Phượng Kinh Thiên

Chương 25: Sóng ngầm kịch liệt (1)




Tiếng gõ mõ dừng lại, ánh mắt Cố thái phi khó lòng che dấu sự kinh ngạc: “Ý của công chúa là người chỉ biết đàn đúng một khúc này?”

Vô Ưu mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ đàn được một khúc này.”

Quả là không khéo không thành sách (*). Thật ra, những thứ bao hàm trong khúc Bách Tâm này quả thật vô cùng kỳ diệu thâm sâu, hầu như không có ai có thể hiểu được nó một cách tường tận. Đứng trước tai ương hoạn nạn, có bao nhiêu người có được may mắn như Nguyên Vô Ưu cơ chứ?

(*) Không khéo không thành sách: sự việc xảy ra vừa khéo đúng lúc trùng hợp. Tương tự câu: vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.

Thuần, tính, chân, lương, tôn, quý, thanh, tịnh, thành, chí...

Vô tâm cắm liễu, liễu thành cây.

Chính bản thân Nguyên Vô Ưu cũng không biết mình đã phá giải được khúc nhạc này. Nàng ấy không biết, người khác càng không biết, bởi vì vẫn chưa có ai hiểu được thấu đáo thông suốt nó. Nguyên Vô Ưu là người kế thừa đầu tiên kể từ khi người ta sáng tạo ra nó.

Tuy nhiên, Nguyên Vô Ưu chỉ là vô ý mà phá giải được chứ không có cách nào sắp xếp chúng lại với nhau. Vì vậy, tiếng đàn ma kêu quỷ khóc của nàng đàn lên có hiệu quả âm thanh thật long trời lở đất như vậy.

Vô Ưu chỉ có thể phá giải được phần chính nghĩa của nó, còn phần tà khí của nó nàng không cách nào ghép vào được.

Mà Lam Vân lại có năng lực thiên phú bẩm sinh được ông trời ưu ái. Vì vậy, trải qua năm năm không ngừng suy xét, cuối cùng Lam Vân cũng hiểu được sự kỳ diệu trong đó.

Đôi môi Cố thái phi hơi mấp máy. Bà hoàn toàn không ngờ đến kết quả như thế này. Bà cho rằng, có người kỳ tài truyền dạy cho nàng. Không lẽ nàng ta đang trả lời qua loa lấy lệ thôi sao?

Nguyên Vô Ưu mỉm cười nhàn nhạt: “Nương nương, người chắc chắn tưởng rằng Vô Ưu đang lừa gạt người, nhưng Vô Ưu tin rằng không nhất thiết phải giấu diếm người làm gì. Chỉ biết đàn đúng một khúc này...”

Cố thái phi nhìn thấy trong đôi mắt nàng đang lấp lóe thứ ánh sáng câu hồn đoạt phách dị thường. Đôi môi nàng khẽ hé mở, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại như đấm một cú thật mạnh vào lòng bà, khiến lồng ngực bà nghẹn thắt.

“Từng nốt nhạc đều ẩn chứa sự hiểu biết thấu đáo!”

Toàn thân Cố thái phi chấn động mạnh. Từng nốt nhạc đều ẩn chứa sự hiểu biết thấu đáo, chỉ một khúc... chỉ một khúc mà hiểu hết sao?

Nguyên Vô Ưu đón lấy chiếc dùi gỗ từ tay bà ta, bắt đầu gõ theo tiết tấu của Cố thái phi dưới ánh mắt kinh ngạc và ngây ngẩn sững sờ của bà ta.

“Nương nương nhất định không biết rằng trên thế gian này thật sự có những điều kỳ diệu tồn tại. Vô Ưu dám nói rằng bản thân triệt để thấu hiểu bản nhạc này tuyệt đối không phải là nói chơi. Cảm xúc trong lòng con người đều mơ hồ mờ ảo, mù mịt nhiều thay đổi. Bội âm ví như bầu trời, bấm hợp âm thì như con người, còn tản âm lại giống với mặt đất, đây được gọi là ba loại âm thanh thiên, địa, nhân.” (*)

(*) Bội âm: khi đánh đàn, dây đàn không chỉ rung một lúc toàn bộ mà còn dao động ở từng phần một (bước sóng), từng phần lại dao động mạnh nhẹ khác nhau. Trong quá trình dao động chung của toàn bộ dây đàn như thế, những dao động ở từng phần đó cũng kết hợp với âm chính của toàn bộ dây đàn. Những âm này có độ cao khác nhau vì dao động của các làn sóng tạo ra chúng có tốc độ khác nhau. Tuy nhiên, tai người chỉ nghe được âm chính do dao động của toàn bộ dây đàn, còn những âm này không nhận thấy rõ được nên được gọi là bội âm; bấm hợp âm: bấm đây đàn để tiếng đàn không bị rè. Tản âm: âm thanh còn vang vọng sau khi ngưng gảy.

