Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1069: Dựng lại Linh thể 5




Quân Ly cũng ngẩn ra, trong con ngươi màu đỏ hiện lên một chút rung động, nháy mắt đã qua.

Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía tay nhỏ bé dính đầy máu tươi, bàn tay xinh đẹp nho nhã như vậy, nếu dùng để cầm kim thêu thì cỡ nào đẹp mắt? Nhưng nàng lại bắt một cây roi lửa ngưng tụ thành!

Trên Roi mang theo nguyên khí hỏa cường đại, vậy mà không đốt được bàn tay thon mềm thành tro, quả thật kẻ khác rất kinh ngạc.

Nhưng màn kế tiếp mới khiến hắn thực sự kinh ngạc!

Tay khéo léo quay vòng một chút, cây roi ngoài dự tính của hắn bị xé ra, trong tay mảnh khảnh ẩn chứa sức mạnh khiến người ta chấn động!

Roi nhỏ trên ngón tay Quân Ly, hắn bất động như núi lại bị cánh tay mảnh khảnh kéo lên, bước chân thoáng bước về phía phía trước nửa bước.

Sức mạnh khiêu khích hắn khiến nam nhân tà ác lãnh khốc này nhếch khóe miệng lên, độ cong nguy hiểm cùng hứng thú mang theo mỹ cảm kinh tâm động phách.

"Ngươi, thật to gan!"

"Người chết qua một lần đã không biết sợ hãi là gì!"

Trong lòng Nến Đỏ, một giọng nói khàn khàn, rầu rĩ vang lên, dọa nàng giật mình, vội vàng thẳng đứng dậy, trên mặt lộ ra vui mừng lẫn sợ hãi.

Nguyệt Dạ thản nhiên liếc nàng một cái, khẽ gật đầu, sau đó kéo áo khoác lại, chậm rãi ngồi xuống, một đôi con ngươi thanh lạnh thấp thoáng dưới làn mi dày tà tà liếc hắn.

Chợt nhìn thấy cặp mắt kia, ánh mắt Quân Ly có chút mờ mịt, song rất nhanh hắn vẫn lạnh lùng nói: "Có thể tiếp một chiêu của ta, ngươi là ai?"

Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức nghĩ đến khuôn mặt chính mình hôm nay không biết là bộ dáng gì, hắn thấy lạ cũng là lẽ thường.

"Tại hạ không xứng nhắc đến tên?" Bên khóe miệng cười lạnh như ẩn như hiện, nàng chậm rãi buông tay ra, nguyên khí màu đen trong lòng bàn tay tán đi.

Quân Ly cũng thu hồi roi mềm, con ngươi màu đỏ quét mắt một vòng trong mật thất, hình như đang tìm kiếm đồ vật gì.

Nguyệt Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng vừa động, liền hỏi: "Các hạ tìm người?"

"Một người phụ nữ." Quân Ly lạnh lùng nói, ánh mắt nghi hoặc đảo qua khuôn mặt Nguyệt Dạ.

Lúc này trên mặt nàng đều là máu đen, bởi vậy không nhìn thấy dung mạo, nhưng ngũ quan hết sức tinh sảo tú lệ, làn mi lãnh ngạo, đôi mắt trong suốt mà đen nhánh, mũi khéo léo đứng thẳng, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch, có cảm giác quen thuộc.

Nhưng khác xa cô gái trong trí nhớ kia.

Hắn nghiêm túc đánh giá nàng, nàng cũng trấn định mặc hắn tùy ý nhìn, không hề chột dạ.

Sau khi biến thành ma thú, vẻ ôn nhu trong lòng hắn sẽ biến mất, ý thức cũng bị ma tính cắn nuốt.

Cho nên Quân Ly hiện tại, mặc dù vẫn sắc bén mạnh mẽ, song, trí nhớ cùng cảm giác của hắn đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã mơ hồ không thể phân biệt.

Yểm bị phong ấn mười bảy năm ở trong thân thể nàng, đối với sự tình của ma thú, nàng hiểu rất rõ.

Bởi vậy giờ phút này nàng không hoảng hốt bất loạn mặc hắn nhìn.

