Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 10: Khách làng chơi tới cửa




Tiếng gõ cửa rất lớn, đánh thức cả Trục Hương đang ngủ say, cô châm nến, khoác thêm quần áo liền đi mở cửa, chợt nghe một tiếng loảng xoảng, người bên ngoài đã không đợi được nữa, dùng một cước đá văng cánh cửa.

Một bóng người cao lớn xông vào.

“Ôi chao, thì ra là Đạt Kì…… Đạt Kì hữu úy cũng đến đây sao…… Ngài…… Ngài……” Gương mặt vốn đang tươi cười của Trục Hương đột ngột trở nên cứng ngắc, ngay cả lời nói cũng không lưu loát nổi.

Trước đây, chỉ cần có người tới cửa, Trục Hương đều luôn tươi cười chào đón, vẻ mặt hôm nay đúng là có phần khác thường.

Hoa Trứ Vũ nhìn qua, chỉ thấy người mới tới thật uy mãnh, ban đêm lạnh như vậy, hắn lại chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng, lộ ra một mảng da lớn màu đồng cổ, còn có những cơ bắp trước ngực đập phập phồng. Trên má phải có một vết sẹo rất dài, dưới ánh nến trông vô cùng dữ tợn.

Chẳng trách Trục Hương sợ hãi như vậy, người tên Đạt Kì này, vừa nhìn thấy cũng biết là người không biết thương hương tiếc ngọc, khách nhân như vậy, đến cả một kỹ nữ quân doanh như Trục Hương cũng không muốn tiếp. Chỉ là người đàn ông đáng sợ này, lại tới tìm nàng.

Nếu đã bị đưa vào hồng trại, Hoa Trứ Vũ cũng biết có một ngày nàng sẽ gặp phải loại chuyện này, nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy. Những người này, định không cho nàng thở nữa sao.

Phải làm thế nào, đối phó với hắn như thế nào?

Người này hiển nhiên là thuộc hạ cấp cao của Tiêu Dận, nhìn cả người hắn hung hãn, còn có bộ pháp nhanh nhẹn, trên chiến trường nhất định là một viên mãnh tướng. Lúc này, nội lực của nàng vẫn chưa khôi phục, không khác gì người bình thường, càng không phải là đối thủ của hắn.

Người nọ trừng mắt nhìn Trục Hương, rồi lấy một tay đẩy Trục Hương ra, bước chân thùng thùng đi về hướng Hoa Trứ Vũ.

“Cô chính là công chúa hòa thân đến từ Nam Triều?” Hắn đi đến trước giường, vươn cánh tay cường tráng, một tay kéo Hoa Trứ Vũ rời khỏi giường, để sát vào ánh nến mờ nhạt, mở to mắt đánh giá nàng. Ánh mắt kia, giống như loài sói cuồng dã đang quan sát con mồi của mình.

Hoa Trứ Vũ không hề phản kháng, nàng vẫn chưa tìm thấy cơ hội tung ra một kích tất trúng. Cố nén sự chán ghét trong lòng, chịu đựng mùi rượu phun ra từ miệng hắn, chịu đựng ánh mắt soi mói của hắn.

“Ha, sao mặt lại bẩn như vậy? Oa, làn da thật sự rất trơn mượt, tuy khuôn mặt không được đẹp lắm, ha ha ha ha…… Nhưng mà, đại nhân ta cũng không ngại.” Người đàn ông vươn ngón tay đầy vết chai sạn sờ soạng khuôn mặt trắng mịn của Hoa Trứ Vũ, rồi buông tay ném Hoa Trứ Vũ xuống giường. Đứng dậy cởi áo khoác ngoài của mình ném xuống, lại cúi người cởi quần áo Hoa Trứ Vũ.

Quần áo trên người Hoa Trứ Vũ, là quần áo Cẩm Sắc đổi cho nàng, là quần áo của Cẩm Sắc.

Người đàn ông Bắc Triều không có kiên nhẫn cởi từng lớp quần áo, liền giơ tay xé rách. Tiếng xé lụa rơi vào trong tai Hoa Trứ Vũ, giống như tiếng sét giữa trời quang.

Cẩm Sắc, hôm đó cũng bị người ta lăng nhục như vậy.

Bi thương giống hệt như băng, đông cứng cả lòng nàng. Phẫn nộ lại giống như lửa, tích tụ chất nổ trong lòng. Băng và lửa luân phiên nhau, nàng lặng lẽ rút cây trâm cài trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, cây trâm cứng rắn đâm vào lòng bàn tay nàng phát đau.

Lần đầu tiên, Hoa Trứ Vũ cảm thấy trước đây mình đã quá cuồng ngạo, vì sao, không bao giờ mang theo vũ khí phòng thân? Trước mắt, cũng chỉ có thể dựa vào chiếc trâm bạc này.

