Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 50: Hắn đây là định ho ra cả phổi à?




“Ái phi, khụ khụ, nàng rốt cuộc đã bình an trở lại, vừa rồi bản thế tử lo lắng cho nàng đến cơm cũng không ăn vô…”

Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua hộp điểm tâm ở bên cạnh tay phải của Quân mặc Thần, trong đó một nửa điểm tâm đã bị ăn mất, còn có một khối hoa quế cao đã bị cắn mất một miếng.

Bên trong kiệu Vương phủ để đủ các loại điểm tâm tinh xảo, hơn nữa mỗi giờ đều sẽ có người phụ trách thay đổi đồ mới, cho nên điểm tâm này hẳn là vừa mới bị ăn sạch, mà người ăn nó không thể nghi ngờ chính là Quân Mặc Thần.

Vừa nói lo lắng cho nàng đến nỗi nuốt không trôi, vừa cầm trái cây gặm sạch sẽ, hắn thật đúng là rất lo lắng mà…

Lúc Vân Thanh Nhiễm đi vào bên trong kiệu còn mang theo một cỗ máu tanh nồng xông vào mũi, làm cho lỗ mũi vốn mẫn cảm hơn bình thường của Quân Mặc Thần bị tra tấn, chỉ là Quân Mặc Thần lại không nói gì.

Vân Thanh Nhiễm vốn nghĩ rằng Quân Mặc Thần sẽ hỏi dò chuyện nàng bị lão khất cái mang đi rồi một mình nguyên vẹn trở về một phen, ai ngờ hắn lại không nói gì, sau khi nhìn thấy nàng trở về, liền dựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có tiếng ho khan dồn dập nhiều hơn trước kia chứng minh hắn còn chưa ngủ yên.

Vân Thanh Nhiễm yên ổn trở về tới Vương phủ, Lục Trúc cùng Hồng Mai lo lắng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm bình an trở lại, hai người đều tiến lên đón.

“Tiểu thư người không sao chứ?” Lục Trúc cẩn thận xem xét, theo ngọn đèn nhìn thấy vết máu trên người Vân Thanh Nhiễm, từng mảng một, có nơi còn bị nhiễm đỏ một mảng lớn, vô cùng ghê người, khiến cho Lục Trúc sợ tới mức há to miệng, quên mất phải khép lại.

“Đừng lo lắng, đây không phải là máu người, càng không phải là máu của ta, đây là máu của động vật.” Vân Thanh Nhiễm biết Lục Trúc nghĩ nhầm rằng đây là máu của nàng, nếu nàng chảy nhiều máu như vậy, sợ rằng đã không còn khí lực mà đứng đây nói chuyện.

Thì ra không phải máu người, may mắn may mắn, hù chết nàng rồi, Lục Trúc vỗ vỗ ngực của mình, hồi phục hồn vía.

Vân Thanh Nhiễm trở về phòng mình, phát hiện thùng tắm trong phòng đang bốc hơi nóng, đó là nước tắm vừa mới được chuẩn bị, Vân Thanh Nhiễm thử độ ấm, vừa đúng, vừa vặn có thể ngâm nước tắm rửa đi một thân tràn ngập mùi máu tươi.

Trong lòng Vân Thanh Nhiễm cảm khái hai nha đầu Lục Trúc và Hồng Mai hiểu ý, chợt nghe Lục Trúc nói nhỏ: “Vừa rồi quản gia đến bảo chúng ta chuẩn bị nước ấm, chúng ta vừa mới chuẩn bị xong tiểu thư đã trở lại, thật là đúng lúc!”

Quản gia trong phủ bảo làm? Ai lại biết trước mà đến báo cho hai nha hoàn chuẩn bị tốt nước tắm cho nàng vậy?

Vân Thanh Nhiễm cởi bỏ quần áo, ngâm người vào trong thùng tắm, nước ấm làm cho thân thể dễ chịu, tạo cảm giác khoan khoái gấp bội sự mỏi mệt, đúng lúc này bên gian phòng cách vách lại truyền ra từng tiếng ho khan dữ dội hơn so với lúc trước.

Phòng Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần chỉ cách nhau một bức tường, kiến trúc cổ đại vốn không có hiệu quả cách âm.

Từ tiếng ho khan có thể nghe ra Quân Mặc Thần rất khổ sở, ngày hôm nay hắn quả thực ho đặc biệt nhiều, trên đường trở về vẫn luôn như vậy.

Lục Trúc và Hồng Mai cũng nghe thấy thanh âm truyền đến từ căn phòng cách vách, “Trời ạ, tiểu thư, thế tử gia ngài sẽ không có chuyện gì chứ? Có phải do hôm nay trở về quá muộn nên bị nhiễm lạnh rồi không? Vậy nguy rồi, ta nghe người trong phủ nói thiếu gia ngàn vạn lần không thể để bị cảm lạnh, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Vân Thanh Nhiễm lắng tai nghe tiếng ho khan kia, có chút đau lòng Quân Mặc Thần, nam nhân này định ho ra cả phổi luôn à?