Nếu là trước kia, cho dù nàng dựng lại linh thể biến thành một người khác, tin tưởng Quân Ly cũng sẽ không do dự nhận ra nàng.

Nhưng Quân Ly hiện tại sẽ không, hắn đã mất đi bản thân.

Trong con ngươi hiện lên một tia ảm đạm, Nguyệt Dạ chậm rãi nói: "người các hạ muốn tìm hình như không ở đây."

Quân Ly ngẩn ra, chậm rãi thu hồi ánh mắt trên người nàng, chậm rãi nhớ lại.

Nàng đã chết, Hoàng Bắc Nguyệt chết đi, chỉ còn lại hồn phách, bị phong ấn trong thân thể một con hồ ly tuyết trắng.

Được rồi! Hồ ly!

Hắn hẳn là đi tìm một con hồ ly, tìm được hồ ly là có thể tìm được nàng!

Trong con ngươi màu đỏ hiện đầy vẻ hung ác "Nơi này có một con hồ ly!"

"Hồ ly?" Nguyệt Dạ giật mình, chẳng lẽ là tiểu hồ ly?

"Nó ở đâu?" Hắn một mực tìm, tìm lâu như vậy mà không tìm được!

Loại chấp niệm cùng thất vọng hết lần này đến lần khác khiến hắn mất kiên nhẫn, hoàn toàn biến mất!

Nguyệt Dạ chuyển mắt, ở trong thân thể tiểu hồ ly lâu như vậy, nàng tự nhiên không muốn thấy tiểu hồ ly rơi vào tay hắn.

Ma tính đáng sợ đều là sát khí, không cần nói cũng biết, hắn tìm được tiểu hồ ly là muốn làm gì.

"Ta chưa từng thấy nó." Nguyệt Dạ trấn định nói, nếu có thể dẫn dắt hắn rời đi, dù sao tiểu hồ ly ngay phía sau bọn họ, vừa rồi cùng bị Nến Đỏ mang ra khỏi mật thất.

Tuy nhiên sau lúc phá vỡ phong ấn, tiểu hồ ly rất suy yếu, bởi vậy một mực ngủ say, không hề có động tĩnh.

Song nàng thật không ngờ chính là, nàng vừa nói xong, phía sau đột nhiên bị cái gì cọ xát một chút, một tiếng "U u" vang lên.

Ánh mắt Quân Ly hết sức sắc bén đảo qua, Nguyệt Dạ nhất thời trong lòng trầm xuống. Bóng dáng Quân Ly đã quỷ dị xuất hiện bên người nàng, liếc mắt liền nhìn tiểu hồ ly trốn phía sau nàng, chậm rãi tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt!

Gặp nguy hiểm!

Trong lòng thầm thét kinh hãi, nếu có thêm thời gian có thể ký khế ước với tiểu hồ ly, để nó trở thành khế ước thú của chính mình liền có thể lập tức giấu nó trong không gian linh thú.

Nhưng nó vừa tỉnh lại, căn bản không có nhiều thời gian như vậy......

Quân Ly không xuống tay với tiểu hồ ly như tưởng tượng của nàng, ánh mắt trầm xuống, sau đó ngón tay vừa động, một lực hút nhấc tiểu hồ ly lên, để hắn chộp vào lòng bàn tay.

Tiểu hồ ly vừa tỉnh lại vẫn mê mê hoặc trừng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ bị dọa sợ phát ra tiếng "U u" đáng thương.

Nguyệt Dạ sắc mặt lạnh trầm, vừa nhấc tay, đột nhiên kinh mạch trên người đau nhức, nàng cau mày, tay nâng đến giữa không trung đột nhiên run lên một cái.

Mà Quân Ly đã không biểu cảm cầm tiểu hồ ly, thân hình đã bay ra lối vào.

"Buông nó ra!" Một tiếng quát chói tai lạnh lùng vang lên, một tay Nguyệt Dạ đặt trên vách tường, băng tuyết ngưng kết theo vách tường kéo dài đến trước mặt Quân Ly.

Nhưng hắn không liếc nhìn một cái, không muốn đánh nhau, một lòng chỉ nhìn tiểu hồ ly, ống tay áo phất một cái xoay người rời đi.

