Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 37: Hoàng hôn vĩnh dạ




(Hoàng hôn tối tăm như đêm sâu)

Lúc Minh Đức đi vào ngự thư phòng, Kiền Vạn Đế đang mải ngắm nghía bức bình phong trong vách tường.

Đó là một bức bình phong hình quạt bằng lụa trắng, dài ba trượng, Tiên đế ngày xưa trong một lần say rượu đã phóng bút, vẽ nên giang sơn thiên vạn lý của Thiên triều. Bắt đầu từ thung lũng Trung Nguyên đến vùng đất Nam Cương thần bí, từ đỉnh núi tuyết phủ quanh năm phía Đông Bắc đến vùng đất biên cương phía Tây, một bức trường họa vô cùng tinh tế, các bậc đế vương đời sau chỉ cần nhìn vào đây là có thể hình dung được địa thế cả nước.

Minh Đức quay người đóng cửa lại, lẳng lặng chậm rãi tiến tới phía sau Kiền Vạn Đế, bắt đầu nhìn bức bình phong một cách chăm chú. Kiền Vạn Đế nghiêng đầu nhìn y, giơ tay chỉ vào góc phía trên bên phải của bức bình phong, nói:

– Nhìn đi, đây là nơi ngươi muốn tới.

Minh Đức cúi đầu:

– Thần biết.

– Đây là Sơn Kiếm quan, từ xưa đã là một khu vực hiểm yếu, quân đội Tây Uyển quốc đã không ngại hao phí nhân mã mà kiên quyết đột phá nơi này bằng được, trực tiếp đánh thẳng vào biên giới phía Bắc…… Bọn chúng đi đến đâu, khói lửa chiến tranh lan khắp ba ngàn dặm, ôn dịch hoành hành, không sống một ngọn cỏ.

– Minh Đức. – Kiền Vạn Đế thản nhiên hỏi. – Ngươi hiểu ý ta không?

Minh Đức gập người xuống:

– Thần tạ ơn bệ hạ quan tâm.

– Ngươi có thể sẽ bị thủ hạ của Trác Ngọc ám sát, có thể sẽ bị lây ôn dịch, có thể vì thi chú phát tác mà chết, hoặc đơn giản là có thể vì ngồi xe ngựa mệt nhọc không chịu nổi mà thân thể suy nhược rồi chết……

– Hoàng cung này có gì không tốt? Ngươi tưởng rằng rời kinh là có thể thoát khỏi ta sao? Có thể tự do tự tại từ nay về sau sao?

Kiền Vạn Đế nắm lấy bả vai Minh Đức, cho dù không khom lưng, nhưng hắn vẫn cao hơn hẳn Minh Đức. Minh Đức dường như nghe thấy xương cốt bả vai mình kêu răng rắc, khiến y cảm thấy cả người mình như bị nhấc hẳn lên.

– Minh Đức. – Kiền Vạn Đế cúi đầu nói. – Nếu ngươi chắc chắn sẽ bỏ mạng nơi sa trường, thì thà rằng ngươi hãy ở đây, chờ đến lúc ta chết, sẽ mang ngươi cùng chôn ở hoàng lăng.

Kiền Vạn Đế chỉ cảm thấy trước mắt một trận gió thổi qua, sau đó một tiếng ‘ba’ vang lên, rồi một nỗi đau đớn bỏng rát dần dâng lên trên mặt hắn.

Một cái bạt tai thực sự đã khiến hắn ngây ngẩn cả người. Lúc hắn bắt đầu có phản ứng lại, Minh Đức đã thu hồi lại bàn tay vừa tặng hắn một cú trời giáng kia, rồi lui về nửa bước, mặt hơi ngẩng lên, thập phần lãnh đạm nhìn hắn:

– Ngươi cũng tự biết là ngươi chết thì ta cũng không còn đường sống sao?

Kiền Vạn Đế chết đứng tại chỗ.

– Ngày ngày, ngươi luôn nghĩ đến việc làm thế nào để giết đứa con thân sinh của mình, làm thế nào để phế truất người vợ chính ngươi cưới về. Ngươi đã có thể giết vợ cả của mình, đã có thể giết cửu tộc nhà người ta, đã có thể hạ độc trong chén trà của chính phụ thân mình, đã có thể giam cầm mẫu hậu trên danh nghĩa của mình…… Đối với người thân thiết ruột thịt mà ngươi còn có thể làm như vậy, thế thì đối với một người dưng nước lã như ta thì sao? Một ngày nào đó, ngươi thấy chán ta, ghét ta, liền thuận tay quẳng ta đi, thì ngươi có biết có bao nhiêu người sẽ lợi dụng cơ hội đó mà dồn ta vào chỗ chết không?

Thanh âm Minh Đức thực bình thản, bình thản đến lãnh khốc.

