Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 36: Cưỡi chung ngựa




“Nhưng mà phụ thân đừng quên, nếu chuyện này nữ nhi không thể làm cho thái hậu vừa lòng, nữ nhi sẽ bị phạt, chẳng lẽ như vậy cũng không có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt Vân Thanh Nhiễm lợi hại vô cùng, nhìn thấy trên mặt Vân Viễn Hằng có chút quẫn bách.

Vân Thanh Nhiễm chờ Vân Viễn Hằng trả lời, nếu hắn trả lời được, chuyện này nàng có thể hỗ trợ, làm cho sự tình đẹp cả đôi đường.

“Thanh Nhiễm, thái hậu sẽ không phạt nặng con, có thế tử gia che chở con, con sẽ không có việc gì, nhưng mà muội muội con lại không giống như vậy, bên nặng bên nhẹ, con phải hiểu đươc!” Vân Viễn Hằng đạo lý rõ ràng, từ đầu đến cuối, người sai là Vân Thanh Nhiễm, là Vân Thanh Nhiễm không biết phân biệt, là Vân Thanh Nhiễm không để ý tình thân!

“Phụ thân nói được như vậy, nữ nhi không lời nào để nói.” Vân Thanh Nhiễm lộ rõ vẻ không muốn nói tiếp.

“Con…” Vân Viễn Hằng làm sao không nhìn ra Vân Thanh Nhiễm có lệ, ông ta tức giận, hai hàng lông mày có chút rung động, cơ bắp trên mặt căng cứng.

Mình thân là phụ thân mà còn phải ăn nói khép nép với nữ nhi như vậy, mà nàng cũng không đem phụ thân là ông ta để vào trong mắt, quả nhiên là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi?

Vân Viễn Hằng siết chặt tay lại, thiếu chút nữa muốn đánh cho Vân Thanh Nhiễm một cái bạt tai.

Vân Thanh Nhiễm nhìn xem rõ ràng, trên mặt lạnh lùng không có một tia biểu tình.

Nơi này, phụ thân nàng là người nhà nàng, nhưng nàng không thể dựa vào, tuy rằng nàng đã gả cho người, hôn nhân do chính nàng đi cầu, phu quân nàng, nhà chồng nàng, nàng cũng không thể dựa vào, nơi mà nàng có thể dựa vào, chỉ có chính mình!



Vân Thanh Nhiễm đi về phòng mình thay quần áo, nàng muốn đi ra ngoài.

Tuy rằng thái hậu cho nàng ngọc bài, nàng có quyền sử dụng một vài nhân mã, nhưng mà không có nghĩa nàng chỉ cần ngồi trên ghế đợi người khác đến báo cáo kết quả, nếu như có thể làm như thế, đã sớm tìm được Vân Yên Nhiên rồi.

Phụ thân nàng không phải là người lỗ mãng, nhất định sẽ không đem người giấu ở nơi tầm thường, ít nhất không phải đi đến đỉnh núi phụ cận tìm cường đạo là có thể tìm được.

Lục Trúc thấy Vân Thanh Nhiễm một thân nam trang bạch cẩm, liền vội hỏi “Tiểu thư, người muốn xuất môn sao, Lục Trúc đi cùng người có được hay không?”

Vân Thanh Nhiễm cự tuyệt, “Lục Trúc ngươi cùng Hồng Mai lưu lại trong phủ đi, ta đi một mình là được rồi.” Lát nữa Vân Thanh Nhiễm còn chưa biết phải đi địa phương gì, gặp phải dạng người nào.

“Nhưng mà tiểu thư, thân thể người còn chưa tốt lắm, đi một mình không sao chứ? Nếu ngài cảm thấy ta với Hồng Mai không được, liền sai một vài gia đinh trong phủ đi theo, ít nhất còn có thể chiếu cố lẫn nhau.” Lục Trúc lo lắng nói, thân thể Vân Thanh Nhiễm vẫn là do nàng cùng Hồng Mai chiếu cố, một thời gian dài không đủ dinh dưỡng cũng không chỉ làm cho thân thể gầy một chút mà thôi.

Vân Thanh Nhiễm lắc đầu, vẫn có ý định chính mình một người ra ngoài, nàng từ cửa hông của Vương phủ đi ra, phát hiện trước mặt là một con ngựa trắng, mà dây cương của con ngựa này nằm trong tay Vân tử Hy.

Vân Tử Hy áo xanh nhẹ bay, trên mặt mang theo tươi cười nhợt nhạt, đang nhìn theo Vân Thanh Nhiễm từ trong vương phủ đi ra.

“Ca ca?” Vân Thanh Nhiễm đóng cửa hông vương phủ nhìn thấy Vân Tử Hy, “Huynh sao lại ở chỗ này?”

“Ta nghe nói thái hậu muốn muội điều tra chuyện này, nên tới đây chờ muội.” Lúc không có đại sự, người trong vương phủ ra vào đều là đi cửa hông, “Ca ca vừa mới hồi kinh, thân không chức vụ, rảnh đến buồn bực rồi, Thanh Nhiễm cho ca ca một ít việc làm được không?”

Vân Tử Hy nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm một thân nam trang, đáy mắt có kinh diễm, hắn biết Thanh Nhiễm đã trưởng thành, bộ dạng duyên dáng yêu kiều, một thân nam trang nhưng cũng anh khí bừng bừng, một chút cũng không thua nam tử, ngay cả hắn nhìn quen nàng cũng có chút ngây ngốc.