Vách tường mật thất phía sau hắn lại ầm ầm sụp đổ!

Cả cửa ra vào trong khoảnh khắc bị đá lớn chôn lấp!

Nến Đỏ giơ tay lên, phất mở tro bụi, hung hăng nói: "muốn đối phó với Quân Ly hiện tại rất khó khăn!"

Nguyệt Dạ bưng ngực, thấp giọng nói: "Kinh mạch trong thân thể rất loạn, phù nguyên cũng không ngưng tụ đầy đủ, trước đi ra ngoài hội họp cùng đám người A Tát Lôi."

"Chủ nhân, chi bằng nghỉ ngơi một lát, Quân Ly vừa đi, sẽ không sớm trở lại như vậy.

Nến Đỏ nhìn người nàng đầy máu thì có chút bất an.

Nguyệt Dạ lại lắc đầu nói: "Vừa rồi đại chiến một hồi, không biết bọn họ thế nào."

Làm người lãnh đạo, nàng không thể bỏ mặc sống chết của đuổi đồng bạn.

Nàng không phải người lãnh đạo lãnh huyết, có năng lực thống trị, cũng có cộng đồng phát triển, bởi vậy đám người A Tát Lôi mới có thể trung thành và tận tâm đi theo nàng, không ai phản bội!

Có loại người, trời sinh có nhân cách mị lực khiến kẻ khác tin phục, giống như nàng vậy.

Nến Đỏ nâng nàng dậy, đả thông đá sụp đổ ở cửa, ở bên ngoài đống đá tìm được Tiểu Đăng Lung.

May mà Quân Ly không hạ sát thủ, hắn hôm nay hình như không có sát ý, mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng khiến bọn họ rất may mắn.

Biệt Nguyệt Sơn Trang sau đại chiến bừa bộn, lần trước đánh một trận cùng thánh quân đã phá hủy hơn phân nửa sơn trang, hiện tại hoàn toàn biến thành một đống đổ nát, đã không hề còn bộ dáng sơn trang.

Bọn họ chậm rãi đi tới cửa trước của sơn trang, nhìn đống hỗn độn sau chiến đấu, Nguyệt Dạ liền tiếc hận.

Nơi này vốn là chỗ Hiên Viên Vấn Thiên cùng trưởng công chúa Huệ Văn mãi mãi bên nhau, vốn bình thản an bình, không tranh sự đời.

Nhưng nàng mỗi lần tới lại đem ngọn lửa chiến tranh đến.

Đối với ân đức của Hiên Viên Vấn Thiên, Nguyệt Dạ trong lòng không khỏi xin lỗi.

Biệt Nguyệt Sơn Trang không lớn, bọn họ vừa xuất hiện tự nhiên nhìn thấy người.

Người không bị thương nặng dò xét chung quanh, thật xa nhìn thấy Nến Đỏ dìu một cô gái lạ liền ngẩn người ra.

Nến Đỏ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt quen thuộc liền nói với bọn họ: "Cát Khắc cùng A Tát Lôi ở đâu?"

Người nọ nhìn thấy nàng liền nhận ra, nhưng nhìn cô gái xa lạ kia thì hơi chần chờ, trong lòng bất an.

Nguyệt Dạ tươi cười nói: "Nhìn cái gì, mang ta đi gặp bọn họ."

Nàng nói chuyện như có ma pháp, người nọ chợt thấy nghiêm lại, bản năng không muốn cãi lời cô gái này, gật đầu mang bọn họ đi vào rừng.

Vừa đi, vừa nghĩ: khẩu khí nói chuyện của người này, thật sự.....

Nhưng người nọ cũng không dám nghĩ sâu thêm.

Sau một lát liền chứng kiến mấy người nằm ngổn ngang trong rừng, tiếng rên rỉ quanh quẩn trong rừng.

Một bóng dáng cô gái đi tới đi lui bận rộn, đầu đầy mồ hôi, nhưng không ai có thể giúp nàng.

Nhìn thấy tình huống này, Nguyệt Dạ lập tức nhíu mày, ánh mắt đảo qua, không nhìn thấy bóng dáng Lôi Nộ, hình như còn có...

