Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1014: Người mang khế ước 1




Yểm ôm tiểu hồ ly xuất hiện tại biệt viện trong dịch quán, thân thể như mây đỏ phiêu tán xuống, phiêu đãng nhẹ nhàng không để bất kỳ chú ý.

Tâm tình hắn giờ lúc này có chút hoảng hốt, cũng không cười cười không đứng đắn như bình thường. Bởi vậy Nguyệt Dạ cũng không quấy rầy hắn. Ở trong Cung Vạn Thú, có lẽ hàng chữ đã ảnh hưởng đến hắn.

Nói một tiếng tạ ơn, Nguyệt Dạ vừa định chạy vào phòng, nhưng Yểm lại nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Được rồi, Băng Linh Huyễn Điểu cùng ngươi biến mất ở trong Trận Pháp của Bảy tòa tháp, ngươi sau khi đi vào có gặp nó không?"

"Không." Nguyệt Dạ lãnh đạm nói "Nó muốn giết ta, ta trốn nó còn chả kịp!"

"Chẳng lẽ nó lại nhân cơ hội chạy đi?" Yểm lẩm bẩm nói.

"Hắn bị phong ấn ở đó, có cơ hội đương nhiên muốn chạy." Nguyệt Dạ run rẩy lông hồ ly, nói: "Lúc vào đó ta bị ngất đi, chờ khi tỉnh lại thì các ngươi đã vào được, còn chẳng thấy Băng Linh Huyễn Điểu."

"Nó chạy cũng thật phiền." Yểm cau mày nói, trong lòng phiền muộn không hề nhìn cặp mắt tiểu hồ ly.

Cho dù nhìn cũng không nhận ra điều gì, linh hồn Nguyệt Dạ trốn trong thân thể hồ ly. Hồ ly này chỉ là thể xác mà thôi.

Yểm cũng chỉ nhất thời hiếu kỳ về chuyện của Băng Linh Huyễn Điểu. Dù sao đó là triệu hồi thú của Hoàng Bắc Nguyệt, hơn nữa năm đó hắn mặc dù đang ở trong phong ấn cũng xem như từng ở chung với Băng, bởi vậy mới hỏi một câu.

Nếu nó chạy, hắn cũng không muốn để ý nhiều, tùy ý gật đầu, để tiểu hồ ly đi nghỉ ngơi, thân ảnh chính mình cũng chậm rãi biến mất khỏi không khí.

Nhìn thấy hắn rời đi, tiểu hồ ly mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi xoay người trở về, vừa đi vừa âm thầm nói trong lòng: "Ngươi cũng đừng để ta gặp phiền toái a."

"Đương nhiên sẽ không." Không biết tiếng nói ở đâu vang lên bên tai, mang theo ý lạnh nhè nhẹ.

Tiểu hồ ly rùng mình, ngẩng đầu nhìn bốn phía đều là bông tuyết, căn bản không nhìn thấy cái gì.

Hắn rốt cục trốn ở đâu?

dù sao Thành Lâm Hoài cũng là đế đô, dịch quán tu kiến hết sức xa hoa đại khí, khắp nơi đều là rường cột chạm trổ, cầu nhỏ nước chảy, núi giả phía sau, nước ao kết băng, mặt băng phản xạ ánh đèn sáng ngọc dưới hành lang hết sức xinh đẹp.

Tiểu hồ ly đi dọc theo hành lang quanh co khúc khuỷu, chậm rãi nghe được từng đợt tiếng đàn dài dằng dặc vang lên, uyển chuyển triền miên, không biết bao hàm bao nhiêu vẻ tưởng niệm u sầu.

"Haiz...... lại bắt đầu." Tiểu hồ ly theo thói quen lắc đầu, lúc ở Nước Bắc Diệu đã thường xuyên nghe hắn đàn khúc này, làn điệu đẹp như vậy, giống như rất cả cảm tình trong lòng đều gửi gắm vào tiếng đàn êm ái vậy.

Kỹ thuật đánh đàn của Phong Liên Dực tuyệt đối có thể nổi danh hàng đầu Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nếu hắn không làm hoàng đế có thể đi làm một vị nhạc công, tuyệt đối có thể danh dương thiên hạ.

