Phượng Điểm Giang Sơn

Chương 44: Tới Viện Bái Lạy Hoa Thần




Thủy Nhan chỉ nói một câu mà khiến Trà Hương chấn động toàn thân, vẻ mặt vô tội, "Tỷ tỷ sao có thể nói thế, Trà Hương không có đụng qua tay tỷ mà."

"Có thể tay ta tự bị rách." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Xam cách diễn kịch của Trà Hương, Thủy Nhan không khỏi buồn cười.

"Sao tỷ tỷ làm ta khó xử vậy?" Trong giọng nói của Trà Hương đã không còn sự nhân nhượng cho toàn cục nữa mà là trôi theo cảm giác.

Thủy Nhan sửa sửa móng tay của mình, cười nói: "Ngươi lên giường cùng Triệu gia không phải là đã làm khó ta sao?"

Trà Hương làm bộ đáng thương nhưng là trong mắt không hề có vẻ như thế, ả nhanh chóng thu hồi vẻ mặt thường ngày.

"Tỷ tỷ cố tình muốn gán cho Trà Hương một tội danh sao?"

Thủy Nhan cười nhạt một tiếng: "Thông minh!"

"Tam Nương sẽ tin ai đây?" Trà Hương hỏi lại.

Vẻ mặt Thủy Nhan hiện lên tia thích thú, vuốt vuốt sợi tóc, nàng khẽ cười, nụ cười trong trẻo lạnh lùng: "Ma ma chỉ nghe lời ai kiếm được nhiều tiền cho ma ma."

"Ngươi…"Trà Hương rất là buồn bực, trong lòng nàng hiểu rõ, Thủy Nhan hiện đang là hồng bài của Hổ tam nương, Triệu gia sẵn lòng vì nàng bỏ tiền ra, mà nghe đâu, một năm sau cũng có người đặt chỗ với Tam Nương rồi, nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhảy dựng, Thủy Nhan hiện tại là bảo bối trong lòng Tam Nương, chẳng phải nàng nói gì Tam Nương cũng đáp ứng sao? Dù cho nói hươu là ngựa, Tam Nương cũng chuẩn bị yên cho nàng đi!

Nghĩ đến đây Trà Hương thầm hít một hơi, rõ ràng, Thủy Nhan đang ăn hiếp nàng, nhưng nàng cũng không có nửa đường sống.

Sau khi cân nhắc kỹ, Trà Hương lại khôi phục bộ dáng cười duyên động lòng người: "Nếu Hương nhi làm không tốt, hoặc tỷ tỷ muốn Hương nhi làm như nào thì chỉ cần nói một tiếng, tỷ tỷ không nên nhọc bước đến chỗ Tam Nương làm gì".

Thủy Nhan cho tới bây giờ cũng không thích Trà Hương, chính là, lúc này nàng có chút thưởng thức tích cách co được duỗi được này, cũng khó trách vì sao Hổ Tam Nương lại có thái độ dễ dàng tha thứ với nàng.

Trà Hương thấy Thủy Nhan không nói lời nào, trong lòng càng bất an, nàng trường kỳ theo Hổ Tam Nương, tự nhiên hiểu rõ hình thức xử phạt của Tam Nương, nghĩ đến những thủ đoạn khủng khiếp ấy, da đầu nàng không khỏi run lên, từng cảnh thảm khốc thay phiên hiện lên trong đầu nàng, nàng không khỏi rùng mình một cái, liền nhanh chóng đổi bộ đáng thương nhìn Thủy Nhan: "Là Trà Hương không hiểu chuyện, sau này không dám có nửa điểm tâm tư với Triệu gia, cầu tỷ tỷ không nên tức giận".

"Ai nói là ta tức giận, là Hoa thần tức giận" Thủy Nhan sửa lời nàng.

Trà Hương có chút ngây ngốc, khóe miệng khẽ co rút, chẳng qua vẫn cố duy trì bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ăn nói khép nép: "Tỷ tỷ nói thế nào thì là thế ấy".

"Vậy ngươi nói cho ta biết, Hoa thần tức giận thì phải làm thế nào?" Thủy Nhan hỏi lại.

Trà Hương xem như hiểu được ý của Thủy Nhan, thì ra mục đích của nàng là bái Hoa thần, chỉ là nàng không nghĩ ra, nếu là bái Hoa thần còn phải làm ra thủ đoạn này để làm gì?"

Nghĩ đến thủ đoạn của Hổ Tam Nương, nàng không khỏi rùng mình, tuyệt không dám chậm trễ: "Trà Hương đi chuẩn bị đồ bái".

"Khoan đã" Thủy Nhan gọi nàng trở lại.

"Tỷ tỷ còn có gì phân phó sao?".

"Nếu Tam Nương hỏi, ngươi sẽ đáp như nào?"

"Này…"Lúc này Trà Hương cũng không dám nói loạn câu nào.

Thủy Nhan hai mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt nàng, thản nhiên nói: "Nói là Thủy Nhan tự biết số mệnh đã định, thầm nghĩ vì Tam Nương kiếm tiền, đợi tương lai có thể vào Tấn quốc, đã an mệnh thì cũng nên bái Hoa thần một lần… Ngươi nghe rõ chứ?".

