Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 38: Bức địch thoái lui




Loại cảm giác này khiến Tiêu Dận khó chịu trong lòng, thật ra có thể nói, từ khi gặp gỡ người con gái này, trong lòng hắn chưa từng cảm thấy thoải mái. Nhưng không biết vì sao hắn không thể giận, càng không thể hận nàng.

“Có thượng sách gì cứ nói đừng ngại.” Hắn nằm nghiêng trên giường, gương mặt tái nhợt khẽ cười.

Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đạm bạc bình tĩnh nói: “Cũng không phải thượng sách gì, chỉ là công bằng nằm trong lòng người thôi!”

Trên đường đến đây, Hoa Trứ Vũ đã nghe Hồi Tuyết kể qua một số chuyện về ba bộ lạc, cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tuy những chuyện nghe được không có chuyện nào quan trọng, nhưng cũng đủ đánh lui kẻ địch.

Bên ngoài trại, gió Bắc vẫn thét gào ầm ỹ đập vào vải lều phát ra những tiếng sột soạt. Tuyết dưới đất như hòa vào ánh trăng, chiếu rọi hàng ngàn kỵ binh đang chỉnh đốn hàng ngũ. Trong trại lớn bằng da dê, thi thoảng có tiếng nến cháy trong không khí, khắp nơi tràn ngập một mùi dầu mỡ.

Vài tên tướng lĩnh của Tiêu Dận bước vào trong, hứu úy Đạt Kì, tả úy Trương Tích, còn có vài tướng sĩ Hoa Trứ Vũ không biết tên. Áo giáp bọn họ mặc trên người đều rất te tua, áo choàng dính máu đông thành những tia băng, vừa vào trong phòng thì bắt đầu tan chảy. Chỉ một thoáng, cả phòng đầy mùi máu tươi.

Tiêu Dận được Hồi Tuyết đỡ dậy, dựa nửa người vào giường thản nhiên nhìn những tướng sĩ của hắn. Những người này nghĩ Tiêu Dận triệu bọn họ đến là nghiên cứu và thảo luận chiến sự, nên khi tiến vào nội trướng bắt đầu cất lời nói. Đây là lần đầu tiên bọn họ đi thu phục thảo nguyên bị ăn một cú tức lớn như vậy, ai ai cũng đầy căm phẫn.

Có một tướng sĩ không kìm được mắng chửi.

“Cái lão tặc Đồ Nhĩ Cáp kia thật quá ti bỉ, biết rõ chúng ta đã tổn thất phân nửa binh lực với Nam Triều, trước mắt cần phải nghỉ ngơi phục sức, hắn lại cấu kết với bộ lạc Kha Nhĩ Khố và bộ lạc Đóa Sâm tấn công chúng ta. Trận tối nay chúng ta lại tổn thất không ít huynh đệ, nếu đợi đến sáng, bọn họ kiểm kê chiến trường biết chúng ta tổn hại nhiều binh sĩ như vậy, nhất định sẽ tiến công lần nữa. Binh lực trước mắt của chúng ta rất yếu. Nếu chống chọi với bọn họ chỉ sợ cũng là cái dũng của kẻ thất phu. Điện hạ, không bằng tạm thời nghị hòa, đợi sau này thảo phạt lại.” Một tướng sĩ mặt đen nói.

“Vạn lần không thể, ba bộ lạc này rất cường hãn sao có thể có lòng nghị hòa? Lại nói, Bắc Triều chúng ta hạ mình nghị hòa với những bộ tộc nhỏ đó, định làm trò cười cho người khác sao?” Trương Tích cau mày nói.

“Không bằng chúng ta tạm thời lui lại, trở về kinh thành thủ vững một thời gian. Đến lúc đó, chúng ta tới Nam Triều hoặc Đông Yến tìm cứu binh là có thể chuyển bại thành thắng.”

“Không được, không thể để chiến tranh lan tới kinh thành, nếu không thủ vững được thì sao?”

“Con bà nó, ta cũng không tin, ta không đánh bại được bọn rùa con kia, điện hạ, Đạt Kì muốn lãnh binh đi nghênh chiến.” Đạt Kì quỳ rạp xuống đất, thô lỗ nói.

……

Tiêu Dận nằm dựa trên giường thờ ơ nhìn đám tướng sĩ cãi nhau, có người muốn lùi, có người muốn cầu hòa, còn có người chủ trương tiếp tục nghênh chiến, nhưng cũng nghĩ không nghĩ ra được kế sách hay ho nào. Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Trứ Vũ đang đứng, nhiều tướng sĩ như vậy, nhưng không có một ai so được với nàng.

Hắn khẽ ho khan một tiếng, những tiếng cãi vã lập tức dừng lại, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

“Chúng ta không thể lùi lại, càng không thể cầu hòa, chỉ có nghênh chiến. Nhưng chiến như thế nào……” Ho khan liên tiếp, Tiêu Dận nhăn mày, gương mặt tái nhợt, càng khắc sâu thêm vẻ tuấn mỹ.

