Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1019: Ngự thú mà chiến 1




Nguyệt Dạ căn bản không hiểu hắn nói gì, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, ngay cả linh hồn cũng đau như vậy, nếu có linh thể thì đau chết mất!

"Lệ Tà đại nhân!" Ô Sát cùng Băng Linh Huyễn Điểu nhất tề đuổi theo, nhìn thấy không gian vặn vẹo của Trận Pháp của Bảy tòa tháp chung quanh, một tia hắc khí rất nhỏ chạy thẳng khắp không gian vặn vẹo. Mà Lệ Tà mang tiểu hồ ly đứng ở chính giữa, tình hình kia hết sức quỷ dị.

Hai người đều muốn đến, sau đó không gian kia chợt loags một cái, bóng dáng của Lệ Tà cùng tiểu hồ ly đã biến mất.

Ô Sát cùng Băng Linh Huyễn Điểu nhào tới trung tâm Trận Pháp của Bảy tòa tháp, song hết thảy cũng khôi phục bình thường.

Tình huống giống ngày đó như đúc!

Băng Linh Huyễn Điểu trong lòng khiếp sợ, ngày đó nó cũng cùng Nguyệt Dạ biến mất ở đây, chẳng lẽ bọn họ tiến vào Cung Vạn Thú?

"Lệ Tà đại nhân?" Ô Sát không rõ nội tình, chạy quanh tìm kiếm ở từng tòa tháp san sát nhau, nhưng bất kể cái bóng ma nào cũng không nhìn thấy!

Phải đi tìm Thương Hà Viện Trưởng! trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, Băng Linh Huyễn Điểu vỗ cánh cũng biến mất tại chỗ!

Ô Sát hô to: "Này này! Băng điểu! sao ngay cả ngươi cũng đi! Ta làm sao bây giờ a?"

Trong Cung Vạn Thú, đột nhiên ánh tuyết chợt lóe, thân ảnh Lệ Tà liền xuất hiện tại đám bia đá. Trong bóng tối, Lệ Tà vung tay lên, một vầng sáng liền xuất hiện chung quanh bọn họ.

Tiểu hồ ly xoay người một cái, bị hắn ném xuống đất, nặng nề vừa quẳng, một bóng dáng cô gái liền hiển hiện ra.

Lệ Tà cũng không nhìn nàng, tiện tay ném một cái áo choàng màu đen trên mặt đất, chậm rãi đi về chỗ tấm bia đá, chậm rãi nhìn từng tấm bia.

Nguyệt Dạ tay chân lanh lẹ mặc áo choàng vào, đứng lên khỏi mặt đất, đi theo phía sau hắn, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta là ai?" Lệ Tà cũng không xoay người, chỉ cười lạnh,"Ngươi nên hỏi chính ngươi là ai mới đúng?"

"Ta tên là Nguyệt Dạ!"

"Nguyệt Dạ?" Nghiền ngẫm nhớ kỹ tên này,"Đây là một trong các tên giả của ngươi nhỉ, Hoàng Bắc Nguyệt?"

Nguyệt Dạ giật mình một cái, lập tức cả giận nói: "Hoàng Bắc Nguyệt hôm nay ở trong cung, các hạ, đầu óc của ngươi hỏng rồi, tốt nhất gõ vài cái cho tỉnh."

Lệ Tà dừng bước chân lại, đưa tay mơn trớn một tấm bia đá, chậm rãi xoay người: "Hiên Viên Vấn Thiên thật lợi hại, lúc còn sống xoay thiên hạ như chong chóng, lúc chết rồi vẫn có thể trêu đùa cao thủ đương thời như thường, ta không thể không bội phục hắn."

"Ngươi nói gì mà ta chẳng hiểu gì hết!" Nguyệt Dạ khoanh hai tay trước ngực, hai mắt màu lam lạnh thanh lạnh không gợn sóng.

Lệ Tà cười khẽ: "Ngươi không cần phải hiểu, Hiên Viên Vấn Thiên để lại khế ước, chỉ dẫn ta tìm được ngươi, sau đó...giết ngươi."

Nguyệt Dạ đột nhiên lui về phía sau từng bước, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao phải giết ta?"