Trà Hương vội gật gật đầu nói: "Dạ, Trà Hương sẽ nói".

Thủy Nhan khẽ gật đầu: "Lát nữa, ngươi đem các thứ mang tới là tốt rồi, hai tỷ muội này theo ta là được rồi, ngươi thu dọn phòng cho tốt, đổi huân hương trong lư hương thành hương bách hợp đi, Triệu gia thích".

Nghe Thủy Nhan nói đến Triệu gia, Trà Hương không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nhưng là không dám phát tác, đành cung kính làm theo lời Thủy Nhan nói.

Đi xuống lầu, Thủy Nhan mang theo Ách muội cùng Tiểu Ách ra ngoài, nàng cố ý bỏ qua ánh mắt trợn tròn của đám khách nhân nhìn thấy nàng, từ sân nhà lẩn ra bên ngoài.

Nàng có thể thấy màu xanh dịu lòng người, tiếng chim kêu líu lo phía xa, không khí mặc dù không thể sánh bằng nơi thôn dã, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho người ta thoải mái.

Ách muội lặng lẽ viết vào lòng bàn tay nàng: "Phía tây Nam viện có một cây quỳnh hoa, đi đến đó".

Lúc này, Thủy Nhan mới hiểu được vì sao khi nàng nói với Ách muội nàng muốn đi Nam viện thì Ách muội gợi ý lấy việc bái Hoa thần, thì ra Nam viện có một cây quỳnh hoa, mà tên nàng hiện tại là Quỳnh Hoa, dưới tàng cây quỳnh hoa bái Hoa thần đương nhiên không làm Hổ Tam Nương nghi ngờ.

Ách muội cùng Tiểu Ách đi theo bên nàng, cẩn thận đánh giá xung quanh, đến khi Ách muội khẽ làm ý xung quanh không có người với Thủy Nhan, mà bản thân Thủy Nhan cũng cảnh giác nhìn kỹ bốn phía, sau khi xác nhận liền buông thẻ hương trong tay, nhanh chóng lẩn vào trong lầu các Nam viện.

Nam viện khác với Bắc viện, tất cả các phòng đều rất lớn, tất cả đều thuần túy do gỗ cấu thành, sàn nhà tỏa sáng, sàn nhà được lót thảm tinh tế mềm mại, dùng mấy bình phong nhỏ tạo dáng, nhìn ra xung quanh rất thoáng đãng, chỗ này không có mùi son phấn, hoàn toàn thanh nhã, khách nhân chỉ có thể dùng hai từ "an nhàn" mà hình dung.

Giờ này còn sớm, chưa có khách lên, cả khách nhân lẫn tướng công còn ở trong phòng nghỉ ngơi, thế nên Thủy Nhan đi vào không bị người phát hiện, có chút cảm giác thê lương lạnh lùng trong chốn phồn hoa.

Thủy Nhan rất nhanh xuyên qua đại sảnh, cẩn thận tiến lên, đáng tiếc cái gì cũng chưa thấy thì một thanh âm nhẹ vang lên phía sau nàng.

"Chỗ này sợ không phải là chỗ cô nương nên tới".

Thủy Nhan quay đầu nhìn lại, trong lòng nhảy dựng, tâm chí nàng kiên định như vậy mà chứng kiến người này cũng không khỏi đỏ mặt.

Nam tử trước mặt nàng diện một bộ sa y màu đỏ, một bộ ngực rắn chắc mà hơi gầy lộ ra dưới lớp áo, làn da trắng nõn của hắn làm người khác chói mắt, nàng không ngờ trên đời có một nam tử thân thể quyến rũ như vậy, một đầu tóc dài buông thõng thậm chí còn dài hơn tóc nữ nhân, dài đến tận eo, theo thân mà động, nhìn qua vô cùng phong lưu.

Thủy Nhan sững sờ trong nháy mắt, cũng không phải nàng bị sắc đẹp của nam tử trước mặt mê hoặc, chỉ là nàng chưa từng nhìn thấy một bờ ngực lõa lỗ của nam tử ở khoảng cách gần như vậy nên lúc nhất thời khó thích ứng.

"Tạ công tử nhắc nhở" Nàng buông thõng mi mắt, không tiếp tục nhìn hắn nữa mà bước về phía trước.

Nam tử này khẽ nhíu lông mi thon dài như lá liễu của mình, nheo khóe mắt, mị hoặc không nói nên lời, khí tức lãnh ngạo cùng bá đạo không khỏi trào dâng, "Muốn ta dẫn đường không?"

"Không cần" nàng thẳng thừng từ chối nam tử xa lạ này,

Hồng y nam tử trước mắt cho nàng một cảm giác rất kỳ quái, nhưng bởi vì giờ phút này nàng có việc không thể dừng lại dò hỏi, nên vội vã xoay thân đi, đột nhiên tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Thủy Nhan nhướng mày vội vàng nhìn xung quanh tìm chỗ trốn, bất chợt thắt lưng nàng bị ôm chặt, chỉ thấy bốn phía chuyển động, chớp mắt nàng đã bị nam tử nọ ôm vào trong một sương phòng.