Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1065: Dựng lại Linh thể 1




Gió bão gào thét.

Dường như chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đỏ biến mất, đôi mắt màu tím nhíu lại, sau đó chậm rãi mở ra.

Trước mắt xuất hiện không phải căn phòng quen thuộc, mà là một vách núi dựng đứng cheo leo.

Trong trời đêm hắn ám, trên bầu trời bị xé rách chảy xuống máu tươi màu đỏ, tựa hồ chảy xuống dưới vách núi.

Chỗ Phong Liên Dực đứng thẳng là vách núi cao nhất, gió lạnh bốn phương tám hướng thổi tới, tuyết trắng y bào bay phất phới.

Dưới chân vực sâu vạn trượng truyền đến tiếng kêu rên thê lương.

Mặt không thay đổi nhìn hết thảy chung quanh, hắn chậm rãi đi về phía trước nửa bước, vài cục đá từ dưới lòng bàn chân rơi xuống dưới vực sâu, tiếng động kia vẫn duy trì liên tục, không có tiếng chạm đất, chỉ càng ngày càng yếu ớt, mãi đến khi không nghe được gì.

Quả thật là vực sâu vạn trượng.

Mà ở đây trừ hắn thì không có bất kỳ ai.

Nhìn bầu trời cùng vách núi, khóe miệng hắn nhếch lên độ cong lãnh đạm, nhẹ nhàng nói: "Nước Nam Dực ở phía nam, địa thế trước sau như một bằng phẳng, lần đầu tiên bất ngờ nhìn thấy vách núi như vậy."

Gió gào thét tàn phá bừa bãi xung quanh, giọng nói của hắn cũng biến mất trong gió.

Giọng nói trầm thấp như vậy vốn trong gió lớn không dễ bị nghe thấy, nhưng hắn vẫn nói được một cách trầm thấp thong thả, bình tĩnh tự nhiên.

"Ta đã sớm nói hắn rất thông minh, người bình thường không lừa được hắn." Giọng nói âm nhu vang lên trong gió.

Phong Liên Dực khóe miệng nhếch lên, quả nhiên như hắn phỏng đoán, hắn không thể chớp mắt đã bị đưa tới ngàn dặm bên ngoài.

Nếu có năng lực ngày đi ngàn dặm, thì trừ phi là thần tiên trên trời.

Đáng tiếc, trên đời này không có thần!

Cho nên, hắn bây giờ là ở trong ảo cảnh.

Ảo cảnh nguy hiểm giống như thật!

Ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến, chỗ kia có màu đỏ tay áo nhanh chóng xẹt qua, sau đó một nam nhân yêu nghiệt sắc mặt khó coi đi đến.

Phong Liên Dực giương mi lên, bình thản cười.

Từ lúc thấy Yểm tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt khó coi như vậy.

"Ngươi dĩ nhiên vẫn cười được?" Yểm lạnh lùng liếc hắn nói: "Ma thú "Sát cảnh", ngươi biết lợi hại thế nào sao?"

"Lợi hại thì sao, cũng đã vào được." Phong Liên Dực thản nhiên nói, phần này lạnh nhạt cũng không phải ngụy trang, hắn luôn luôn lạnh lùng điềm tĩnh như thế.

Nhưng Yểm lại tức giận đến giơ chân, lớn tiếng nói: "Bị nhốt ở bên trong ba ngày không ra được thì không phải bị hung hiểm bẫy rập giết chết! mà chính là hóa thành máu loãng chảy ra vết nứt trên bầu trời! Ngươi không sợ?".

"Nguyệt không ở đây." Phong Liên Dực ngẩng đầu ảm đạm cười, đột nhiên nói một câu.

Yểm hổn hển giật mình một cái, lập tức trầm mặt xuống, lầm bầm nói: "Ghét nhất loại người hư tình giả ý như ngươi......"

"Bởi vì là hồn phách, cho nên sát cảnh không thể mang nàng vào." Cũng không để ý tới lời hắn nói, Phong Liên Dực cứ thế nhìn chung quanh nói.

"Ừ." Yểm gật đầu, tại nơi hung hiểm, lần đầu tiên hắn cau mày suy nghĩ sâu xa, rất nghiêm túc suy nghĩ sâu xa.

Phong Liên Dực tưởng hắn đang tự hỏi từ đây ra ngoài thế nào, dù sao năm đó hắn cũng nhập ma giống Quân Ly. Như vậy, hắn cũng hiểu rất rõ sát cảnh.

Nhưng chờ Yểm suy tư nửa ngày, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt yêu nghiệt không có rối rắm.

"Này!" hắn hô to với bóng lưng Phong Liên Dực.

Phong Liên Dực xoay người nhìn hắn.

Yểm mất tự nhiên một chút, đã nói: "Có... vấn đề ta vẫn không rõ."