“Vô Ưu nghe thấy tiếng mõ của nương nương thì cảm thấy tiếc thay cho nương nương.”

Ánh mắt ngơ ngác trì trệ của Cố thái phi nghe thấy lời này của nàng thì bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh, giọng nói không hiểu vì sao bỗng lạc hẳn đi: “... Có ý gì?”

Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nhìn chăm chú vào ánh mắt như kinh hoảng, như sợ hãi của bà, hờ hững nói: “Vô Ưu không cần thiết phải cố ý đi điều tra nương nương làm gì. Chỉ cần dựa vào tiếng mõ nương nương gõ là Vô Ưu đã có thể nghe ra được sự biến hóa trong cảm xúc tâm tình của nương nương rồi, lại cộng thêm sự phán đoán, sắp xếp và tính toán trên cơ sở những hiểu biết và tri thức vốn có. Mặc dù, không thể nói là liệu sự như thần, nhưng cũng có thể suy đoán ra được năm phần mười.”

“Ngươi...” Cố thái phi không biết được, người chỉ có thể xem một đứa trẻ là Nguyên Vô Ưu trước mắt này rốt cuộc là đang giả thần giả quỷ, cố làm ra vẻ huyền bí để lừa gạt, dọa dẫm bà, hay... hay là thế gian quả thật có loại học thuật thần kì đến mức độ này?

“Trong tiếng mõ nương nương gõ lên, tiết tấu nghe có vẻ yên bình, tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng nghe vào tai Vô Ưu lại là suy nghĩ tưởng nhớ hoài niệm và kiềm chế cuồn cuộn mãi không nguôi...”

Cố thái phi nhanh chóng cắt ngang lời nói của Nguyên Vô Ưu, giọng điệu có phần the thé ác liệt: “Đủ rồi.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Những gì Vô Ưu cần, có lẽ nương nương đã biết rồi, nhưng Thập vương thúc dường như lại không cho rằng như vậy, hơn nữa còn khó lòng chịu đựng, kìm nén thù hận trong lòng. Vô Ưu kính nhờ nương nương chuyển lời đến Thập vương thúc, những gì Vô Ưu thỉnh cầu, nếu ngài ấy chịu đồng ý thì Vô Ưu sẽ hết lòng hết dạ tận tụy giúp đỡ những gì thúc ấy yêu cầu.”

Dường như sự kinh hoảng ban nãy chưa từng tồn tại, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Cố thái phi đã bình tĩnh trở lại.

Nguyên Vô Ưu cũng không hề ngạc nhiên. Người phụ nữ có thể sinh tồn trong hậu cung căn bản không phải kẻ không có năng lực tài cán gì. Kẻ không có năng lực đã sớm chết hết rồi. Người phụ nữ như Cố thái phi này nhan sắc xuất chúng, xuất thân cũng không thấp, rất giỏi âm thầm chịu đựng. Người như vậy, vốn có thể tạo lập được một khoảng trời ngay giữa sóng gió bão bùng chốn hậu cung hỗn loạn.

Thật đáng tiếc, có những lúc chỉ có tài năng và trí tuệ thôi thì vẫn không đủ. Còn cần phải có đủ may mắn, mà may mắn lại là thứ huyền diệu khó giải thích, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?” Tiên đế trước lúc lâm chung mới giao ra tấm kim bài đặc xá cho Hàm Nhi. Ngoại trừ hai mẹ con bà ta và Lan ma ma ra thì không còn ai biết chuyện này, mà Lan ma ma căn bản sẽ không nói ra.

“Đoán.”

Sắc mặt Cố thái phi trầm xuống, biểu cảm có chút lạnh lùng: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”

“Tại sao không chứ?” Lông mày Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng lên: “Vô Ưu bảy tuổi đã vào Nhân Lãnh Cung, suốt năm năm trời chưa từng bước chân ra khỏi Thái Hồi Điện, vậy thì ngoại trừ phỏng đoán ra thì còn có thể là gì cơ chứ?”

