Phượng Hứa Quân

Chương 1: Khế tử




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôn lễ long trọng được cử hành bên trong giáo đường thiêng liêng, nhạc khúc vui vẻ vang vọng cả trần nhà, một đôi nam nữ mỹ lệ tay trong tay thân mật chậm rãi đi tới trong tiếng chúc phúc của mọi người. Trên tấm thảm sang trọng trải đường, tân nương xinh đẹp khoác trên người bộ áo cưới thuần trắng thật dài, mỉm cười hạnh phúc. Tân lang tuấn tú Hứa Hi Diệp thân mặc âu phục đen lộ ra vẻ thoát tục vô song. Hắn cũng cười, nhưng trong nụ cười mang chút nét quái dị không tên, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Tất cả nhà báo phóng viên vây quanh đưa tin, đây là sự kiện vô cùng quan trọng – hôn lễ của minh tinh điện ảnh Hứa Hi Diệp!

Rất xa, một thân ảnh nơi góc giáo đường mờ nhạt, ôm nỗi bi thương hướng về phía đôi uyên ương âm thầm chúc phúc.

Hứa Hi Diệp đảo mắt tìm xung quanh, hắn hy vọng bằng hữu tốt và cũng là người đại diện của hắn, Thiện Ngộ, sẽ đến hôn lễ chúc mừng cho hắn.Đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi.

“Ngài Hứa Hi Diệp, ông có nguyện ý lấy Trịnh Bích Hoa làm vợ…” Vị mục sư vẻ mặt trang trọng dò hỏi

“Ta……” Không biết vì sao, Hứa Hi Diệp do dự, hắn khẩn trương quay đầu lại nhìn.

Dường như ánh mắt hắn được gọi về góc nhỏ trong giáo đường, nơi lộ ra dáng mạo gầy gò cùng khuôn mặt tiều tụy, nước mắt trong suốt khẽ lăn dài từ khóe mắt, Hứa Hi Diệp trong tích tắc nhìn thấy được, trong lòng như có kim đâm vào, hắn cảm thấy tim mình như mất đi một góc, mặt biến đổi, muốn chạy đến bên Thiện Ngộ, lại bị tân nương kéo lại.

Vì sao Thiện Ngộ khóc? Lẽ nào vì màn hôn lễ này? Nhìn tân nương yêu kiều bên cạnh, trong lòng hắn có chút mờ mịt, hắn thật sự nguyện ý cùng người này cả đời, chung sống đến đầu bạc răng long hay sao?

Đáp án tức khắc lóe lên trong đầu hắn, Hứa Hi Diệp giật tay ra khỏi bàn tay của tân nương, kiên định nói: “Không, ta không muốn”

Đúng vậy, hắn không muốn, lúc trước hắn đích xác đối Trịnh Bích Hoa *nhất kiến khuynh tâm <vừa gặp đã yêu>, do đó nghe theo lời phụ thân cùng nàng đính hôn. Nhưng chỉ đến bây giờ hắn mới hiểu trong lòng mình vẫn luôn có hình ảnh người kia,  con người quen thuộc luôn ở bên cạnh hắn suốt mấy năm qua, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi.

Giờ đây, hắn hối hận, hắn không muốn kết hôn, hắn không thể rời bỏ Thiện Ngộ?!

Chậm, Hứa Hi Diệp vẫn là chậm một bước, Thiện Ngộ đã chạy ra ngoài, hắn lập tức bỏ lại tân nương bên cạnh cùng khách khứa bằng hữu đến dự hôn lễ, còn đám phóng viên không ngừng truy vấn đến cùng, tiếp tục đuổi theo, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng kêu gào của phụ thân.

Khi hắn đuổi theo ra khỏi giáo đường, làm sao còn nhìn thấy thân ảnh Thiện Ngộ, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, bước nhanh ra chung quanh tìm kiếm

Đông — đông —

Không biết là do hắn nóng vội, hay ô tô mất phanh, ở góc rẽ quốc lộ, hắn bị đụng ngã…..Hắn chỉ biết bản thân ngã mạnh trên mặt đất, đầu rất đau, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, giữa cơn mê man hắn tựa hồ nhìn thấy thân ảnh Thiện Ngộ, thân thủ bất giác rơi vào khoảng không.