôi chứ,"Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly (*), chắc mọi người đều mắng thầm cả người ba hôi mùi tiền phải không?"

Diệp Phùng Xuân cũng không phải người cứng nhắc không biết nói đùa, chỉ là hoàn cảnh bức y thành ông cụ non, với lại bên cạnh y cũng không có người nào có thể khiến y không phòng bị, mở rộng cõi lòng nói chuyện thôi. Lúc này, ngay cả chính y cũng chưa phát hiện, ở trước mặt đứa con luôn dịu dàng ngoan ngoãn này y ngày càng mở rộng lòng mình. Đương nhiên y cũng không biết, Diệp Du Đồng chỉ ngoan ngoãn với một mình y mà thôi.

Nghe cha mình nói như thế, đầu Diệp Du Đồng lắc như trống bỏi (**), "Không có! Không hề có, ba vì mọi người cho nên mới bận như vậy...." Bỗng nhiên cậu phát hiện bầu không khí này có gì đó không đúng, ngẫm kĩ lại mới biết là cha đang nói đùa với mình, cậu ngạc nhiên đến nỗi trợn to mắt ra.

Diệp Phùng Xuân cũng không ngờ con y lại hiểu chuyện như thế, nghe được những lời này làm y cảm thấy giống như những cố gắng của mình trong gần hai mươi năm qua cuối cùng cũng có chỗ tựa nương, có người hiểu được y. Thật không ngờ, suốt thời gian dài bị một người không đáng làm cha như y không ngó ngàng tới, vậy mà đứa nhỏ này vẫn như trước cố gắng đi đến bên cạnh y.

Ngay khi mọi người chuẩn bị đi du lịch thì cô út Diệp Tri Thu sau nửa tháng không từ mà biệt cuối cùng cũng chịu về nhà.

Đó là một đêm khuya có mưa to, có sấm chớp, mọi người trong nhà đều đã ngủ, đột nhiên có tiếng xe cực lớn chạy vào làm Diệp Du Đồng bừng tỉnh. Tiếng xe quá lớn kia làm cậu hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế cậu vội vàng chay xuống lầu xem thử.

Vừa xuống tới, cậu phát hiện cả phòng khách mở đèn sáng trưng, cha cậu đang ngồi trên sô pha, sắc mặt giận dữ. Vả lại, chú út cậu thường ngày luôn có bộ dáng không đâu vào đâu giờ lại nghiêm túc đứng bên cạnh cha cậu, ngay cả mẹ kế cậu còn đang ngáp ngủ cũng có mặt.

Diệp Tri Thu - năm nay hai mươi bốn tuổi ăn mặc cực kì hở hang, hơn nữa cả người cô đầy mùi rượu làm mọi người ở đó ngửi thấy đều nhướn mày. Thấy trận giương cung bạt kiếm ngay trước mặt, cô cũng không thèm để ý, đi lướt qua mọi người, thẳng về phòng.

"Đứng lại cho tôi!" Diệp Phùng Xuân từ trên sô pha đứng lên, cản cô lại, giọng điệu không có thay đổi gì đặc biệt, nhưng những ai có mặt cũng điều nghe thấy sự lạnh lẽo trong đó. Thấy em mình đứng lại, y quét mắt sang hai bên, "Mọi người trở về phòng đi!"

Mẹ kế và chú út đều trở về phòng, riêng Diệp Du Đồng cảm thấy lo lắng nên đi chầm chậm ở phía sau,cuối cùng nhân lúc không ai để ý cậu nhanh chóng rúc vào một góc tối dưới thang lầu.

"Cô còn biết đường về sao?" Diệp Phùng Xuân không hề tức giận, y cho rằng đó là biểu hiện bất tài làm lộ những suy nghĩ của mình, lại không giúp gì cho việc giải quyết vấn đề, cho nên việc trách cứ nhẹ nhàng như thế đã là cực hạn của y rồi, "Lần sau nếu còn như vậy, tôi sẽ khóa tài khoản của cô! Đúng là không ra thể thống gì!"