Thật ra, nàng không muốn giết người.

Nhưng nàng không thể không ra tay. Bởi vì nàng, nhất định phải sống sót.

“Vị đại nhân này, đừng vội……” Hoa Trứ Vũ bỗng nhiên cười với người đàn ông trước mặt, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ mị hoặc khiến người ta không thể cự tuyệt.

Nụ cười bất ngờ của nàng, làm người đàn ông hơi sửng sốt.

Hoa Trứ Vũ nâng cánh tay lên, ngón tay thon thả xoa nhẹ phía sau gáy hắn, trượt dần xuống dưới. Mà người này, không biết nguy hiểm cúi người định hôn lên mặt Hoa Trứ Vũ.

Ánh mắt Hoa Trứ Vũ ngưng trọng, trâm bạc trong tay đã đâm vào sau gáy người đàn ông kia.

Tru lên một tiếng “Ngao”, thân hình cao lớn liền lăn lộn xuống đất.

Hoa Trứ Vũ không dám lơi lỏng, vội vã nhảy xuống, ngón tay ngọc khống chế huyệt đạo của hắn. Mà trâm bạc trong tay, để lên động mạch trên cổ người đàn ông.

Trâm bạc không đủ sắc, nếu không, một kích vừa rồi, cũng đủ cho hắn tới gặp Diêm Vương.

Người đàn ông căm phẫn trừng mắt, nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt không thể tin được.

“Cô…… Cô…… Cô dám xuống tay với bản tướng quân? Cô muốn làm gì?” Đôi mắt sói của hắn trừng lên hung tợn.

Hoa Trứ Vũ cười, ánh mắt xinh đẹp cong lên. Nụ cười đặc biệt ôn hòa tao nhã, không hề có sát khí.

Nhưng không hiểu sao, Đạt Kì lại cảm thấy sợ hãi.

Hắn tin, cô gái trước mắt này, tuyệt đối có thể vừa mỉm cười vừa giết chết hắn. Đạt Kì cũng không phải hạng người sợ chết, nhưng hôm nay lại bị một cô gái áp chế, việc này đối với hắn sỉ nhục tới mức nào!

Hắn tức giận tới trán nổi đầy gân xanh, gào thét giống như hổ báo: “Cô…… Ả kỹ nữ này, ta muốn giết cô, ta muốn giết cô……”

Hoa Trứ Vũ tăng thêm ít lực vào cây trâm, máu trên cổ Đạt Kì lập tức trào ra, tiếng gào thét cũng giảm bớt đi.

“Còn kêu nữa, có tin ta sẽ cho ngươi câm miệng luôn không?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, đôi mắt cực lạnh như hầm băng sâu không thấy đáy, có cả làn sương mù quấn quít. “Ta đến hòa thân, là đã gả cho Thái Tử các ngươi. Trên danh nghĩa, ta còn là người của Thái Tử. Quan hệ hai nước Nam Bắc đang ác liệt nên Thái Tử mới đem ta tới nơi này. Nhưng mà, ai có thể nói trước, một này nào đó hiểu lầm giữa hai nước được giải trừ. Đến lúc đó, Thái Tử các ngươi sẽ đem ta ra ngoài. Đến lúc đó, những người đến đây giống như ngươi, sẽ có kết cục như thế nào?”

Đạt Kì sửng sốt, sở dĩ đêm nay hắn dám tới nơi này, là bị thuộc hạ giật dây, lại uống chút rượu, nên nhất thời xúc động. Bây giờ nghe Hoa Trứ Vũ nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.

Hắn đi theo Thái Tử Tiêu Dận lâu như vậy, cũng không bao giờ đoán được tính tình của Thái Tử. Tuy cô nương này đã được đưa đến hồng trại, nhưng nói thế nào vẫn là người của Thái Tử!

“Đạt Kì ta thề với trời, tuyệt đối không tới tìm công chúa gây phiền toái, lúc trở về ta cũng sẽ ra lệnh cưỡng chế thuộc hạ của ta không được tới đây!” Hắn kiên định nói.

Hoa Trứ Vũ nhìn thấy sự hối hận trong mắt hắn, biết lời hắn nói là thật, liền giải huyệt đạo của hắn. Đạt Kì cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt trong quân doanh, giết hắn cũng không có kết quả tốt.

Đạt Kì vươn người đứng lên, ôm chiếc cổ rớm máu, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Cô đúng là công chúa hòa thân sao? Cô cũng lợi hại thật, có thể khiến Đạt Kỳ nghe lời như thế.” Trục Hương đã đi tới bên giường nàng, cực kỳ khâm phục nói.

Trong lòng Hoa Trứ Vũ không có chút vui mừng nào, nàng không biết, đuổi Đạt Kì đi rồi, liệu còn có ai tìm tới hay không. Nếu còn thêm một lần nữa, nàng nên ứng phó như thế nào.