Phương Án Nghịch Tập Nam Thần

Quyển 2 - Chương 4




Từ Như Ý nhẹ nhàng kéo cậu ta lại. Chậm rãi mở miệng:

"Bạn học Tiêu Vũ Triết 13 tuổi đã vào công ty của gia đình, nhờ vào tài năng của mình đã giúp công ty đạt doanh thu một trăm vạn. Đạt được hơn phân nửa phiếu bầu cử của ban giám đốc, kiêm nhiệm chức bộ chấp hành chủ quản thị trường. Cậu ấy giống như một cơn sấm, dùng ánh mắt hoàn toàn mới xâm nhập vào hạng mục O2O, trước mắt, hạng mục này đã chiếm 68% số định mức trên thị trường toàn quốc."

" Bạn học Trần Hạo Nhiên trước năm học, đã được trong nhà cho làm việc nghĩa tại viện phúc lợi, đã được hai năm. Ngày thường, ngoài việc đến trường, còn đồng thời học ba loại ngôn ngữ anh, pháp, nga cùng các môn học khác."

Nói xong, Từ Như Ý nhìn chằm chằm Đường Khả Tâm ở một bên, lạnh lùng nói: "Nếu như vậy mà bị gọi là ký sinh trùng, rác rưởi xã hội, phế vật vô dụng...... Mình nghĩ, cậu chỉ có thể miễn cưỡng được coi là phế vật trong ký sinh trùng, rác rưởi không biết chiến đấu."

Âm thanh của cô dễ nghe, lại rõ ràng. Vừa nói xong, những người khác đều sửng sốt.

Tốt sắc bén! nhưng để người không thể phản bác!

Những nữ sinh ái mộ Tiêu Triết Vũ lập trường càng kiên định, một đám dùng ánh mắt hướng Đường Khả Tâm phun bắn "Mũi tên phẫn nộ".

Trần Hạo Nhiên điểm danh đầu, vỗ bàn tay:"Tốt, nói rất hay!"

Lời này quá thống khoái!

Tuy rằng cậu là đại thiếu gia không hơn không kém, trên người cũng có một ít tật xấu hư hỏng. Nhưng mỗi ngày bị buộc học tập, học tập, lại học tập. Cho dù có ngốc cũng sẽ hiểu biết được nhiều hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Bởi vì bọn họ gánh vác nhiệm vụ phải thừa kế công ty gia tộc, từ sinh ra đã phải định là không tầm thường. Bởi vậy, bọn họ so người bình thường càng cố gắng, học được càng nhiều!

Bọn người nghèo kia chỉ nhìn thấy bọn họ mặt ngoài thành công, ghen tị bọn họ sinh ra tại gia đình tốt, lại chưa từng nhìn thấy bọn họ so với người khác phải trả giá càng nhiều vất vả!

Tiêu Vũ Triết cũng kinh ngạc. Lấy được chút thành tựu này, cậu từ trước đến nay không thèm khoe với người khác, tại sao Từ Như Ý lại biết?

Nghĩ lại, cậu có chút áy náy.

Quan hệ của Từ gia và Tiêu gia rất tốt, từ nhỏ Từ Như Ý đã theo đuôi cậu.

Cô thích cậu, hâm mộ cậu, lấy lòng cậu, toàn thế giới đều nhìn thấy. Nhưng bản thân lại cố tình khinh thường cô, cảm thấy cô hoàn toàn không có tác dụng, là một đại tiểu thư nuông chiều từ bé.

Nhưng hôm nay nghĩ lại, bản thân vậy mà còn chưa nhìn thấu một cô bé!

Cũng giống như các cậu. Nhóm đại tiểu thư bên trong các đại gia tộc này, tuy rằng sẽ không giống các cậu con trai, bị buộc học quản lý công ty gì đó. Nhưng trong nhà sẽ không mặc kệ các cô biến thành bình dân như trên phố phường.

Các cô cần có thành tích đứng đầu, hơn nữa học lễ nghi, luyện hình thể, học cầm kỳ thư họa, muốn trở thành nhất đại danh viện, không trả giá là không có khả năng!

Cậu ghét nhất những người trông mặt mà bắt hình dong, không nghĩ tới bản thân cũng phạm vào sai lầm lớn như vậy!

Sau khi hảo cảm của Tiêu Vũ Triết đối với Từ Như Ý gia tăng, lúc này mới lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô.

Cô bé vẫn luôn bị cậu khinh thường, đã có bộ dáng duyên dáng yêu kiều.

Hai má của thiếu nữ phấn nộn như hoa đào ngày xuân, làn da bóng loáng nhẵn nhụi không có một tia tì vết. Khí chất được bồi dưỡng từ nhỏ, là thứ mà trên người bình dân tuyệt đối không có.

Cậu không biết vì sao vừa rồi lại xem trọng Đường Khả Tâm không có chút thu hút nào ở trước mặt, có lẽ là do tính tình không chịu thua ở trên người cô ta, quật cường của cô ta khiến cậu để ý?

Nhưng mà, khi nghe thấy câu nói sau của Từ Như Ý, cậu lại nhìn Đường Khả Tâm. Quả nhiên là bình dân, chẳng qua thành tích tốt mà thôi. Vậy mà lại dám khinh thường bọn họ?

[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +5, hảo cảm trước mắt của ký chủ là 40, hảo cảm của Đường Khả Tâm là 25. Tiếp tục cố gắng!]