"Hừ, ai chẳng biết trên dưới Diệp gia này, đại thiếu gia anh là thể thống nhất, ngay cả con riêng năm nay cũng đã mười sáu!" Diệp Tri Thu cười lạnh, giọng nói của cô trong trẻo nhưng đầy trào phúng, "Anh vẫn luôn thích lấy tiền nện lên đầu người khác như thế, nhưng mà nếu muốn nện chết Diệp Tri Thu tôi, không có cửa đâu!"

Diệp Du Đồng núp trong góc tường nghe được câu nói của cô mình, thân thể cậu run lên. Cậu biết quan hệ giữa cha cậu và cô út không tốt lắm nhưng không ngờ lại đến tình trạng như nước với lửa như thế. Mà quan trọng nhất, cậu lại chính là nhược điểm để người khác sỉ nhục cha cậu, nghĩ đến đó lại càng khiến cho cậu khó chịu đến tưởng chừng như không thở nổi nữa.

"Cô cho là tự lãng phí cuộc đời mình như thế là có thể trả thù tôi được sao?" Diệp Phùng Xuân hít sâu một hơi, y vẫn bình tĩnh như trước, "Những ngày tháng sau này là của cô sống, không ai sống dùm cô, cô tự mà suy nghĩ cho kĩ đi, về sau đỡ phải hối hận!"

"Anh cho anh là ai? Tại sao tôi lại phải trả thù anh?" Giọng Diệp Tri Thu lạnh như băng, "Còn về chuyện hối hận, chính là việc trước đây chuyện gì tôi cũng nói cho anh biết!"

"Tri Thu, tất cả cũng chỉ là một lần yêu đương thất bại mà thôi, em có cần phải dùng cả đời mình để đánh đổi hay không?" Diệp Phùng Xuân rất hiểu, cô em gái quật cường này của y cũng không phải hận chuyện y đã chia rẽ cô với tên đàn ông kia, mà chính là bản thân cô lại không cách nào đối mặt với sự thật bị tên đó lừa tình lừa tiền. Đáng tiếc là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, đến cuối cùng cô lại xem anh mình như đầu sỏ gây nên mọi chuyện, "Cũng đã trải qua nhiều năm, em cũng đã sa sút đủ rồi, nên tỉnh lại đi!"

"Chuyện của tôi không cần anh lo!" Diệp Tri Thu nghiến răng, ra sức đẩy ông anh đang chắn trước mặt mình ra, "Tôi thấy anh muốn bóp nát ba chị em chúng tôi trong tay mới vừa lòng, ít giả mù sa mưa làm ra vẻ tốt với tôi đi, ngụy quân tử!"

Nghe em mình phán một câu như thế, Diệp Phùng Xuân sửng sốt một hồi. Cho đến khi tiếng giày cao gót nện trên nền gạch dần dần mất hút y mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc ngồi xuống sô pha, giơ tay lấy điều khiển tắt hết đèn trong phòng khách. Khi cả người y hoàn toàn chìm trong bóng tối, y mới nhắm mắt lại đưa tay xoa xoa thái dương đang nhức nhối.

Một lát sau, Diệp Phùng Xuân cảm thấy có một đôi tay bé nhỏ lành lạnh chạm vào hai bên huyệt thái dương của y, nhẹ nhàng mát xa. Lúc đầu dường như có hơi sợ hãi, sau đó có lẽ thấy y không hề cự tuyệt nên bắt đầu cả gan xoa mạnh hơn, lại đúng lúc làm cho cơn đau đầu của y giảm hẳn xuống.

