Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 27: Một bạt tai




Quân Mặc Thần bên kia, tựa hồ cũng gặp phải tình huống không khác Vân Thanh Nhiễm bao nhiêu, sau khi Vân Viễn Hằng và Quân Mặc Thần trò chuyện một hồi liền đem đề tài dẫn tới chuyện của Vân Yên Nhiên.

“Đúng rồi, thế tử gia, Thanh Nhiễm cũng chỉ có một muội muội là Yên Nhiên, Yên Nhiên, tới ra mắt thế tử gia.” Vân Viễn Hằng gọi Vân Yên Nhiên đến trước mặt Quân Mặc Thần.

Vân Yên Nhiên đi tới trước mặt Quân Mặc Thần, dịu dàng hào phóng hành lễ với Quân Mặc Thần, “Yên Nhiên gặp qua thế tử gia.”

“Khụ khụ,” Quân Mặc Thần che miệng khẽ ho khan vài tiếng, “Vân đại nhân thật sự là có phúc khí tốt, nữ nhi mỗi người đều thực xuất sắc. Bộ dạng Yên Nhiên muội muội cũng là đóa mẫu đơn.”

Quân Mặc Thần dùng từ cũng, bởi vì người đẹp như thiên tiên còn có Vân Thanh Nhiễm.

Khí chất của Vân Yên Nhiên khác Vân Thanh Nhiễm, Vân Yên Nhiên là tươi đẹp, như đóa mẫu đơn đang thì nở rộ, ung dung đẹp đẽ quý giá, mà Vân Thanh Nhiễm lại lộ ra sự trong trẻo lạnh lùng, tựa hồ trời sanh tính nàng đã như vậy, có đôi khi nàng như đám mây nơi chân trời, cứ nghĩ khẽ vươn tay là có thể chạm tới, nhưng thật ra lại vô cùng xa xôi.

“Ai…” Được Quân Mặc Thần khích lệ, Vân Viễn Hằng ngược lại thở dài một hơi, “Chỉ tiếc, Yên Nhiên nó phải xuất giá đến Đảng Ngụy, lần này đi, hai cha con chúng ta sợ là sẽ không còn được gặp lại.”

“Cha, cha đừng khổ sở, tuy thân nữ nhi không ở kinh thành, nhưng nữ nhi sẽ thời thời khắc khắc nhớ cha mẹ, ca ca cùng hai vị tỷ tỷ!” Vân Yên Nhiên nhu thuận nói.

“Đúng vậy, Vân đại nhân đừng quá buồn, Yên Nhiên muội muội gánh vác mối giao hảo trăm năm giữa hoàng triều Thịnh Vinh cùng Đảng Ngụy, vì quốc gia, hy sinh bản thân là không thể tránh được, khụ khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần làm sao không rõ cha con hai người này đang diễn kịch gì ở trước mặt hắn chứ, có điều hắn cố tình không diễn theo kịch bản mà bọn họ đã nghĩ tốt.

Vân Viễn Hằng cùng Vân Yên Nhiên hi vọng lời Quân Mặc Thần nói ra, đương nhiên không phải lời an ủi, cái gì mà quốc gia với bản thân, bọn hắn muốn Quân Mặc Thần nói nữ tử kinh tài tuyệt thế như Vân Yên Nhiên mà phải gả đi Đảng Ngụy thì thật là đáng tiếc.

“Ha ha…” Vân Viễn Hằng khô cằn cười hai tiếng, “Thế tử gia nói rất đúng, có thể gánh vác trách nhiệm như vậy là vinh quang và may mắn của tiểu nữ Yên Nhiên.”

Vân Yên Nhiên hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói với Quân Mặc Thần: “Thế tử gia, từ ngày ngài cưới tỷ tỷ đến nay, chúng ta đã là người một nhà…”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”

Vân Yên Nhiên vừa nói ra được phân nửa, Quân Mặc Thần liền kịch liệt ho khan.

“Yên Nhiên muội muội, ngươi nên ngàn vạn lần cân nhắc sau khi nói, bản thế tử sẽ bị ngươi hù chết đấy, ngươi họ Vân, sau khi tỷ tỷ ngươi gả vào vương phủ ta sẽ thêm họ Quân, sau trăm tuổi thì trên bia mộ nàng sẽ khắc Quân môn Vân thị, làm sao là người một nhà được! Ngươi nói như vậy, sẽ làm bản thế tử hiểu lầm ngươi cũng muốn gả cho bản thế tử…” Quân Mặc Thần hơi thẹn đỏ mặt nói, “Tuy rằng tề nhân chi phúc nghe không tồi, nhưng như vậy có phải sẽ rất ủy khuất Yên Nhiên muội muội tài mạo song toàn hay không?”

Quân Mặc Thần nói chính mình giống như rất muốn thú Vân Yên Nhiên về vậy.

Có quỷ mới muốn gả cho con ma ốm này! Vân Yên Nhiên lẩm bẩm trong lòng, người mà nàng muốn gả là Cửu điện hạ, cùng với tên quỷ bệnh này nửa điểm quan hệ cũng không có! Nếu không phải hắn được thái hậu cưng chiều, nàng còn lâu mới tốn nhiều võ mồm nói chuyện với hắn!

