Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 7




Gần đây, ái cẩu của Khang Đức – chú chó chăn cừu Lai Khải cảm nhận sâu sắc một sự uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.

Bởi vì tiểu chủ nhân của nó hiện tại nếu không làm gì sẽ lập tức vây quanh một sửu tiểu điểu không biết từ đâu chạy đến, chả thèm liếc mắt đến nó, nói chi là cùng nó chơi đùa.

sửu: xấu

Điều này khiến Lai Khải rất là tức giận.

Nó thường xuyên dùng ánh mắt ghen ghét mãnh liệt nhìn chằm chằm vào tiểu tử mà chủ nhân nâng trong tay còn sợ ngã, nội tâm âm thầm tính toán khi nào thì hảo hảo giáo huấn tên kia một phen, làm cho nó biết trong nhà này đến tột cùng ai mới là lão đại.

Hôm nay, tiểu chủ nhân khi đến trường cũng không mang tiểu tử cùng đi. Bởi vậy, trong phòng chủ nhân chỉ còn lại sửu tiểu điểu lười biếng nằm úp sấp trên bệ cửa sổ, tư thái ưu nhã ngẩn người nhìn ra ngoài.

Cửa không có khóa.

Lai Khải cho rằng cơ hội của nó rốt cuộc đã tới.

Vì vậy, nó cẩn cẩn dực dực đẩy nhẹ cách cửa, nín thở, im ắng tiến dần đến sửu tiểu điểu tinh thần còn đang trong cõi thần tiên hư vô, ý định cho tên kia một đá.

Khi nó chỉ còn cách sửu điểu kia khoảng một mét, đột nhiên sửu điểu trườn cổ ra, cái đầu nhỏ đổi hướng, mục quang sáng ngời nhìn thẳng nó!

Thoáng chốc, Lai Khải bị khí phách trong mắt sửu điểu làm kinh sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám.

Kế tiếp, chuyện tình xảy ra càng quỷ dị.

Khi thân thể bị định trụ không cách nào nhúc nhích, Lai Khải rành mạch trông thấy từ trong miệng sửu điểu phun ra một ngọn lửa, hướng thẳng mặt nó tiến tới.

Lai khải nhất thời tránh né không kịp, dúm lông trên trán bị lửa thổi đến, lập tức mùi cháy khét liền xông vào cái mũi mà Lai Khải luôn tự hào rằng rất linh mẫn, khiến nó khó chịu đến rơi nước mắt.

Hơn nữa ngày sau, khi Lai Khải khôi phục tinh thần liền bắt đầu hối hận, nó hối hận chính mình lúc trước bị thần kinh cái gì, lại chủ động trêu đại ma đầu này.

Ánh mắt tên kia nhìn mình, bên trong đầy khinh thường cùng đùa cợt. Lai Khải trong nội tâm tràn ngập bi ai, trước mắt một mảnh đen kịt, giống như đoạn cuộc sống ám vô thiên nhật (mù mịt tối tăm) của nó sau này…

Bởi vậy, khi Khang Đức từ trường học gấp gáp trở về thì trông thấy tình cảnh — tiểu tử kia từ trên người con khuyển to lớn bay lên nhảy xuống, tác uy tác phúc, rất đắc ý.

Khang Đức thật vui vẻ ôm lấy tiểu tử kia.

“It seems that you get along very well, ah, i also worry about Les Cayes will bully you.” (Xem ra các ngươi ở chung vô cùng tốt, ta còn lo lắng Lai Khải sẽ khi dễ ngươi)

Khang Đức cười cười sờ đầu tiểu tử kia, xem nó thư thư phục phục mị mị đôi mắt nhỏ dài nằm trong lòng ngực mình, nội tâm hắn có chút thỏa mãn.

Một bên Lai Khải ủy khuất một tiếng cũng không dám kêu, chỉ có thể rưng rưng trong lòng lên án.

Chủ nhân, rốt cuộc là ai khi dễ ai a? Chẳng lẽ chủ nhân ngươi không nhìn thấy lông trên đỉnh đầu ta bị mất sao?