“Lục Trúc, động tác nhanh một chút.” Vân Thanh Nhiễm bảo Lục Trúc nhanh lên, tắm rửa xong Vân Thanh Nhiễm thay một thân quần áo sạch sẽ, tóc không buộc, để chúng xõa tự nhiên, trên người cũng chỉ mặc bộ váy dài bằng lụa trắng đơn giản.

Vân Thanh Nhiễm đi tới cửa phòng cách vách, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng ra. Trong phòng cũng chỉ có một mình Quân Mặc Thần, những người khác đều bị Quân Mặc Thần đuổi ra.

Quân Mặc Thần đã nằm trên giường, hắn nửa nằm nửa ngồi, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm tiến vào, “Ái phi, trễ như vậy còn chưa ngủ là vì nhớ bản thế tử nên khó ngủ à? Khụ khụ khụ…”

“Ngươi rất ầm ỹ, ta không ngủ được, nên qua xem xem có thể bịt kín miệng của ngươi lại không.” Vân Thanh Nhiễm nói xong liền rót một chén nước ở trên bàn, đi đến bên giường đưa cho Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần tiếp nhận chén nước từ trên tay Vân Thanh Nhiễm uống một ngụm rồi để chén xuống.

Lúc tiếp nhận cái chén, tay Quân Mặc Thần khẽ chạm vào cánh tay của Vân Thanh Nhiễm.

Thật lạnh…

Chỉ trong giây phút ngắn ngủi như vậy, Vân Thanh Nhiễm đã cảm thấy nhiệt độ thân thể của Quân Mặc Thần thực thấp, vì thế nàng đưa tay sờ sờ hai má cùng cái trán của Quân Mặc Thần, quả nhiên lạnh giống như tay hắn, nếu bị cảm lạnh, người bình thường sẽ phát sốt, nhiệt độ cơ thể nên cao mới đúng, hắn thì ngược lại, nhiệt độ thấp tới mức không bình thường.

Quân Mặc Thần vì Vân Thanh Nhiễm sờ tới sờ lui ở trên mặt mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, “Ái phi đây là đang phi lễ với bản thế tử à?”

“Bộ dáng bệnh tật này của ngươi cũng đáng để ta phi lễ à?” Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, “Người gầy teo yếu ớt như vậy, một chút vóc dáng cũng không có, ta mà muốn phi lễ cũng phải chọn người có thân thể cường tráng, chịu đựng được giày vò của ta!”

Quân Mặc Thần nghe được nửa câu sau của Vân Thanh Nhiễm, lại chỉ cười cười, sắc mặt hắn tái nhợt, thế cho nên nụ cười của hắn giống như một đóa hoa trắng nhỏ ngay lập tức sẽ héo rũ.

Vân Thanh Nhiễm nói xong lại tiếp tục sờ soạng Quân Mặc Thần ở trong chăn.

“Khụ khụ, ái phi, nàng rốt cuộc định làm gì…” Nàng sắp sờ khắp cả thân thể hắn rồi!

Hiện Vân Thanh Nhiễm kỳ thật không phải đang sờ thân thể Quân Mặc Thần, mà là tìm xem bên trong đệm giường của Quân Mặc Thần có đồ gì có thể sưởi ấm không.

“Không có bình nước nóng à?” Sờ soạng nửa ngày, Vân Thanh Nhiễm không tìm thấy thứ nàng muốn tìm, vì thế hỏi Quân Mặc Thần.

“Bình nước nóng? Là cái gì?” Quân Mặc Thần không biết Vân Thanh Nhiễm đang nói cái gì.

“Chính là một thứ đồ có thể dùng đựng nước ấm để sưởi ấm.” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, hắn lạnh như vậy, buổi tối muốn ngủ như thế nào, hắn nằm trên giường cũng không khác một cỗ thi thể nằm ở trên đó là mấy.

Nghĩ như vậy Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy, sau đó đi ra ngoài cửa, Quân Mặc Thần không biết hành động đột ngột của Vân Thanh Nhiễm là đang muốn làm cái gì.

Vân Thanh Nhiễm trở về phòng của mình, nói với Lục Trúc đang nằm sấp lên cái bàn trong phòng nàng nghỉ ngơi, “Lục Trúc, đến giúp ta làm chút việc.”

Lục Trúc lập tức nhảy dựng lên, “Có chuyện gì tiểu thư phân phó là được.”

“Giúp ta may một cái túi to, không cần quá tinh xảo, chỉ cần có thể bao vào đại khái như hình tròn là được rồi, ta vẽ cho ngươi một bản vẽ đơn giản.” Vân Thanh Nhiễm nói xong tiện tay lấy giấy bút trong phòng vẽ hình dáng của một cái túi nhỏ, muốn khâu một cái túi nhỏ đơn giản để đựng nước ấm đối với Lục Trúc thông thạo nữ công mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ, không đến nửa canh giờ đã hoàn thành mấy cái rồi.

Lục Trúc nhìn nhìn bản vẽ, “Không thành vấn đề, chỉ là tiểu thư người cần vật này để làm gì?”

“Ngươi làm trước đi rồi nói, phải dùng vải dệt dày một chút, đường may chắc chắn, giấu đường may là được rồi, về phần đẹp thì không cần thiết.” Vân Thanh Nhiễm giao việc cho Lục Trúc xong liền xoay người rời khỏi phòng.