Hắn ngừng ho khan, nói với Hoa Trứ Vũ đứng bên: “Đan Hoằng, cô lại đây điều binh.” Nói xong, hắn nhắm hai mặt lại, nằm lui xuống giường.

Một đám tướng sĩ trong phút chốc nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

Thì ra điện hạ triệu tập bọn họ đến không phải để thương thảo kế sách, mà đã sớm có thượng sách đẩy lùi quân địch. Nhưng điều làm bọn họ kinh ngạc nhất là, điện hạ lại để cho cô gái này tới điều binh.

Điện hạ chưa bao giờ tín nhiệm người ngoài như thế, lại còn là một cô nương không rõ lại lịch, bảo sao bọn họ không cảm thấy khiếp sợ?

Nhưng lời của điện hạ, bọn họ không thể không theo. Trong lúc nhất thời, ai cũng quay đầu lại, muốn nhìn xem cô nương này có năng lực gì.

Hoa Trứ Vũ đã sớm lấy ra một chiếc khăn gấm che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt. Ở chỗ này, nàng còn có chuyện quan trọng muốn làm, nàng không thể để lộ mặt cho nhiều người nhìn thấy.

Nàng vững vàng đi đến trước mặt các tướng, trong mắt lóe lên sự sắc bén lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, nàng nhớ lại những lần trên chiến trường, trước mặt là ngàn vạn tướng sĩ, bọn họ đều chờ đợi nàng phát biểu, cùng đợi nàng điều binh khiển tướng……

Trong lòng hoảng hốt, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là những gương mặt xa lạ với những ánh mắt phức tạp, nghi ngờ, còn có địch ý…… Mà những tướng sĩ của nàng, sớm chiều chung tay với nhau, đã không còn cơ hội nghe nàng nói nữa.

Trong đầu Hoa Trứ Vũ rối tung, thì ra cảm giác cô đơn là như thế này, bên cạnh thiếu đi những người quen thuộc, giống như đóa hoa nở rộ rồi héo tàn. Nàng ôm quyền nói: “Đan Hoằng bất tài, chỉ là điện hạ bị thương chưa hồi phục, nên bảo ta truyền lệnh thay ngài. Trong lòng mọi người cũng rõ, dù cho nghị hòa hay lùi binh, đều không thể thực hiện được. Cho nên, nghênh chiến mới là con đường duy nhất. Nhưng nếu muốn nghênh chiến thì nhất định phải thắng, tuyệt đối không được thất bại.” Giọng nói êm ái giống như gió lướt qua dây đàn, cực kỳ êm tai, nhưng cũng tràn ngập sự quyết đoán làm người ta tự ý muốn thần phục.

“Cô nói thật dễ nghe, phải làm thế nào mới đảm bảo không bị thất bại?” Có người lớn mật bàn tán, bọn họ không phục Hoa Trứ Vũ, nhưng trước mặt Tiêu Dận cũng không dám to tiếng ồn ào.

“Nếu như mọi người làm theo lời ta nói, ta tin tưởng trận chiến này, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, bốn phía trở nên yên tĩnh, nàng thản nhiên ra mệnh lệnh: “Hữu úy Trương Tích, tối nay, ngươi dẫn theo một vạn binh sĩ đi tập kích hang ổ tộc Hà Khương, tộc trưởng tộc Hà Khương là Đồ Nhĩ Cáp chỉ bố trí ở đó có tám ngàn quân tinh nhuệ, ngươi phải đánh bại bọn họ ngay lần đầu tiên. Một binh sĩ mang theo bốn con ngựa thay phiên cưỡi, ngoài binh khí ra không cần mang những thứ khác theo, kể cả quân lương. Cần phải nhanh chóng xuất phát, trước canh bốn phải chặn đánh được tám ngàn quân tinh nhuệ kia. Ngươi làm được không?”

Trương Tích trầm ngâm, người Bắc Triều bọn họ am hiểu nhất là lối đánh tốc độ, trong khoảng cách hai trăm dặm không chỉ có thể đánh được tới đó, nói không chừng còn có thể trở về trước khi rạng sáng. Mà một vạn đánh tám ngàn, còn là đột ngột tập kích, không nghi ngờ gì nhất định sẽ thắng. Chỉ là thắng thì sao, hang ổ tộc Hà Khương cũng đâu có ích lợi gì, một vạn binh sĩ đi tập kích tộc Hà Khương, bên này sẽ chỉ còn lại ba ngàn binh sĩ, làm sao đối phó được với hơn hai vạn tinh binh của ba bộ lạc lớn? Nếu không thủ được, nói không chừng sẽ mất cả Hoàng thành.

“Bản úy có thể làm được! Chỉ là……” Trương Tích trầm giọng nói.

“Nhớ kỹ, sau khi chiến thắng không cần lấy tính mạng con cháu tộc trưởng Hà Khương, nhưng phải để thê tử hắn bị thương, còn phải để bọn họ chạy thoát. Không cần đuổi theo bọn họ, lập tức dẫn quân về đây.”