Từ nay về sau, mỗi lần Khang Đức đến trường đều dặn dò Lai Khải phải hảo hảo bảo vệ tiểu tử kia, cũng không để ý Lai Khải mỗi lần nghe hắn nói vậy, toàn thân đều sợ hãi phát run.

Ta sao lại đi chọc cái tiểu sát tinh này a!

Lai Khải chỉ có thể im lặng khóc hỏi trời xanh.

Khang Đức ôm Cupid đi xuyên qua thông đạo hẹp dài uốn lượn.

Nhạy cảm phát giác thân thể tiểu hài tử trong ngực yếu ớt run rẩy, Khang Đức không ngừng vỗ nhè nhẹ trên lưng Cupid, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác khần trương của hắn.

“Don’t worry!” ngữ điệu thoải mái, Khang Đức nói, “Think about it, and so we have to this cave, there is a lot of ice cream,steak, danjuan…..” (Ngẫm lại a, chờ chúng ta ra khỏi sơn động, sẽ có thật nhiều thật nhiều kem, thịt bò, trứng cuộn……)

Cupid nghe vậy cười khổ.

Cho dù đi ra ngoài, cũng là ở địa bàn phương Đông huyễn giới, làm gì có kem, thịt bò cùng trứng cuộn……??

Không đợi Cupid phát giác, trong nháy mắt, một lực lượng cường đại không biết từ nơi nào đem Khang Đức cùng Cupid song song hút vào một địa phương kỳ lạ.

Mà Khang Đức chỉ cảm thấy trước mắt đen thành một đoàn, chân cũng không có cảm giác dẫm lên mặt đất, thân thể cấp tốc đau quặn, rất khủng bố.

Chẳng lẽ chúng ta gặp động đất?

Nghĩ đến đây, Khang Đức liền chăm chú đem Cupid bảo vệ trong ngực. Ta chết không sao, nhưng đứa bé này không thể!

Ôm ý nghĩ như vậy, một khắc sau Khang Đức hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, khi hắn lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một cái động khác.

Càng kỳ lạ chính là, bốn bức tường ở đây đều khảm (gắn) minh châu tỏa ra hào quang nhàn nhạt, đem huyệt động vốn đen kịt chiếu sáng lên.

“God!”

Bị một màn trước mắt chấn động đến nửa ngày Khang Đức mới ý thức được, không thấy hài tử trong ngực!

Hắn kinh hãi sắc mặt trắng bệch, vội vàng tìm kiếm thân ảnh Cupid khắp nơi.

Kết quả hắn trông thấy tại nơi cách hắn không xa, Cupid quay lưng về phía hắn, trong tay còn cầm tiểu cung tiễn.

“Ngươi đang ở đây làm cái gì?” Khang Đức cố sức đứng lên, muốn đi đến Cupid bên kia. “Don’t over!” (Đừng tới đây!)

“What?” Khang Đức nghi hoặc nhìn Cupid ngữ khí dị thường nghiêm túc. Nhưng khi hắn phát hiện Cupid trước mặt còn có một người, hắn đã bị bất ngờ.

“Thiên lăng! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Khang Đức kinh ngạc kêu lên.

Đúng vậy, khuôn mặt, mái tóc đỏ cùng đôi mắt phượng nhỏ dài kia, không phải là cái tiểu tử tùy hứng thích giận dỗi, đến giờ cũng không biết tung tích sao? Nguyên lai hắn rớt xuống nơi này……

“Ha ha ha ha, Thiên Lăng, cái tên hảo hoài niệm ……”

Nhưng giây tiếp theo, thanh âm người nọ đánh vỡ ảo tưởng của Khang Đức. “Ngươi, ngươi là là nữ?”

Tiếng nói đặc biệt nữ tính khiến Khang Đức không tự giác nương theo ánh sáng của minh châu, mong muốn nhìn rõ dung nhan nữ tử, đáng tiếc ánh sáng không đủ để hắn tỉ mỉ phân biệt rõ ràng.

Hắn vừa nghĩ như vậy, ánh sáng từ bốn vách tường minh châu đột nhiên trở nên mạnh mẽ, đem huyệt động nho nhỏ chiếu sáng như ban ngày.

Lúc này Khang Đức đã thấy rõ bộ dáng của người trước mặt.