“Thế tử gia nói rất đúng…” Vân Yên Nhiên không có cách nào nói ra câu kế tiếp, vốn nàng còn muốn nói, bọn họ là người một nhà, người nhà gặp nạn hẳn nên ra tay tương trợ, kết quả Quân Mặc Thần trực tiếp phủ nhận quan hệ “người một nhà” của bọn họ.

Quân Mặc Thần nhìn nhìn sắc trời, “Bản thế tử có chút nhớ nhung thế tử phi, cũng không biết nàng đã nói chuyện với Vân phu nhân thế nào rồi, Quân Kiệt, đẩy bản thế tử đi tìm thế tử phi.” Quân Mặc Thần tỏ ra mệt mỏi, rõ ràng không muốn nhiều lời với Vân Viễn Hằng và Vân Yên Nhiên.

“Vâng , thế tử gia.” Quân Kiệt đẩy Quân Mặc Thần, không đếm xỉa đến sự không cam lòng trong mắt hai cha con Vân gia.

Vân Viễn Hằng cùng Vân Yên Nhiên tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn phải đuổi theo, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ hy vọng Vân Trần thị bên kia có thu hoạch.

Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Trần thị bên này,

“Ta thấy mẫu thân nghĩ sai rồi, Yên Nhiên muội muội cũng không phải là đi chịu chết, nàng là thay hoàng triều Thịnh Vinh ta đi hòa thân, người nàng phải gả nói như thế nào cũng là quốc chủ một nước, nếu lời mẫu thân nói hôm nay truyền ra ngoài, không biết rơi vào trong tai Thánh thượng cùng thái hậu, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây?” Vân Thanh Nhiễm giễu cợt.

Tuy lời nói Vân Thanh Nhiễm ngắn gọn, nhưng mỗi một câu đều vô cùng tàn nhẫn.

“Con…” Vẻ mặt Vân Trần thị đau lòng nhìn Vân Thanh Nhiễm, “Con có ý tứ gì, đây là thái độ nói chuyện của con với mẫu thân sao?”

Vân Trần thị chán nản, vung tay hung hăng đánh một bạt tai lên má trái Vân Thanh Nhiễm.

“Ba ——”

Một bạt tai này đánh không nhẹ, trên mặt Vân Thanh Nhiễm cay cay, có cảm giác đau.

Đúng lúc Quân Mặc Thần cùng Quân Kiệt đi vào cửa, Quân Mặc Thần từ xe lăn đứng dậy, tiến lên, kéo Vân Thanh Nhiễm sắp bị Vân Trần thị đánh cho thiếu chút nữa ngã sấp xuống vào trong ngực của mình.

Hắn nhìn thấy má bên trái Vân Thanh Nhiễm hiện rõ dấu đỏ, chỉ biết một bạt tai này đánh rất nặng, lát nữa khẳng định khuôn mặt Vân Thanh Nhiễm sẽ sưng lên.

Quân Mặc Thần nhìn về phía Vân Trần thị, “Vân phu nhân, Nhiễm Nhi là thế tử phi của bản thế tử, mà bà, chỉ là phu nhân Tướng phủ, luận tôn ti, nàng tôn bà ti, bà thật to gan, cả gan dĩ hạ phạm thượng.”

Vân Trần thị bị Quân Mặc Thần làm cho hoảng sợ, đối mặt với khí thế đột nhiên chuyển biến của Quân Mặc Thần, mới ý thức được sự sợ hãi.

Nhìn nhìn tay phải của mình, vừa rồi một bạt tai kia bà ta không chút lưu tình đánh xuống, bởi vì nhị nữ nhi này của bà ta thật sự là quá không nghe lời, thân là tỷ tỷ không quan tâm đến sống chết của muội muội, thân là nữ nhi lại dám nói ra lời uy hiếp mẫu thân là bà ta.

“Vân phu nhân không để Nhiễm Nhi vào mắt, cũng chính là không để bản thế tử vào mắt, không để Trấn Nam Vương phủ vào mắt.” Giọng nói Quân Mặc Thần không quá phập phồng, cũng lộ ra một sự quyết đoán không thể bỏ qua.

Vân Viễn Hằng và Vân Yên Nhiên cùng theo tới cũng thấy một màn Vân Thanh Nhiễm bị Vân Trần thị đánh một cái tát, lại nghe được Quân Mặc Thần nói như vậy, Vân Viễn Hằng liền tiến lên thay Vân Trần thị, thay Vân phủ của ông ta biện giải.

“Xin thế tử gia hãy nguôi giận, thường nói, đánh vào thân trẻ, đau ở tâm nương, chuyết kinh thân là mẫu thân ruột thịt của Thanh Nhiễm, đánh Thanh Nhiễm, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu hơn Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm nó bị bệnh nhiều năm như vậy, cho tới nay đều không được dạy dỗ, chuyết kinh cũng là lo lắng sau khi con bé gả vào vương phủ sẽ có hành động gì không hợp quy củ, mới nhịn không được nhiều lời vài câu.”

Vân Viễn Hằng là ai, trà trộn quan trường nhiều năm như vậy, thiền tu thiện vũ, vuông đều có thể bị ông ta nói thành tròn.