“Chỉ là phỏng đoán thôi sao? Nếu không phải biết rõ ràng rằng cả tộc Lưu Thị đều đã chết hết, Lưu Thị Oánh Hoa một xác hai mạng thì ta còn cho rằng đây là quỷ kế của Khánh Đế cơ đấy.”

Theo mỗi câu chữ Cố thái phi nói ra, lúc này ngoại trừ chính bản thân Nguyên Vô Ưu ra thì không ai biết được trong lòng nàng vô cùng kích động và thoải mái trút được gánh nặng.

“Vô Ưu từng nghe mẫu hậu kể về Cố thái phi.” Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nói.

Cố thái phi hơi bất ngờ: “Sao có thể như vậy được?” Bà ta và Lưu Thị Oánh Hoa chỉ gặp qua có vài lần, Lưu Thị Oánh Hoa làm sao lại kể chuyện về bà ta được?

“Nguyên Vô Ưu còn nhớ mùa đông năm ấy Vô Ưu năm tuổi, tuyết lớn tung bay, dường như cả trời đất đều tích đầy tuyết trắng, gần như không tìm nổi một màu sắc nào khác. Vô Ưu theo mẫu hậu đi thăm ngoại tổ mẫu rồi về cung. Lúc bước qua cửa Đông cung thì trông thấy bốn người đang nâng một cái kiệu mềm tiến cung. Lúc đó, Vô Ưu rất tò mò hỏi mẫu hậu rốt cuộc là người nào lại nâng kiệu mềm đi vào cung như thế?”

Sự kinh ngạc trong mắt Cố thái phi dần biến mất. Thì ra là như vậy.

“Mẫu hậu có phần xúc động nói ra một câu: “Đó là Thập vương thúc của con.” Vô Ưu đã năm tuổi rồi lại chưa từng nhìn thấy vị Thập vương thúc này. Vô Ưu hiếu kì hỏi han nhưng mẫu hậu không chịu nói nhiều. Sau khi về cung Vô Ưu sai Ngọc Châu, Ngọc Thúy đi nghe ngóng hỏi thăm tin tức, mẫu hậu biết được, gọi Vô Ưu đến Thánh Nguyên Cung. Trong làn mưa tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ, Vô Ưu nghe được chuyện cũ của người và Thập vương thúc từ miệng mẫu hậu.”

Tay Cố thái phi hơi run lên, sắc mặt như oán hận, lại như tức giận: “Rốt cuộc nàng ta đã nói cái gì khiến ngươi tìm đến mẹ con chúng ta?”

“Nương nương sao lại tức giận như thế?”

Đối diện với sự chất vấn gần như là kinh hoảng của Cố thái phi, Nguyên Vô Ưu làm như bất ngờ mà nhíu mày.

Cố thái phi hừ lạnh: “Tại sao lại không giận dữ? Mẹ con ta có kết cục như ngày hôm nay, còn không phải do cha mẹ ngươi ban cho sao?” Năm đó, nếu không phải vì Lưu Thị, có lẽ nước Đại Nguyên bây giờ sẽ một cảnh tượng khác rồi, còn hai mẹ con họ cũng sẽ không chia cách mười tám năm.

Nguyên Vô Ưu nhìn thấy sự cười nhạo, lạnh lùng của Cố thái phi, nhàn nhạt nói: “Vô Ưu lại không nghĩ như vậy.” Thắng làm vua thua làm giặc, trận tranh đấu năm đó nếu không phải người khác chết thì là bản thân chết. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ cố gắng nghĩ mọi cách khiến những kẻ khác phải chết, chỉ có người khác chết, bản thân mới có thể sống, không phải sao?

Mẹ con Cố thái phi nhìn có vẻ như bị người khác hãm hại, nhưng ngay từ lúc bà sinh hạ Hoài vương, bản thân họ đã không cách nào thoát khỏi cuộc tranh giành hoàng vị đó rồi, đương nhiên cũng mất đi tư cách trở thành kẻ vô tội rồi.

Cố gia ở vùng đất phía tây là vọng tộc mới vươn lên, tuy nói là phạm vi thế lực chỉ nằm trong một vùng đất phía tây cách kinh thành cả ngàn dặm, nhưng Cố thái phi chỉ là chọn sai mà thôi, bà chọn Tam vương gia. Nếu như năm đó Tam vương gia thắng, đương nhiên cuộc sống của bà và Hoài vương bây giờ sẽ khác!