Dần dần, y ngửi được mùi sữa tắm cùng một nhãn hiệu với y, cho nên không cần mở mắt ra  y cũng biết người này là ai. Huống hồ, trong nhà này ngoại trừ cậu nhóc này ra, cũng không có ai nguyện vì y mà làm những chuyện như thế..... Đợi chút, nếu như con y luôn ở bên cạnh y không đi, vậy chẳng phải những gì Tri Thu nói khi nãy đều đã nghe hết cả?

Nghĩ đến đây, Diệp Phùng Xuân không thể bình tĩnh được nữa, y mở to hai mắt ra.

Lúc này, bên ngoài cũng đã tạnh mưa, ánh trăng cũng đạp tan đám mây đen ló ra ngoài, mà thân hình mảnh khảnh trước mặt y cũng đã nhiễm một vầng sáng nhàn nhạt. Tuy không thể nhìn rõ hết cả khuôn mặt nhưng ánh sáng dịu dàng phát ra từ trong đôi mắt kia làm cho Diệp Phùng Xuân cảm thấy an tâm, "Cô út của con hận ba cho nên mới nói như thế, không phải cố ý nói con như vậy đâu!"

"Không sao đâu ba!" Diệp Du Đồng lắc đầu. Trước đây cậu đã nghe những lời chế nhạo như thế nhiều rồi, cậu cũng chẳng cần để ý làm gì. Nhưng, điều khiến cậu để ý nhất là sự tồn tại của cậu lại chính là vết bẩn duy nhất trên con người hoàn mỹ của Diệp Phùng Xuân, "Ba đừng lo, sau này cô sẽ tốt hơn mà!" Cậu nhỏ giọng an ủi, cậu không đành lòng nhìn cha mình cả ngày bề bộn với công việc, về nhà còn bị mấy vụ tranh cãi nhỏ nhặt thế này làm mệt mỏi.

Diệp Phùng Xuân nghe con mình nói như thế, phiền muộn trong lòng cũng giảm đi một ít. Y đứng dậy thở dài một hơi, thương cho đứa con phải chịu tai bay vạ gió. Cuối cùng, trong bóng đêm, y không tự chủ được mà ôm đứa con nhỏ gầy vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại như trước đây y đã từng làm, trong lòng y thầm nghĩ: Nếu lúc nhỏ em trai, em gái y giống như đứa nhỏ trước mặt này thì thật là tốt. Bên phía Nghênh Hạ dường như cũng không tốt lắm......

Y chỉ lo suy nghĩ trong lòng mà không biết rằng vì hành động bất ngờ này của y mà tim của Diệp Du Đồng đập lên dữ dội, giống như sắp nhảy ra khỏi miệng mình. Quanh mũi cậu đều là mùi của Diệp Phùng Xuân làm cậu khẩn trương đến độ không dám nhúc nhích, mà cậu cũng tiếc không muốn nhúc nhích, cậu chỉ im lặng tựa vào lồng ngực vững chắc của cha mình, yên lặng chia cho nhau hơi ấm trên cơ thể.

-----------------------------------------------------------

(*): Một câu trong bài “Tì Bà Hành” của Bạch Cư Dị:

Trích:

“Thương nhân trọng lợi khinh biệt ly

Tiền nguyệt Phù Lương mãi trà khứ

Khứ lai giang khẩu thủ không thuyền

Nhiễu thuyền nguyệt minh giang thủy hàn.”

Dịch thơ:

“Khách trọng lợi khinh thường ly cách,

Mãi buôn chè, sớm tếch miền khơi.

Thuyền không đậu bến mặc ai,

Quanh thuyền trăng dãi, nước trôi lạnh lùng.”

(Bản dịch thơ của Phan Huy Vịnh)

Đại ý là chồng của người gảy đàn là thương nhân, nay đây mai đó, đặt nặng việc kinh doanh lại không xem trọng vợ mình, nói trắng ra là vô tình với vợ ấy. Trong truyện là nói Diệp Phùng Xuân quá chú tâm vào công việc mà ít quan tâm tới gia đình mình.

(**):Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh. (Theo wiki)

Hình minh họa:

.