Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 22: Phượng hoàng bảo châu




(Hạt trân châu Phượng hoàng quý báu)

Sau đại hôn một ngày, chính thái điện hạ chỉ, Thượng Quan gia ấu tử Minh Đức ‘Thông minh lại đức hạnh, văn võ song toàn, có công lao không nhỏ’, Hoàng thượng phong cho y chức hộ bộ hành tẩu, ban cho ngôn quan gián bài, cho phép tham gia nghị sự.

Hoàng tộc từ xưa đã có câu, nam tử cập quán (lớn hơn hoặc đúng 20 tuổi) mới được phong quan, nhưng Minh Đức mười tám tuổi mà đã được vào triều chính là một ngoại lệ. Tuy chỉ là chức hành tẩu nho nhỏ, nhưng từ khi khai quốc đến nay cũng chưa từng có tiền lệ. Huống chi Hoàng thượng còn nói ‘cho phép vào triều nghị sự’, tức là người kia được thánh sủng, không cần nói cũng biết.

Thượng Quan thị lang sướng đến phát cuồng, liền tổ chức đại tiệc chiêu đãi khách, tiệc đứng kéo dài ba ngày ba đêm mới tàn. Còn Trương thị thì phẫn nộ vô cùng, tuy nhi tử Thượng Quan Hàn của nàng ta đã được vào Đông Dương vương phủ như mong muốn, nhưng chỉ là không có danh vị gì thôi Thượng Quan Toàn – một đứa con khác cũng tham dự vào kỳ thi mùa xuân, chỉ vì đại hỏa mà không được vinh danh trên bảng vàng. Còn đứa con của thiếp, bị nàng ta chèn ép kia, chẳng hiểu vì lẽ gì mà lại lọt vào mắt Hoàng thượng, còn trẻ mà đã được phong làm ngôn quan, làm nàng ta hận đến nỗi chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Trương thị không dám trực tiếp giáo huấn, chỉ dám gọi người truyền Minh Đức tới răn dạy, kìm nén mà giảng cho y nghe đạo lý con cái phải hiếu thảo với cha mẹ, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà chưng ra vẻ mặt chanh chua. Minh Đức nghe xong, ngáp một cái rồi bình thản nói:

– Thái thái nói phải. Ta đi ngủ đây.

Trương thị liếc mắt thấy trên cổ tay y lộ ra viên châu màu đỏ tươi, ánh sáng lấp lánh, chắc chắn là đồ quý. Nàng ta liền giận đến tím mặt, đố kỵ nói:

– Thân làm con, vậy mà hàng ngày không biết hiếu thuận với cha mẹ, lại còn dám ăn mặc như vậy! Đủ thấy Hoàng thượng phong quan cho ngươi cũng chẳng phải là phúc của thiên hạ! Còn không mau tháo ra!

Minh Đức thuận tay liền tháo ra rồi ném sang một bên. Trương thị quát cho y lui, dáo dác nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền cầm lên quan sát, nghĩ vòng tay này thật đúng là đồ quý giá tinh xảo, nàng ta nhịn không được liền đeo vào tay mình.

Vừa vặn ngày hôm sau của bữa tiệc, Trương công công – tâm phúc bên người Hoàng thượng, đến tặng quà mừng. Thượng Quan thị lang nghe vậy mắt sáng lên, vội vàng tự tay mở rộng cửa phủ đón Trương Khoát, ngay cả thái giám, cung nữ theo sau cũng được ngồi ghế trên. Minh Đức đang tựa cửa nhìn thấy, khóe môi hiện chút ý cười lạnh nhạt:

– Chỉ là một hoạn quan mà thôi, sao mà phải đón tiếp long trọng thế.

Đúng lúc đó, Thượng Quan Toàn đi qua, giận dữ giậm chân nói:

– Ngươi nói cái gì? Cẩn thận bị người khác nghe thấy, lại bị lôi ra đánh bây giờ!

Minh Đức thản nhiên liếc nhìn hắn, rồi quay người, về phòng đi ngủ.