Nhưng hôm nay nghe hắn đàn lại khúc nhạc này ngoài nồng đậm tương tư còn có điều khang khác.

Tiểu hồ ly dừng bước chân lại, quay đầu tinh tế nghe một chút, hình như... còn có chờ mong.

Chờ mong cái gì chứ? Không phải là chờ mong người hiểu cảm tình trong tiếng đàn của hắn, sau đó theo tiếng đàn mà đến, tinh tế thưởng thức, sau đó hai người trở thành tri kỷ chứ......

Chính lúc nghĩ như vậy, phía sau hành lang quả nhiên có tiếng bước chân người truyền đến. Nàng nghe có tiếng của thị nữ thật cẩn thận: "Quận chúa cẩn thận một chút, trên mặt đất tuyết trơn."

"Không sao, các ngươi không cần dìu ta, ta tự đi được." giọng nói nữ tử réo rắt động lòng người, nhu hòa trong suốt, giống như nước suối róc rách, không hề có lực công kích.

"Nhưng..." Thị nữ do dự, cô gái đã tránh khỏi tay thị nữ, chậm rãi đi tới.

Tiểu hồ ly ngẩn người, nghe tiếng âm thanh trên đầu, chỉ nhìn thấy một người đã nhanh đi tới trước mặt nàng, nhưng lại căn bản không nhìn thấy nàng, bước chân sắp đạp xuống.

Nguyệt Dạ động tác nhanh, lập tức điều khiển ý thức tiểu hồ ly bay nhanh đến góc tường, mới tránh khỏi họa bị giẫm.

Người không lễ phép a.

Tiểu hồ ly oán giận, Nguyệt Dạ lại ngẩng đầu nhìn, trong lòng vừa động, nhỏ giọng nói: "Bắc Nguyệt quận chúa."

Mặc dù cách đã hơn một năm không gặp, nhưng nàng liếc mắt một cái đã nhận ra. Bắc Nguyệt quận chúa năm nay cũng mười tám tuổi càng thêm thanh lệ thoát tục, xinh đẹp động lòng người, mặt trái xoan nho nhỏ, ngũ quan tinh sảo nhu hòa, mỹ nhân điển hình uyển chuyển hàm xúc nhu lệ.

Nếu ngũ quan còn có thể đại khí một chút, sắc bén một chút, tin tưởng sẽ càng đẹp hơn.

Trong lòng không hiểu sao nảy ra ý nghĩ như vậy, Nguyệt Dạ Bất cười khổ hai tiếng, chính mình đúng là ghen ghét đi, người khác có linh thể, mà nàng chỉ là một luồng hồn.

Bắc Nguyệt quận chúa không nhìn thấy, cho nên vừa rồi mới suýt giẫm phải tiểu hồ ly. Nàng bản tính thiện lương, nếu có thể nhìn thấy đã sớm tránh được.

Trong lòng Nguyệt Dạ có thêm vài phần khoan dung cùng thương tiếc, đi theo phía sau nàng, chậm rãi tới chỗ có tiếng đàn truyền đến.

Nơi Phong Liên Dực đánh đàn là ở dưới giàn hoa um tùm trong biệt viện, mùa này không có hoa, cũng không dây xanh, trong gió tuyết chỉ có cành cây héo rũ chập chờn thê lương.

Dưới giàn trồng hoa, người đánh đàn mặc y phục trắng, cho dù gió tuyết có lớn cũng coi như không biết.

Hạ mắt nhìn huyền cầm, cặp mắt tím thấp thoáng dưới lông mi, ánh mắt quá mức chuyên chú, có người tới gần cũng không phát hiện.

Nhìn dáng vẻ của hắn như dung nhập vào trong tiếng đàn, bị vây trong huyển cảnh của tiếng đàn, từng hình ảnh quá khứ dường như từ từ tái hiện.

Thà rằng cứ đắm chìm trong mộng cũng không nguyện ý tỉnh lại.

Bắc Nguyệt quận chúa từ hành lang đi xuống, không đếm rõ bậc thang, bậc cuối giẫm hụt, may mà cầu thang rất thấp nên nàng chỉ lảo đảo một chút, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Tiếng đàn im bặt.

