Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 2-3: Ân tình cả đời không quên 3




Kim Vãng Tích thật ra cũng không biết nên nói gì nhưng từ lúc gặp Tiêu Chính Quân bản thân đã tìm được một chút niềm vui trong cuộc sống nhung lụa mà nhàm chán hiện tại. Không biết lúc này ở hoàng cung phụ hoàng đã lập thái tử chưa ? Nếu không bị ám sát trong rừng trúc An châu thì bây giờ Kim Vãng Tích đã về tới Lăng Vân kinh rồi.

“Đã mạo phạm rồi. Mong cô nương tha thứ cho tại hạ.”

Tiêu Chính Quân đột nhiên không thấy Kim Vãng Tích lên tiếng tưởng rằng Vãng Tích đang khó xử nên vội vàng nói “Kim cô nương …Tại hạ có thể hỏi một chút không?”

“Huynh muốn hỏi điều gì?” Vẻ mặt của Tiêu Chính Quân rất nghiêm túc kéo suy nghĩ của Kim Vãng Tích quay về thực tại.

“Kim cô nương gặp phải cướp lại bị thương nặng, gia đình không thấy cô nương trở về chắc chắn sẽ lo lắng. Nếu tại hạ có thể đến sớm hơn, cô nương đã không bị thương.” Tiêu Chính Quân giọng trầm lại.

“Huynh đừng tự trách bản thân. Huynh đã cố gắng hết sức để cứu ta, ân nghĩa này ta không thể quên, nhất định ta sẽ báo đáp, chờ tới lúc về tới kinh thành ta sẽ bảo với phụ thân báo đáp sau.” Kim Vãng Tích đeo ngọc bội vào người, bàn tay khi nhắc đến hai chữ “báo đáp” cũng ngưng lại nhìn sang Tiêu Chính Quân.

Tiêu Chính Quân đặt thanh kiếm sang một bên, thong thả nói “Tại hạ trước giờ đã ra tay cứu giúp rất nhiều người nhưng không phải để được báo đáp. Kim cô nương đừng quá để tâm đến chuyện này. Tại hạ cũng không nhớ hết bản thân đã cứu bao nhiêu người. Vàng bạc châu báu tại hạ cũng không cần.”

“Vậy thì ta không nhắc nữa.”

“Tại hạ sẽ kể cho Kim cô nương một câu chuyện. Không biết Kim cô nương có muốn nghe tại hạ kể không?”

Kim Vãng Tích cũng thắc mắc không biết một hiệp khách giang hồ trẻ tuổi sẽ kể gì cho mình nghe được đây? Dù là chuyện tranh giành bang phái trên giang hồ hay chém giết lẫn nhau để đoạt mỹ nhân thì vẫn còn thú vị hơn mấy cuộc tranh quyền đoạt hoàng vị đẫm máu của hoàng cung. Kim Vãng Tích thật sự muốn nghe nam nhân này kể chuyện nên tựa cằm lắng nghe “Huynh kể đi. Đằng nào chúng ta cũng phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.”

“Năm xưa có thiếu niên 14 tuổi con nhà võ tướng từ nhỏ sinh ra đã định sẵn phải tiếp nối sự nghiệp của phụ thân làm quan cho triều đình nhưng thiếu niên nhận ra bản thân không muốn bị trói buộc trong triều đình. Thiếu niên đó chỉ muốn luyện võ chăm chỉ để đi khắp nơi giúp đỡ những người gặp nạn. Giang hồ hiểm ác, cũng không ít lần đối mặt với sinh tử nhưng thiếu niên đó vẫn không từ bỏ được ước mơ làm một hiệp khách giang hồ, sống cuộc đời không màng đến chuyện thế gian. Tuy nhiên mấy năm sau thiếu niên phát hiện ra bản thân không thể cứ mãi ở giang hồ cũng đến lúc quay lại triều đình tận trung với hoàng thượng, diệt trừ bọn tham quan ô lại, bảo vệ bách tính…” Nói đến đây Tiêu Chính Quân dừng lại, vén cao vạt tay áo lên.

Kim Vãng Tích nhìn vào phần tay đã bị vén cao của nam nhân bên cạnh, là một vết sẹo sâu và dài đã từ rất lâu mà thốt lên “Vết sẹo này? Huynh …?”

Tiêu Chính Quân từ từ nói, giọng vẫn đều đều “Năm 14 tuổi tại hạ đã cứu một gia đình khi họ bị bọn quan binh sát hại. ”

“Thiếu niên huynh nói chính là huynh?” Cũng chỉ còn lý giải này nhưng cách kể chuyện của Tiêu Chính Quân quá nhàm chán khiến Kim Vãng Tích không có hứng thú.