Phong Liên Dực không nói lời nào, quan sát biến hóa rất nhỏ xung quanh, nhưng lại chờ Yểm tiếp tục nói.

Yểm trề môi: "Này! Ngươi rốt cục có nghe hay không?"

"Ừ." Miễn cưỡng lên tiếng, trong ống tay áo một luồng nguyên khí phong chậm rãi tràn ra, chảy vào sát cảnh, nhưng nguyên khí vừa mới chạm vào sát cảnh, tay hắn liền như bị ong mật đâm, đột nhiên đau nhói.

Nguyên khí Phong lập tức lùi về.

Hắn khó tin nhìn không khí hư vô, quả thật rất lợi hại.

Bên tai, Yểm vẫn oang oang: "Luận ngoại mạo, ta không kém ngươi; Bàn về thực lực, ngươi đại khái không hơn ta. Muốn nói hiểu rõ nàng, ta mỗi ngày ở cùng một chỗ với nàng. Ta nghĩ không rõ, nàng rốt cuộc vì sao thích ngươi?"

Đã qua một lần thất bại, Phong Liên Dực còn muốn tiếp tục nghĩ biện pháp hiểu rõ sát cảnh này, nghe Yểm hỏi không khỏi lắc đầu thở dài.

"Hiện tại không phải lúc muốn biết điều này chứ?"

"Ta hiện tại muốn biết!" Yểm cố chấp như tảng đá "Tại sao?"

Phong Liên Dực xoay người, chậm rãi đi dọc theo vách đá lên phía trước, muốn xem tình huống phía trước.

Yểm theo sát hắn "Nói mau! Ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta sẽ nói cho ngươi biết cách đi ra ngoài!"

Một câu nói kia rốt cuộc đả động hắn, tuy nhiên, bước chân Phong Liên Dực vẫn đi về phía trước không hề dừng, chỉ thản nhiên mở miệng: "Đạo lý đơn giản như vậy cũng không rõ?"

Đơn giản?

Yểm ngẩn ra, nhưng hắn nghĩ đến mức vỡ đầu cũng không nghĩ ra a.

"Rốt cục là tại sao?" Yểm căng thẳng nhìn bóng lưng của hắn.

Phong Liên Dực khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh: "Người thú khác biệt."

Ầm ầm...

Giống như một tia chớp từ bầu trời đánh xuống đầu Yểm, cả người hắn cũng ngây dại.

Người – thú – khác – biệt!

Bốn chữ này như một tòa núi lớn chắn ngang trước mắt, núi cao khiến hắn nhìn mà khiếp sợ.

Yểm đáng thương lặng lẽ đứng trong gió lạnh, hồi lâu mới xoa xoa khóe mắt, nói: "Cái này không công bằng!"

Đang muốn tìm Phong Liên Dực lý luận, làm sao quyết định được vận mệnh sinh ra? Đây không phải là ức hiếp người sao?

Nhưng vừa chớp mắt, xung quanh gió bão gào thét, bên vách núi lại không một bóng người.

"Người đâu? Này tên quỷ chán ghét kia!" Yểm đi nhanh lên phía trước vài bước, mãi cho đến bờ vách núi cũng không nhìn thấy bóng người.

Trên người rùng mình: Chẳng lẽ rớt xuống vách núi? Bị tên Quân Ly lặng lẽ giải quyết?

Vừa nghĩ như vậy, hắn lại cao hứng vuốt cằm: "Chết cũng được, như vậy sẽ không còn chướng ngại vật!"

Trong suy nghĩ của hắn lặng lẽ xếp thứ tự những nam nhân theo cảm nhận của Hoàng Bắc Nguyệt.

Đầu tiên người mà xú nha đầu thích nhất là Phong Liên Dực, thứ hai không thể nghi ngờ tuyệt đối là hắn, thứ ba là Chiến Dã, thứ tư là Quân Ly, thứ năm là Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ, cuối cùng mới miễn cưỡng cho cái tên du côn cắc ké Mặc Liên lót chân.

Cho nên, Phong Liên Dực mà chết thì hắn liền tự động bay lên vị trí thứ nhất.

Vừa nghĩ như vậy, Yểm liền cười hắc hắc, trong tay bắt đầu kết ấn. Đúng như Phong Liên Dực nghĩ, hắn quả thật hiểu rõ sát cảnh.

Đột nhiên có sát khí lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Yểm nhảy tránh sang một bên, một tia lửa cháy màu đỏ ngưng tụ thành roi hung hăng quất qua bên cạnh hắn.

Một trận gió mạnh thổi đến, đôi mắt màu đỏ sậm lạnh lùng vung qua Yểm.

Nhưng bốn phía vẫn không một bóng người!

"Quân Ly, ở trước mặt ta không cần giả thần giả quỷ như vậy?" Yểm lạnh lùng hừ lạnh, mặc dù hắn không nhìn thấy Quân Ly, tuy nhiên Quân Ly có thể nhìn hắn là được.