Nữ hài nhi có cùng tướng mạo với Thiên Lăng, nhưng vẫn là nhìn ra nét nữ tính đặc biệt nhu nhược. Sao lại có nữ nhân cùng Thiên Lăng lớn lên giống nhau……

Khi hắn cẩn thận xem kĩ một chút, Khang Đức liền lập tức bị dọa.

Bởi vì trên chân tay của nữ hài nhi đều là dây xích sắt! Nàng là bị nhốt trong này!

Ý niệm vừa hiện ra trong đầu, Khang Đức liền giận đến tái mặt, đi nhanh về phía trước muốn đem xích sắt trên người nàng tháo bỏ, cũng không chờ hắn đi vài bước, quần liền bị người giữ chặt.

“Cupid?” Khang Đức cúi đầu xem xét, nguyên lai tiểu tử này liều mạng giữ chặt mình.

“Đừng đi qua!” giờ phút này Cupid cầm cung tiễn biểu lộ vô cùng nghiêm túc tuyệt không giống một hài

tử.

“She would like to harm you!” (Nàng muốn thương tổn ngươi!)

Thân là vị thần Cupid có thể rõ ràng cảm nhận được lệ khí từ trên người nữ tử này truyền đến, mặc dù nàng che dấu vô cùng hảo.

“Nàng đã bị khóa, làm sao có thể……” Khang Đức khó hiểu, còn muốn đối Cupid nói cái gì, nàng kia rốt cục mỉm cười mở miệng.

“Ha ha, hoan nghênh A Nhĩ Kiệt – John – Khang Đức.”

“Ngươi biết ta?” Khang Đức kinh ngạc ngẩn đầu nhìn về phía nàng, ngữ khí nghi hoặc. Không biết tại sao, hắn cảm thấy nữ tử rất không tầm thường, dường như nhìn thấu hắn.

“Đúng vậy, ta không chỉ có biết ngươi, hơn nữa còn biết rất rõ……” nữ tử thản nhiên cười, tựa hồ một điểm cũng không sợ hãi khi bị nhốt tại đây.

“Thiên Lăng hắn thật rất thích ngươi a.” “A?” Khang Đức nhíu mày.

Nữ tử này đang nói cái gì vậy? Có phải do ở trong này lâu quá nên thần trí có chút hỗn loạn? Lập tức, ánh mắt Khang Đức đầy thương cảm.

Nhìn ra Khang Đức đang nghĩ gì trong đầu, nữ tử phốc cười, nói: “Ta gọi là Phượng Thiên Nghi.” “Phượng Thiên Nghi? Phượng Thiên Lăng…… Vậy ngươi cùng Thiên Lăng là……”

“Ta là tỷ tỷ của hắn.” nữ tử cười nói, “Ta cùng Thiên Lăng là song sinh, giữa chúng ta có thể tương thông. Ngươi là ân nhân cứu mạng của hắn ta đương nhiên nhận ra, hơn nữa ta còn biết rõ, Thiên Lăng rất thích ngươi.”

“Chờ, chờ một chút,” Khang Đức có chút đau đầu, hắn cảm thấy nữ tử này tâm thần không ổn thật, có lẽ đã đạt tới trình độ vọng tưởng.

“Ngươi bị giam trong này đã bao lâu?” nhìn khóa sắt đã rỉ sét, Khang Đức hỏi.

Biết rõ ý đồ của Khang Đức, nữ tử ngọt ngào trả lời: “Ta từ lúc vừa ra sinh ra được sống ở chỗ này.” “Vậy ngươi làm sao biết……” mặc dù suy đoán nữ tử có lẽ bị nhốt đã lâu, nhưng đáp án này không

khỏi……

“Thiên Lăng nhìn gì, ta đều nhìn được, hắn nghe thấy, ta cũng nghe thấy, thậm chí cảm giác trong lòng hắn, ta cũng có thể cảm nhận được.”

“Ha ha, làm sao có loại sự tình này?” Khang Đức không khỏi cười ha hả, xem ra nàng thật sự ở trong này quá lâu, ý nghĩ đã bắt đầu mơ hồ. Nếu không đem nàng cứu ra rồi trị liệu, phỏng chừng nữ tử này sẽ điên mất.