Trong một khoảnh khắc, thâm tâm Kiền Vạn Đế không có một chút phẫn nộ, chỉ còn một nỗi nghi hoặc. Hắn chăm chú nhìn Minh Đức, dường như chẳng thể hiểu nổi những gì y đang nói.

– Chỉ cần ngươi còn sống, thì ta còn có thể liều mạng đối đầu một mất một còn với những kẻ tự xưng là trung thần kia. Hậu cung thì có Chiêu Dung, Hiền phi cùng một đám nữ nhân làm loạn, lên triều thì có Triệu Mông Sơn, Vương Sùng Quân cùng phe cánh Đinh gia gây khó dễ… bởi vì ngươi, mà ta không thể an phận đứng trong hàng ngũ quan lại lâu dài, người không ra người, quỷ không ra quỷ……Đến nước này, làm sao ngươi có thể nói ngươi yêu ta?

Lý Ký từ lúc sinh ra, lớn lên, lúc được phong làm Thái tử, đến khi lên ngôi, chưa từng có ai nói với hắn nhiều như vậy.

Dám nói chuyện với hắn như vậy chính là chỉ còn đường chết, không một lối thoát. Nỗi khiếp sợ cùng nghi hoặc khiến hắn quên mất sự phẫn nộ, hắn thậm chí còn cảm thấy tất cả mọi việc tựa như đều không đúng, đều hoang đường, không thể tưởng tượng nổi. Nỗi hoang mang khiến mọi việc đối với hắn trở nên mơ hồ, Minh Đức nói nhiều như vậy nhưng chẳng để lại chút ấn tượng nào trong đầu hắn, chỉ có câu ‘Làm sao ngươi có thể nói ngươi yêu ta’ vẫn quanh quẩn trong trí óc hắn.

…… Ta đã nói là ta yêu ngươi sao? Lý Ký ngây ngẩn nhớ lại.

Không. Chưa từng có. Những lời này rất dứt khoát, những lời này giống như giơ vùng bụng không chút phòng bị của một con mãnh thú ra để người khác tùy tiện chém giết vậy.

Minh Đức lại lui về nửa bước, bắt chính mình phải kìm nén nỗi lòng lại, nhưng thanh âm không kìm được mà có chút sít sao.

– Ta chịu đựng thế là đủ rồi, Lý Ký. Qua chuyến đi lần này, thì dẫu có một ngày ngươi chán ghét ta rồi vứt bỏ ta, ta cũng vẫn sẽ có một thân phận đường đường chính chính đứng trong hàng ngũ triều thần! Ta không thể chịu được cái ngày ngươi vất bỏ ta để cho ta bị bọn hạ nhân khi dễ! Những ngày đó ta chịu đựng đủ rồi. Giờ đây, bất cứ tên quan nào, ả phi tần nào, thái thái nào dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ta thề là ta sẽ không nhẫn nhục nữa!

Y không biết rằng bộ dáng hiện tại của mình rất giống một hài tử đang gầm rú với người bề trên là mình muốn trưởng thành, muốn tự lập. Kiền Vạn Đế có chút bối rối nhìn y, ánh mắt thậm chí còn mang chút khiếp đảm, khiến cơn giận của Minh Đức cho chính hắn giáo dưỡng càng trở nên tồi tệ hơn.

Thượng Quan Minh Đức vốn vẫn là một người nóng nảy, thậm chí tàn nhẫn, tính tình của y từ trước tới nay vẫn chẳng có chút khả quan hơn.

– Nếu không phải do ngươi, ta đã có thể dọn ra ngoài Thượng Quan gia! Nếu không phải do ngươi, ta hiện giờ đã không thành thế này, ngày ngày phải vác theo thân thể sống dở chết dở này suy nghĩ ngày mai mình sẽ ra sao! Ngươi nghĩ là ta muốn đến cái nơi chiến trường ôn dịch hoành hành kia sao? Nghĩ rằng ta muốn xông pha trận mạc để lấy về cái gọi là công trạng sao?

Kiền Vạn Đế luống cuống giơ tay ôm lấy y, nhưng Minh Đức giãy giụa kịch liệt, tựa như hắn là một thứ cực kỳ dơ bẩn, muốn lảng tránh một cách chán ghét.

– Nhưng…… – Kiền Vạn Đế đau khổ lắc đầu. – Nếu ngươi không muốn ra biên cương, ta cũng sẽ có cách……

– Sau đó sẽ giam lỏng ta trong cung, một ngày ngươi còn thích thì ta còn được sống một ngày, đến ngày nào đó ngươi chán, sẽ giống như đối với Tiên đế, đối với Minh Duệ hoàng hậu, dùng một chén rượu độc, một dải lụa trắng ba thước, trực tiếp tiễn ta ra đi đúng không?