Nếu như không quen biết Vân Thanh Nhiễm, khả năng sẽ không biết được một thân nam trang này của Vân Thanh Nhiễm là nữ nhân.

Vân Thanh Nhiễm nhìn đôi mắt đẹp sáng ngời kia của Vân Tử Hy, cảm giác ấm áp.

“Thanh Nhiễm, ca ca đã đến đây, muội không thể đem ca ca đuổi đi.” Vân Tử Hy cũng không cho Vân Thanh Nhiễm cơ hội cự tuyệt, “Muội xem ngay cả nó ca ca cũng mang đến rồi.”

Ngón tayVân Tử Hy chỉ vào con ngựa hắn yêu quý, mũi con ngựa toàn thân tuyết trắng kia còn xuy xuy mấy tiếng, đuôi ngựa dài vung vẩy.

“Nó theo ca ca rất lâu rồi à?” Vân Thanh Nhiễm nhìn ra được cảm tình của Vân Tử Hy đối với con ngựa này, hẳn không phải mới kết bạn ngày một ngày hai.

“Nó là con ngựa ta gặp được ở biên cương, tính tình cương liệt, có người muốn bắt nó phục tùng, nhưng không phục tùng được nó, ta nghe thấy có vẻ thú vị, liền đi thử xem, nó đã quăng ngã ta vô số lần, ta liền quấn lấy nó không rời, cuối cùng nó liền ngoan ngoãn nghe lời ta.” Vân Tử Hy nói xong còn vuốt ve bờm ngựa một chút.

Thời điểm muốn con ngựa hoang này phục tùng tốn không ít khí lực, mà tính tình của nó mạnh mẽ, người đi phục tùng có khả năng gặp nguy hiểm cao.

Vân Tử Hy vươn tay ra trước mặt Vân Thanh Nhiễm.

Nhìn bàn tay Vân Tử Hy vươn ra dưới ống tay áo rộng thùng thình, Vân Thanh Nhiễm cười nhẹ một chút, sau đó nắm lấy tay hắn, để cho Vân tử Hy lôi kéo Vân Thanh Nhiễm lên ngựa.

Sau đó chính Vân Tử Hy cũng nhảy lên theo.

“Giá!” Hai chân Vân Tử Hy kẹp vào bụng ngựa một cái, bạch mã dưới thân liền chạy như điên, một đường chạy như bay mà đi.

Đến kinh thành phồn hoa, con ngựa liền đi chậm lại.

Vân Tử Hy cùng Vân Thanh Nhiễm ngồi chung trên một con ngựa, trong mắt mọi người chính là hai đại nam nhân cưỡi chung một con ngựa.

Chậc chậc, hai đại nam nhân, thế nhưng ở trên đường cái lại cưỡi cùng một con ngựa!

Con ngựa đi tới cửa một tửu lâu lớn của kinh thành, mùi rượu mùi đồ ăn liền bay tới.

“Ca ca, chúng ta đi vào tửu lâu ngồi đi.” Vân Thanh Nhiễm nhìn tửu lâu nói, thời điểm nàng xuất môn là giữa trưa, hiện giờ vừa vặn thời gian ăn cơm.

“Ừ, được.” Vân Tử Hy xoay người xuống ngựa, đang muốn đỡ Vân Thanh Nhiễm xuống, thì thấy Vân Thanh Nhiễm cũng lưu loát nhảy xuống, động tác tiêu sái liền mạch, không có một chút ngập ngừng.

Vân Tử Hy cười đem bàn tay vừa vươn ra thu trở lại, vừa rồi ở cửa vương phủ không có người, lúc này mọi người đều nhìn, nàng thân nam trang, không thích hợp để hắn đỡ, bất quá bộ dạng này của Vân Thanh Nhiễm, làm cho hắn cảm thấy nàng rất có khí thế không thua nam nhân.

Vân Tử Hy và Vân Thanh Nhiễm cùng nhau bước vào tửu lâu, Vân Tử Hy không hổ là nhân vật làm mưa làm gió năm đó, vừa tiến vào tửu lâu đã có rất nhiều người nhìn hắn, cả chưởng quầy tửu lâu cũng tự mình chạy tới.

“Vân thiếu gia, thỉnh ngài lên trên lầu, trên lầu có phòng trống.” Chưởng quầy lại thấy bên người Vân Tử Hy là Vân Thanh Nhiễm, tuấn lãng không thua Vân Tử Hy, so sánh còn thanh tú hơn vài phần, tuổi so với Vân Tử Hy nhỏ hơn rất nhiều.

Chưởng quầy là người có ánh mắt nhìn người, vừa nhìn liền biết Vân Thanh Nhiễm giả trai, thấy ánh mắt quyết đoán của nàng, lại đi cùng Vân tử Hy, liền đoán thân phận Vân Thanh Nhiễm cũng không bình thường, không phú cũng quý.

“Còn vị công tử này, ngài là lần đầu tiên đến tiểu điếm đi, ngài yên tâm chúng ta có rượu và thức ăn rất ngon, tuyệt đối có thể khiến cho ngài vừa lòng.” Chưởng quầy vì Vân Thanh Nhiễm tới mà giới thiệu về tửu lâu của bọn hắn.