Thượng Quan Toàn ngơ ngác nhìn theo dáng y, chỉ thấy con người đệ đệ này có chút huyễn hoặc, giống như chân trời nhìn thì rõ nhưng sờ thì khó, làm cho người ta không thể miêu tả được cảm giác này là gì. Nói y cao ngạo, nhưng Trương thị có ép bức y, y vẫn nhịn nói y khiêm tốn, nhưng mọi người đều tranh nhau nịnh bợ Trương công công, y lại nói ông ta chỉ là một hoạn quan mà thôi. Nụ cười kia, vậy mà rất kiêu ngạo.

Trương Khoát nhìn thấy Minh Đức rời đi bằng đuôi mắt, thầm nghĩ tiểu quý nhân hôm nay không có châm chọc khiêu khích, thật sự là rất may rồi. Tiểu quý nhân dáng vẻ xinh đẹp, tính tình cũng cổ quái, hơi một tí là nói mỉa nói xoáy, may mà có Hoàng thượng chịu được y.

Trương Khoát thu mắt lại, ai ngờ lúc nhìn lướt qua tay Trương thị lại thấy trân châu phượng hoàng, nhất thời kinh hãi, đột nhiên đứng dậy nói:

– Thượng Quan thị lang!

Thượng Quan lão gia vội vàng nghênh đón:

– Công công có gì phân phó?

Trương Khoát chỉ vào hạt châu, lớn tiếng hỏi:

– Cái đó ở đâu mà có?

Trương thị nghĩ mãi không ra, liền quỳ xuống cười nịnh:

– Công công chắc không biết, đây là ta mua ở trên đường mấy hôm trước……

Mấy hôm trước? Mấy ngày trước hạt châu này còn đang nằm trong Khôn Trữ điện, sắp bị Hoàng đế uy hiếp Thái hậu giao ra để đưa cho Minh Đức cơ mà!

Trương Khoát đập tay lên bàn, lạnh lùng nói:

– Trương thị nghe chỉ!

Cả Thượng Quan gia rùng mình, quỳ rạp xuống một loạt.

– Hoàng thượng có chỉ: Kẻ phàm không được ban ân điển mà dám đeo trân châu phượng hoàng, bất luận phẩm cấp quan chức, đều bị đánh ba mươi trượng! Khâm thử!

Thánh chỉ này thực ra là do Trương Khoát tạm thời soạn ra. Nếu bình thường bắt hắn giả truyền thánh chỉ, thì có cho hắn mấy gan cũng không dám nhưng chỉ sợ Kiền Vạn Đế nghe xong, lại trách hắn sao lại đánh ả kia ít trượng thế.

Trương thị chẳng hiểu tại sao, ngay cả một lời kêu oan cũng chưa nói đã bị thị vệ lôi ra ngoài. Một thái thái nhà quan phủ làm mưa làm gió, tự xưng là phong thái tao nhã, là nhân vật không ai dám động vào, vậy mà bị đánh ba mươi trượng ngay trước mắt bao nhiêu người thế này.

Trong sân, tiếng roi vụt từng tiếng từng tiếng truyền đến, Thượng Quan gia tất cả đều quỳ rạp, thân run rẩy. Một thị vệ tay cầm trân châu phượng hoàng, đưa cho Trương Khoát, thấp giọng hỏi:

– Công công định đem về hoàng cung, giao cho Hoàng thượng sao?

Trương Khoát vốn nghĩ thầm, giao cho Hoàng thượng thể nào ngài cũng nổi giận lôi đình, thôi thì cứ trực tiếp đưa lại cho tiểu quý nhân, thỉnh y đeo lại. Nhưng vừa nghĩ vừa nhớ, lần trước chính hắn cũng bị Minh Đức gây khó dễ, làm hắn phải chịu ba mươi trượng, không khỏi thù mới hận cũ nổi lên trong lòng. Thôi được, chúng ta thân làm hoạn quan mà ngươi cũng không tha, cũng đừng trách chúng ta lòng dạ nhỏ nhen trả thù ngươi. Dù sao ngươi cũng được thánh sủng khôn xiết, Hoàng thượng cùng lắm cũng chỉ giáo huấn cho ngươi một chút là xuôi ngay thôi.

Trương Khoát khoanh tay lại, nhắm mắt nghỉ ngơi:

– Còn không mau mang về cung giao cho Hoàng thượng?