“Được rồi, ta nghĩ chúng ta không nên nói chuyện phiếm nữa, chờ ta đem vòng trang sức trên người ngươi gỡ ra, ta sẽ đem ngươi đi gặp bác sĩ, hắn sẽ giúp ngươi, ok?”

Khang Đức bất đắc dĩ lắc đầu muốn đi qua, nhưng vẫn là bị Cupid chết sống không buông. “Đừng đi! Nguy hiểm!”

Gặp Cupid kiên trì như thế, Khang Đức đành phải ngồi xổm xuống, tận tình khuyên bảo: “She was locked the bad guys,we should help her leave here,you know?” (Nàng bị người xấu khóa lại, chúng ta phải giúp nàng rời khỏi nơi này, biết không?)

Cupid mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, không khỏi oán thầm. Ngu ngốc! Ta là đang giúp ngươi a!

Nữ tử nghe được lời của bọn hắn, cũng cười.

“Không cần, bất luận kẻ nào cũng không thể mở ổ khóa này.”

“A? Cái gì?” còn đang kiên nhẫn khuyên bảo Cupid, Khang Đức nghe xong lời nàng không tự giác quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Phượng Thiên Nghi nhắm mắt lại. “Hắn sẽ nhanh đến ……”

Nói xong câu đó, Phượng Thiên Nghi lập tức mở hai mắt, đôi đồng tử đỏ bừng. “Xem hắn nên như thế nào cứu ngươi a!”

Khang Đức nhìn chằm chằm mắt nàng như gặp ma, không hề tiêu cự.

Bên tai tiếng Cupid lo lắng la lớn chậm rãi xa dần, cảm giác đau đớn sau lưng cũng không thể kéo thần trí hắn trở về, cứ như vậy, hắn cảm giác mình chìm thật sâu vào hắc ám chi hải, hết thảy cảm giác đều hầu như biến mất không còn.

Mắt thấy Khang Đức biến mất Cupid giận dữ: “Ngươi đem hắn đi đâu?”

“Ha ha, tiểu tử kia,” Phượng Thiên Nghi mỉm cười nói,”Ngươi cần phải trở về.”

Vừa dứt lời, Cupid đã cảm thấy bị một cổ lực lượng nặng nề vứt đi, sau một khắc, hắn liền hung hăng ngã tại bụi cây ngoài động.

Hơn nửa ngày hắn mới hoàn hồn, phát hiện mình đã ở ngoài động. Ngẩng đầu nhìn qua bầu trời xanh lam, Cupid nghiến răng nghiến lợi. Đến tột cùng là người nào!

Hắc! Hắn tỉnh hắn tỉnh! Ngươi thế nào?

Oa!

Mới mở to mắt Khang Đức lập tức muốn trợn trắng chết ngất tại chỗ.

Bởi vì hiện tại xuất hiện trước mắt hắn là một đầu gà tây?! Càng thêm khủng bố chính là, hắn, hắn, hắn rõ ràng nghe hiểu lời của nó!!!

Đương nhiên, bởi vì ngươi cùng chúng ta là đồng dạng a! Có cái gì kỳ quái? Chính là chính là.

Cái gì!!!

Khó trách vừa rồi cảm giác rất khác lạ, lúc này Khang Đức mới chú ý, mình hiện tại là một con gà tây! Lung lay hai tay biến thành vỗ vỗ cánh, động động hai chân biến thành đá đá móng vuốt.

Tối đáng sợ hơn nữa, hắn chưa bao giờ cảm thấy cổ cùng không khí diện tích tiếp xúc lớn như vậy! Thượng đế! Ta kiếp trước rốt cuộc phạm phải cái gì a! Ngươi lại biến ta thanh như vậy!!!

Trong nông trại, một con gà tây ngửa mặt lên trời thét dài! “Kỉ kỉ kỉ kỉ!!!!!”

Viêm: hắc hắc, ai bảo khi dễ tiểu Lăng là gà tây giờ anh cũng…. =)) Tiểu Lang: anh Đức, anh hảo ngốc =A= hảo xấu =A= cho chừa nhé =