“Phải. Lần này tại hạ quay về kinh thành chính là để cùng phụ thân vào cung bái kiến hoàng thượng.”

Những lời này của Tiêu Chính Quân, Kim Vãng Tích đều không để ý vì nhìn thấy một vết sẹo lớn “Vết thương này rất sâu.” Kim Vãng Tích cầm cánh tay của Tiêu Chính Quân lên đưa gần về phía mình chăm chú quan sát “Huynh chắc hẳn lúc đó vô cùng sợ hãi?”

Tiêu Chính Quân thản nhiên lắc đầu “Vết thương tuy sâu, khi đó tại hạ cũng nửa năm mới có thể bình phục lại. Tại hạ hành tẩu trên giang hồ đã lâu, việc bỏ mạng cũng đã chuẩn bị tâm lí, nhất là khi đối mặt với bọn tham quan trong triều. Tại hạ muốn chính tay giết chết bọn tham quan ức hiếp dân chúng.”

“Huynh ghét bọn tham quan? Chẳng lẽ huynh là người của Tàng Nhân đường?” Kim Vãng Tích lỡ miệng nói nhưng không kịp thu lại ba chữ “Tàng Nhân đường”. Nếu là người của Tàng Nhân đường chắc chắn việc tiếp theo nam nhân này làm là giết mình. Trong lòng Kim Vãng Tích có chút lo sợ. Không, huynh ấy đã cứu mình, người của Tàng Nhân đường sao có thể cứu mình?

Tiêu Chính Quân bất ngờ “Tàng Nhân đường? Kim cô nương là ai? Chuyện trên giang hồ cô nương cũng biết rõ như vậy?” Nhìn đi nhìn lại Kim Vãng Tích giống một tiểu thư danh môn hơn là người từng xông pha trên giang hồ nhưng lại biết tới Tàng Nhân đường.

Kim Vãng Tích tim muốn ngừng đập, trong lòng bất an “Huynh biết Tàng Nhân đường? Ta cũng chỉ nghe những người xunh quanh nhắc tới Tàng Nhân đường vài lần, ta có chút hiếu kỳ.”

Tiêu Chính Quân nhíu mày “Tại hạ cũng chỉ nghe qua về Tàng Nhân đường một lần, ngoài ra cũng chẳng có ấn tượng, chỉ biết người của Tàng Nhân đường võ công cao cường, tung tích vô cùng bí ẩn, đã nhiều nay chưa từng thấy tái xuất giang hồ. Kim cô nương hiếu kỳ về việc đám người muốn giết cô nương có phải là người của Tàng Nhân đường hay không đúng không?”

Kim Vãng Tích giật đầu “Trên giang hồ sóng gió trùng trùng, ta cũng không biết đó có phải là người của Tàng Nhân đường không. Nhưng một điều có thể chắc chắn là bọn người đó không phải sơn tặc bình thường mà là được sai đến để giết chết ta.”

“Kim cô nương chỉ là một thiếu nữ yếu ớt sao có thể đắc tội với giang hồ?” Chuyện này là không thể trừ khi thân phận của Kim cô nương không tầm thường.Kim Vãng Tích chợt trầm tư một lúc rồi từ từ đáp “Ta cũng không biết. Có lẽ ta đã đắc tội với bọn chúng từ khi nào đấy, có thể là từ khi sinh ra…” Kim Vãng Tích nhiều lần bị ám sát, mẫu hậu đã bí mật đào tạo sát thủ để bảo vệ Vãng Tích tuy nhiên ngỡ có một ngày những sát thủ ấy không còn bảo vệ được Vãng Tích nữa thì sao? Cuộc sống ngột ngạt của hoàng cung, số mệnh của những kẻ mang trong mình dòng máu hoàng tộc, cuộc đời của những kẻ đã vô tình dấn thân vào các cuộc tranh đoạt đẫm máu, tính mạng của những kẻ đó bản thân những kẻ đó cũng không thể quyết định được. Nhiều khi Kim Vãng Tích muốn thoát ra khỏi danh phận Thiên Tư công chúa cao quý, thoát ra khỏi cuộc sống giàu sang nhung lụa, thoát ra khỏi những bức tường cao lạnh ngắt chốn hoàng cung nhưng không thể vì khi sinh ra Vãng Tích đã mang trong mình dòng máu của Kim gia, không thể không sống như một nàng công chúa. Kim Vãng Tích thừa nhận trái tim và bàn tay của mình đã nhuốm máu rồi nhưng vẫn cố làm tất cả vì vì phụ hoàng, vì mẫu hậu, hoàng huynh và những người thân bên cạnh. Chỉ cần mình về tới Kinh thành kịp lúc mọi chuyện vẫn sẽ ổn.