“Vì sao phải cho bọn họ chạy thoát?” Trương Tích hỏi, nếu có thể bắt sống lại không tốt hơn sao.

Tiêu Dận mở mắt, thản nhiên nói: “Trương Tích, ngươi chỉ cần làm theo mệnh lệnh.”

“Vâng.” Trương Tích đáp lời, tuân lệnh đi ra ngoài.

“Hữu úy Đạt Kì, ngươi đem ba ngàn binh mã còn lại chỉnh đốn lần nữa, nhớ kỹ, trên chiến phục không được có vết máu, nếu có quần áo mới để mặc thì càng tốt. Một nửa số binh sĩ đó, bảo bọn họ buộc lên đuôi ngựa một nhánh cây.”

Đạt Kì giật mình, chẳng lẽ chỉ cần thay quân phục mới và buộc nhánh cây lên đuôi ngựa, ba ngàn binh mã của bọn họ có thể đánh thắng được hơn hai vạn binh mã sao?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, lúc hắn ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của điện hạ, cũng không dám nhiều lời, tuân lệnh lui xuống.

Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng.

Gió Bắc yếu hơn so với ban đêm nhưng vẫn gào thét dữ dội. Tuy nhiên bầu trời lại không hề u ám, xem ra thời tiết hôm nay rất đẹp.

Ba bộ lạc Hà Khương, Kha Nhĩ Khố, Đóa Sâm đã tập kết được gần hai vạn binh mã, đang điểm quân chuẩn bị tiến công Tiêu Dận.

Bọn họ đang định nổi trống khiêu chiến, đã thấy trên sườn dốc phía trước là những binh sĩ Bắc Triều đã xếp xong đội hình, một đám ngựa tốt, y phục còn mới, ung dung, sẵn sàng đón địch, không hề giống như những vị tướng mới bại trận.

Điều này làm cho ba vị thủ lĩnh hoài nghi, nhất là thủ lĩnh tộc Hà Khương Đồ Nhĩ Cáp, trong lòng có phần nghi hoặc, chẳng lẽ có viện quân tới đây? Không thể nào!

“Xông lên!”

Trong lúc nhất thời, những tiếng xung phong nổi lên bốn phía, binh sĩ các bộ lạc chia làm ba đường, đều do các mãnh tướng dẫn dắt xông lên. Đúng lúc này, Đạt Kì chỉ huy đội ngũ từ trên cao xông xuống.

Hai quân giáp lại một chỗ.

Đạt Kì không hổ là một viên mãnh tướng, dẫn theo binh sĩ xông vào chỗ quân địch, giống như mãnh hổ, đi đến đâu người chết đến đó, làm quân địch có phần kiêng kị. Binh quý xuất kỳ bất ý (nhà binh quý nhất là tấn công bất ngờ), binh sĩ Đồ Nhân Cáp đang xung phong xông tới, không ngờ lại bị Đạt Kì làm rối loạn trận tuyến.

Nhưng rất nhanh Đồ Nhĩ Cáp đã phát hiện binh sĩ Bắc Triều không nhiều, hình như còn chưa tới năm nghìn. Trong lòng thầm vui vẻ, không ngờ chỉ một trận đêm qua binh sĩ Bắc Triều lại thiệt hại nhiều như vậy, xem ra hôm nay bọn họ tất thắng.

Vì thế, ba vị thủ lĩnh vung tay hô lớn, những binh sĩ dần khôi phục lại khí thế, lấy lại ưu thế trên chiến trường.

Mà binh sĩ Bắc Triều chỉ dựa vào Đạt Kì và một vài tướng sĩ dũng mãnh đánh sâu vào trong, thời gian càng lâu, càng bị Đồ Nhĩ Cáp nhìn ra manh mối, trong lòng khấp khởi vui mừng.

Đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng pháo vang, có một đội ngũ chạy từ phía Tây Bắc tới, nhìn đội ngũ kia uốn lượn chạy tới, cuồn cuồn giẫm tung bụi trên mặt tuyết, khí thế kia ước chừng phải trên vạn người. Mà đội ngũ trước mặt lại dựng thẳng lên một lá cờ lớn, bên trên thêu chữ “Dạ”.

Đây không thể tính là chuyện nhỏ.

Bọn họ biết, cấm vệ quân Bắc Triều do Dạ Địch – cha của Dạ Phi và Thái Tử Tiêu Dận đồng phụ trách. Nhưng, trong lòng Đồ Nhĩ Cáp cũng rõ, Dạ Địch tuyệt đối không bao giờ cứu viện Tiêu Dận.

Nhưng nếu không phải cấm vệ quân của Dạ Địch, sao lại có nhiều binh sĩ xuất hiện như vậy?

Không chỉ có những binh sĩ đang chiến đấu kịch liệt, ngay cả Đồ Nhĩ Cáp cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.