Kiền Vạn Đế muốn tiến về phía y, nhưng Minh Đức đột nhiên xoay người lại, phẩy áo bỏ đi. Y vừa định bước ra khỏi cửa, thì canh cửa ngự thư phòng đột nhiên đóng chặt lại, không cách nào có thể mở ra. Kiền Vạn Đế tiến vài bước rồi kéo y về phía mình.

– Minh Đức, Minh Đức. – Hắn trầm thấp mà dồn dập hỏi. – Làm sao ngươi biết…… làm sao ngươi biết…… ta yêu ngươi?

Một câu chuyện thầm kín mà ngọt ngào đang thấp thỏm không yên trong ***g ngực, sợ rằng sẽ bị vỡ nát, nhưng cũng chờ mong bị vỡ nát. Thứ cảm giác bí ẩn mà bất an này, ngay cả đấng thiên tử cao cao tại thượng cũng không thể tránh khỏi.

Y biết ta thương y…… Làm sao y biết được? Chẳng lẽ có khi nào ta biểu hiện ra bên ngoài? Y thấy được điều đó sao? Nhưng từ lúc nào y có thể thấy được là ta thích y? Y biết chuyện này đến đâu rồi? Y rốt cuộc có phát hiện ra hay không, kỳ thật ta luôn nâng niu y như một món bảo bối?

Một hy vọng mang theo nỗi sợ hãi thầm lặng nhen nhói dần trong lòng hắn, rồi một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu vị Hoàng đế duy ngã độc tôn, đầu đội trời chân đạp đất: Cho dù y có biết, y có…… hiểu nhầm hay không?

Kiền Vạn Đế thực sự không biết phải làm sao. Hắn từ nhỏ đã học rất nhiều thứ, khi hắn vẫn còn là một Hoàng tử thứ, khi hắn đã ở trong Đông cung nhưng vẫn lo lắng đến việc bị phụ thân của chính mình trục xuất ra khỏi hoàng cung, đến khi hắn bị thái phó mà mẫu phi lén mời đến giáo huấn về cách tự bảo vệ mình khi ngồi ở vị trí cao nhất kia…… Hắn quả thật đã học rất nhiều, nhưng trong tất cả những gì mà hắn được học, không điều gì có thể dạy hắn biết cách để yêu một người.

Hơn nữa còn là yêu một tiểu tử xấu tính, nhỏ nhen, hư hỏng.

Hắn có thể sáng tác ra một thánh chỉ đâu vào đấy, nhưng đối với một tiểu tử lông cánh chưa đủ này lại không biết nói chuyện gì. Hắn quen dùng một cách: ngươi nghe lời một chút, ngoan một chút, thì ngươi muốn gì cũng được. Ngoại trừ cách này, hắn căn bản đâu có cách nào khác để biểu lộ tình yêu.

Bên ngoài song cửa sổ, tiếng chim én nhẹ nhàng vỗ cánh bay lên từ cành cây nào đó. Chút ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua song cửa, chiếu rọi lên tấm thảm quý giá được ngoại quốc đem tặng, lặng lẽ in bóng hai người lúc đó. Bóng phản chiếu của Minh Đức mơ hồ trên mặt đất, phác họa lên vẻ mặt vô cùng tĩnh lặng của y.

Tựa như rất lâu rất lâu sau, lâu đến mức dường như thời gian như ngừng lại, đột nhiên thanh âm Minh Đức vang lên, mang theo chút chua chát, giống như có thứ gì đó chặn ngang yết hầu, khiến người khác muốn rơi lệ.

– Lý Ký…… ta tin rằng ngươi yêu ta, nhưng ta cũng tin rằng, ngươi cũng đã từng yêu phụ hoàng của ngươi, mẫu hậu của ngươi, thê tử cùng ngươi kết tóc, đứa con mới sinh của ngươi……

– Ta không muốn có kết cục giống bọn họ, chí ít một ngày nào đó ngươi hết yêu ta, ta sẽ không chết trong tay ngươi……

– …… Có lẽ một ngày nào đó ta có chút công trạng cùng gia sản, ta sẽ trở về, khi đó ta sẽ học được cách tin tưởng ngươi thêm một chút……

Có lẽ cho đến lúc đó, chúng ta vẫn sẽ mãi bất đồng?

Lý Ký quỳ gục xuống thảm, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy từng hoa văn tinh xảo in ngầm trên tấm thảm.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân rời xa của Minh Đức, dường như cửa ngự thư phòng mở ra rồi lại đóng vào, hắn vẫn ngồi yên, thật lâu thật lâu cũng không động đậy.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh chiều tà ảm đạm dần tan biến, chút ánh sáng cuối cùng trong ngự thư phòng cũng theo đó mà biến mất. Không gian tối tăm chầm chậm chuyển động, đem cả người hắn chôn vùi trong bóng đen, tựa như mãi mãi không thể thoát ly.