"Lời của ta ngươi không cần phải hiểu!" Lệ Tà nhấc tay trái, phía trên trường kiếm trắng tuyết lưu chuyển ánh sáng, mũi kiếm chậm rãi chỉ vào trái tim Nguyệt Dạ,"Sau khi ngươi chết, Vạn Thú Vô Cương về ta."

Nguyệt Dạ sắc mặt kịch biến, đối mặt nàng là một con ma thú cường đại a! Nàng hôm nay nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu chỉ có chạy trối chết. Ma thú này không cần phải nói!

Không chút suy nghĩ, nàng lập tức xoay người bỏ chạy!

Hai chân chạy như điên trên nền nhà lạnh lẽo, tiếng thở dốc sợ hãi vang vọng trong đám bia đá.

Lệ Tà nghiêng thân đuổi theo, không cho nàng trốn thoát!

Kiếm phong lóe sáng trong bóng tối, đột nhiên ở chỗ sâu trong hắc ám, một tiếng tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên!

Lệ Tà ngẩn ra, đột nhiên thấy hoa mắt, hơn mười con linh thú màu đen liền vồ tới hắn!

Màu tím trong con ngươi chợt nồng nặc, hắn quả nhiên không đoán sai! Nàng đúng là người mang khế ước, hơn nữa còn mang cả Vạn Thú Vô Cương!

Nếu không, làm sao có thể sai khiến những linh thú bị phong ấn chiến đấu vì nàng?

Hoàng Bắc Nguyệt! Ngày đó không giết được ngươi, hôm nay ở đây ngươi cũng không có vận may nữa!

Hắn không tin, Hiên Viên Vấn Thiên có thể hết lần này tới lần khác cứu nàng.

Quả nhiên xuất hiện.

Nguyệt Dạ nghe được tiếng thú rống phía sau liền mừng rỡ. Lần kia bị Băng Linh Huyễn Điểu đuổi giết, lúc mấu chốt thì thạch thú trên tấm bia đá đều sống lại bảo vệ nàng!

Con ma thú chết tiệt kia không hiểu vì sao muốn giết nàng, hiện tại thì xem ai giết ai đi.

Nguyệt Dạ ngừng chạy, xoay người, vừa lúc một con thần thú màu đen bay đến trước mặt nàng, hết sức dịu ngoan, nằm sấp hạ thân với nàng. Nguyệt Dạ thuận thế nhảy lên, thần thú này thoáng cái bay lên, ở trên khoảng không đám bia đá tối như mực vẫn có thể nhìn thấy kiếm quang của Lệ Tà, giống như bông tuyết lóe sáng trong bóng đêm.

Nguyệt Dạ trầm mắt xuống, nói: "Giết hắn! Tất cả linh thú cùng thần thú đều ra đi, bất luận thế nào cũng giết bằng được hắn!"

Giọng nói thanh lạnh vang vọng trong bóng đêm, giống như tia chớp chói mắt bay xẹt qua hắc ám khôn cùng!

Trong không gian trống trải, tiếng nói của nàng quanh quẩn, thanh lạnh, khí phách, vô tình!

Trong hai mắt băng lam từ từ bị màu đen như mực thay thế, đen đặc thâm thúy, trong ánh mắt ẩn chức sát khí lạnh như băng!

Lệ Tà chém đầu một con linh thú, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn nàng.

Hai người ánh mắt chạm vào nhau, Nguyệt Dạ cười ngạo nghễ: "Ngươi cho rằng ai cũng là kẻ yếu để ngươi giết sao?"

"Đúng thế, trong mắt ta, ngươi chính là kẻ yếu!"

"thật không?" Lạnh lùng cười, con ngươi từ từ mở rộng.

Lệ Tà nao nao, giọng nói trầm thấp: "Không ai nói cho ngươi biết sao? Lúc ngươi cười lạnh chính là Hoàng Bắc Nguyệt."

"Trên đời chỉ có một Hoàng Bắc Nguyệt, mà ta không phải!" Nàng đứng lên trên lưng thần thú. Trên tay mang theo một chút nguyên khí màu đen thản nhiên. Hắc khí kia vừa ra, ở chỗ sâu trong bóng tối truyền đến rất nhiều tiếng rít gào, tựa hồ có vô số dã thú xuyên qua bóng tối khôn cùng, chạy như điên về bên này.