"păng" một tiếng, một dây đàn đứt đoạn, dây đứt hung hăng lướt qua ngón tay, trong khoảnh khắc giọt máu vẩy ra trên mặt tuyết.

Phong Liên Dực ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn thiếu nữ trước mắt, đôi mắt màu tím chậm rãi trợn to như quên cả hô hấp, ánh mắt không nhìn chằm chằm nàng không chớp.

Chẳng lẽ ý nghĩ vừa rồi biến thành thật sao?

Nàng đã trở về.

Có chút há mồm, một chữ "Nguyệt" khó khăn muốn thốt ra, lại nghe Bắc Nguyệt quận chúa ngại ngùng nói: "Xin lỗi, làm kinh ngạc tiếng đàn của ngươi."

Giọng nói bất an như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, gương mặt có chút phớt hồng.

Phong Liên Dực trừng mắt, trong nháy mắt lòng chìm xuống tảng băng nặng nề.

Hóa ra không phải nàng.

Hắn luôn luôn ngụy trang tốt, trong lòng có dao động mãnh liệt thế nào thì trên sắc mặt cũng chỉ bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra bất cứ tâm tình gì....

Khuôn mặt hoàn mỹ hoàn toàn chứng minh nội tâm hắn cường đại.

Mang theo tâm tình thất vọng lạnh như băng, Phong Liên Dực đứng lên, bên môi có chút ý cười, nói: "mời Quận chúa ngồi."

Nửa câu cũng không trách cứ chuyện bị nàng quấy nhiễu tiếng đàn, phong độ cchỉ khiến kẻ khác cảm phục.

Nhưng Bắc Nguyệt quận chúa ngượng ngùng cúi đầu nói: "Ta, ta chỉ vừa đi ngang qua đây, nghe được tiếng đàn của ngươi nên muốn đi vào nghe một chút."

"Có quận chúa nghe, thật sự là vinh hạnh ba đời." Phong Liên Dực ưu nhã cười, "Đáng tiếc hôm nay dây đàn đã đứt, ngày khác sẽ gảy một bản cho quận chúa nghe."

"Thật vậy chăng?" Bắc Nguyệt quận chúa mừng rỡ nói, nghĩ nói thế có hơi ngang ngạnh liền vội vàng nói:"Bệ hạ mọi việc bận rộn, sao có thể quấy rầy bệ hạ, hôm nay có thể nghe một khúc nhạc như vậy, Bắc Nguyệt đã cảm thấy mỹ mãn."

Phong Liên Dực cúi đầu, hắn cũng không để ý đầu ngón tay vẫn đọng giọt máu, chỉ hỏi: "Quận chúa cũng hiểu âm luật sao?".

trên mặt Bắc Nguyệt quận chúa lộ ra ưu thương, lắc đầu nói: "Không biết, mẫu thân biết thổi tiêu, khi còn nhỏ cũng từng dạy ta, đáng tiếc ta ngu ngốc không không học nổi. Sau mẫu thân mất, không có ai dạy ta nữa."

Phong Liên Dực thản nhiên nhìn nàng, tuy rằng người vẫn là người này, nhưng hắn biết người này không phải người kia.

Bắc Nguyệt quận chúa không hề giống nàng, nếu hôm nay Nguyệt của hắn đứng ở chỗ này, nhất định sẽ không nói ra những lời này.

Nàng kiêu ngạo thanh lạnh, tự tôn rất mạnh, không cho phép người khác chứng kiến bản thân mềm yếu đáng thương. Cho dù nàng sinh thời có đáng thương, còn nhỏ trải qua thống khổ, trong lòng có nhớ mẫu thân cũng sẽ không nói ra miệng với người ngoài, để người khác thương hại nàng.

Cho dù có vết thương, nàng cũng sẽ trốn vào một chỗ chậm rãi liếm liếm, sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy.

Loại mạnh mẽ kiêu ngạo này, cá tính lại cô độc không ai sánh được.

Hắn hiểu rất rõ Nguyệt, cho nên mọi người nhận lầm nàng, nhưng hắn thì không.