Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 11: Nàng là muội muội con!




“Ta cũng không nói mê sảng gì cả, nếu nương người cảm thấy xuất giá đến Đảng Ngụy xa xôi là một chuyện tốt, không bằng để cho muội muội gả đi đi.” Vân Thanh Nhiễm miễn cưỡng nói.

“Sao có thể để muội muội của con gả đi chứ! Muội muội của con được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được chặng đường xa như vậy, lại làm sao đi đến nơi Đảng Ngụy kia chịu khổ đây?” Gần như không cần suy nghĩ, Vân thị buột miệng nói ra.

Thì ra Vân Yên Nhiên được nuông chiều từ bé, thân mình quý giá, mà Vân Thanh Nhiễm nàng là mạng cỏ cây.

“Nương cảm thấy muội muội không chịu nổi khổ, vậy ta thì chịu được sao?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, khoản này bọn họ định tính như thế nào đây?

Vân thị nghẹn lời, có chút quẫn bách, bà đích xác là quá nóng lòng, tưởng rằng bệnh của Vân Thanh Nhiễm đã tốt lên, thì nỗi phiền lòng đang quanh quẩn ở trong lòng bà cũng có thể giải quyết.

Vân Viễn Hằng nói tiếp, “Thanh Nhiễm, bệnh của con đã bình phục, chúng ta thật cao hứng, nhưng chuyện trước mắt, hôn sự của con và muội muội con lại khiến cho chúng ta đau đầu không thôi. Yên Nhiên với con không giống nhau, Yên Nhiên nó còn có tiền đồ sáng lạn, vừa mới cập kê đã có người đến cầu hôn nối liền không dứt, hơn nữa người mà muội muội của con ngưỡng mộ trong lòng là Cửu điện hạ, cùng người mình thương xa cách là một chuyện hết sức thống khổ, con cũng không muốn nhìn thấy Yên Nhiên nó hương tan ngọc nát chứ?”

Vân Viễn Hằng có ngụ ý là, Vân Yên Nhiên không gả đến Đảng Ngụy, còn có thể gả cho những người trong sạch khác, mà trong đó lựa chọn tốt nhất chính là Cửu hoàng tử đương triều, còn Vân Thanh Nhiễm, cái tiếng kẻ điên vẫn còn tồn tại ở đó, cho dù bệnh điên khỏi rồi, cũng sẽ không có người tốt lành gì tới cầu hôn, cho nên đi Đảng Ngụy hòa thân đúng là lựa chọn tốt nhất của Vân Thanh Nhiễm.

“Phụ thân chẳng lẽ đã quên, thánh chỉ hoàng thượng mới tới, hôn sự giữa ta cùng với thế tử gia đã định, không cần phải lo lắng đến vấn đề không gả đi được nữa rồi sao!” Vân Thanh Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười, nàng đáng làm vật hi sinh sao? Ai quy định thế!

“Con đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy! Thế tử gia không sống được quá năm sau, chẳng lẽ con còn cảm thấy con có được một mối nhân duyên à? So sánh mà xem, đi đến Đảng Ngụy tuy rằng khổ một chút, nhưng ít nhất có thể lâu dài!” Vân thị bất đắc dĩ thở dài, giống như đang trách tội Vân Thanh Nhiễm không nghe lời.

“Nương nói thực có đạo lý, chỉ là ta nghe nói hoàng đế Đảng Ngụy kia năm nay đã sáu mươi có thừa, lão cũng có thể làm ông của ta được rồi, hơn nữa tính cách tàn bạo, trước đó đã có không ít lời đồn về những nữ tử trẻ tuổi bị bạo chết trong cung, nương người quả thật là vì hôn nhân lâu dài của nữ nhi nên mới nói với nữ nhi những lời này sao?” Vân Thanh Nhiễm cũng làm không ít việc, đối với việc liên quan đến chuyện của mình thì lại càng phải nghe ngóng thấu đáo.

Cha nương nàng từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ đều không làm gì, bọn họ nói cái gì thì nàng liền tin cái đó sao?

Lời nói dối bị vạch trần thẳng mặt, trên mặt Vân thị rất xấu hổ, có chút thẹn quá hoá giận, “Con đứa nhỏ này, đây là đang cãi lại nương à?”

“Nếu ngài cảm thấy thế, thì là vậy.” Vân Thanh Nhiễm cười lạnh, các người đều tính toán hy sinh nàng, còn không cho phép nàng cãi lại sao?

“Nghiệp chướng! Yên Nhiên là muội muội của con mà!” Vân Viễn Hằng trách cứ, “Cho dù con điên nhiều năm như vậy, nhưng huyết mạch thân tình sao con có thể không để ý đến? Rõ ràng con có thể cứu Yên Nhiên, lại không cứu, con có đáng được gọi là tỷ tỷ không?”

Tỷ tỷ ư?

Làm tỷ tỷ của một muội muội chỉ biết gọi nàng là “Kẻ điên kẻ điên” rồi trêu đùa nàng, nàng sợ là không có cái mệnh đó!

“Thứ cho nữ nhi những năm gần đây sống một mình không hiểu thân tình là cái gì.” So với việc Vân Viễn Hằng cùng Vân thị hổn hển, trên mặt Vân Thanh Nhiễm không chút sợ hãi.

“Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai ta sẽ tấu lên hoàng thượng, nói bệnh điên của ngươi đã khỏi hẳn, hơn nữa không muốn gả cho thế tử gia của Trấn Nam Vương phủ làm vợ, mà nguyện ý xuất giá đến Đảng Ngụy xa xôi!” Vân Viễn Hằng thấy dụ dỗ thế nào cũng không khai thông được, liền tự tiện quyết định.

Lúc này, Vân thị cũng không có ý kiến, mắt thấy ngày hòa thân càng lúc càng gần, sự tình không thể kéo dài được nữa, cứ trễ mãi, đến lúc thay người cũng không còn kịp rồi.

“Phụ thân đại khái có thể đi bẩm báo với Hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thượng gặp một Vân phủ Nhị tiểu thư mắc bệnh điên càng thêm lợi hại, không biết phụ thân đại nhân ngài có gánh nổi tội khi quân không đây?” Muốn giả bộ người thông minh thì khó, chứ giả làm người điên chẳng phải quá dễ sao?

Vân Thanh Nhiễm đã lười gọi Vân Viễn Hằng là phụ thân, sửa miệng gọi thành phụ thân đại nhân.

“Ngươi!” Vân Viễn Hằng bị Vân Thanh Nhiễm chọc cho tức giận không nhẹ, ông ta thật không ngờ Vân Thanh Nhiễm hết bệnh điên rồi sẽ khó ứng phó như vậy, “Chuyện này ngươi nghe cũng phải nghe, không nghe cũng phải nghe!”

Vân Viễn Hằng hung ác, sau khi rống Vân Thanh Nhiễm xong, liền sai hai gã sai vặt ông ta mang đến, “Các ngươi coi chừng nàng, không cho phép nàng rời khỏi Tiểu Trúc này nửa bước!”

Vân Viễn Hằng nói xong, liền lôi kéo phu nhân của mình rời đi, không muốn nói chuyện với Vân Thanh Nhiễm nữa, bởi vì có nói nữa cũng sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm tức giận, giận nữ nhi này không biết suy nghĩ cho muội muội của mình!

Trên mặt Vân Thanh Nhiễm thoáng hiện nụ cười thản nhiên.

Hai nha hoàn Lục Trúc cùng Hồng Mai vô cùng sốt ruột, sợ sự tình không dễ dàng mới có thể xoay chuyển lại trở về điểm xuất phát.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Lục Trúc dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vân Thanh Nhiễm, vừa định tới gần Vân Thanh Nhiễm, trước người đã bị hai gã sai vặt lưu lại kia chặn.

“Lục Trúc, Hồng Mai, hai người các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta ở chỗ này phơi nắng, không sao.” Vân Thanh Nhiễm không biểu hiện khẩn trương giống như Lục Trúc cùng Hồng Mai.

Lục Trúc cùng Hồng Mai có chút do dự, “Dạ.”

Hai người đi xuống chuẩn bị bữa tối, Tiểu Trúc này có phòng bếp nhỏ độc lập, đồ ăn đều là tự mình làm, không làm cùng phòng bếp lớn bên ngoài.

Hai gã sai vặt nhìn Vân Thanh Nhiễm, nghĩ đến thái độ mạnh mẽ vừa rồi của nàng không biết sẽ làm ra chuyện quá khích gì, không ngờ tới nàng thực sự chỉ nằm ở ghế phơi nắng, thỉnh thoảng ăn một chút hoa quả ở bên cạnh, bộ dáng hết sức nhàn nhã.

“Có muốn ăn chút gì không, giám sát ta cũng không phải chuyện một hay hai canh giờ, bụng mà đói thì sẽ không có khí lực để giám sát tiếp đâu!” Vân Thanh Nhiễm cười khanh khách nói.

“Ngươi không cần đùa giỡn bịp bợm, chúng ta sẽ không nghe theo ngươi!” Thái độ của hai gã sai vặt vô cùng kiên định.

“Vậy sao? Ha ha, chỉ mong các ngươi sẽ giống như lời các ngươi nói.” Vân Thanh Nhiễm vừa nói vừa ăn hoa quả, chỉ để lại cây tăm vốn cắm ở bên trên hoa quả.

Hai cây tăm, vậy là đủ rồi.

Chỉ thấy tay Vân Thanh Nhiễm nhoáng lên một cái, hai cây tăm trong tay liền hướng tới hai gã sai vặt bay đi, vô cùng chuẩn xác đâm vào hai huyệt đạo trên thân, hai người lúc này liền ngất đi.

Sức lực của thân thể này không đủ, bằng không hai cây tăm kia đã có thể hoàn toàn cắm sâu vào trong thân thể của bọn họ, chứ không chỉ cắm vào một nửa như bây giờ.

Có điều thế này cũng đủ rồi, đủ để khiến hai người đó lâm vào trạng thái mê man.

Vân Thanh Nhiễm gọi Lục Trúc cùng Hồng Mai đến, cho bọn họ đem hai gã sai vặt giấu đi, còn nàng thì theo chính lỗ chó nàng mà đục rời khỏi Tiểu Trúc.

Chỉ mong qua ít ngày nữa, nàng có thể đi từ bên trên, chứ không phải phía dưới.

Nơi Vân Thanh Nhiễm muốn đi chính là Trấn Nam Vương phủ.