"A Lệ Nhã!" Nến Đỏ giương giọng hô lên, cô gái đang vội vã lập tức quay đầu sang, hốc mắt đỏ ửng nhìn bọn họ.

Lúc nhìn thấy Nguyệt Dạ, môi khẽ run lên không dám nói lời nào.

Nguyệt Dạ nhìn nàng một cái, sau đó, con ngươi đen nhánh liền nhìn về phía sau, thấy trên mặt đất con hổ lẳng lặng nằm không động đậy.

Trong lòng nhói một cái, nhìn thấy trên mặt đất nhiều người trọng thương đã rất khổ sở, song nhìn thấy con hổ kia thì nàng không thể kềm chế kích động, lập tức đi lên phía trước.

"Phát sinh chuyện gì?"

A Lệ Nhã kinh hoảng không biết làm sao, vội vã nhìn về phía Nến Đỏ cầu trợ giúp. Sau khi nhìn thấy ánh mắt xác định của Nến Đỏ, nàng mới "Oa" một tiếng khóc lớn.

"Đừng khóc, nói cho ta biết xảy ra chuyện gì." Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, khẩu khí Nguyệt Dạ cũng mềm nhũn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô gái trẻ, ôn nhu nói.

A Lệ Nhã vừa khóc vừa kể ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

Nguyệt Dạ vừa nghe vừa lạnh lùng mím môi!

Nàng vốn hẳn hận nghiến răng nghiến lợi Quân Ly vì đả thương nhiều người như vậy, nhưng giờ phút này lại muốn cảm kích Quân Ly mặc dù xuống tay tàn nhẫn, nhưng tốt xấu cũng giữ lại một cái mệnh cho bọn họ.

Mà Lôi Nộ coi như thực hiện khế ước.

Duy nhất khiến nàng phẫn nộ là tên Lộc Nhai đả thương Tiểu Hổ, mang Chi Chi đi!

Trong nạp giới có không ít đan dược, nàng lấy ra cho A Lệ Nhã phân cho mọi người, sau đó mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Hổ nhắm mắt nằm trên mặt đất.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Hổ, cảm tình của nàng với Tiểu Hổ khác người khác, Tiểu Hổ là nàng tự mình đỡ đẻ, vừa sinh ra đã đi theo nàng, loại cảm tình này bất kỳ ai không sánh được.

Trong lòng nàng coi Tiểu Hổ như huynh đệ mình.

Dường như cảm giác được ấm áp từ tay nàng, Tiểu Hổ chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt mông lung chiếu ra khuôn mặt nàng.

"Là ta." Nguyệt Dạ thấp giọng nói.

"Ô......" Nghe giọng nói của nàng, Tiểu Hổ như đứa trẻ bị bắt nạt, úp gương mặt vào lòng bàn tay nàng, tìm kiếm chỗ dựa.

Nguyệt Dạ cũng trìu mến vuốt hắn, nhưng lòng bàn tay lại tràn ra nguyên khí, chậm rãi xem xét thương thế trong thân thể Tiểu Hổ.

Càng nhìn càng khổ sở, môi mím thật chặt không nói được một lời.

Nhìn vẻ mặt nàng như vậy, Nến Đỏ chỉ biết Tiểu Hổ bị thương rất nghiêm trọng, nếu không, chủ nhân luôn luôn tự tin sẽ không đột nhiên trầm mặc thế?

Nến Đỏ đoán không sai, xương sọ Tiểu Hổ bị chấn nát, từ đầu xuống, kinh mạch trọng yếu cùng nội tạng cũng bị tổn thương.

Thần thú trước khi trưởng thành sẽ rất yếu ớt, sơ ý chút là chết non.

Thần thú rất thưa thớt, bởi vì cho dù có thể thuận lợi sinh ra cũng không nhất định bình an phát triển trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.

Trừ phi từ lúc sinh ra có kẻ mạnh che chở.

Nếu mẹ của Tiểu Hổ còn sống, có lẽ nó sẽ được che chở mà bình an lớn lên, đáng tiếc......

Tiểu Hổ dường như cảm giác được cảm xúc trên người nàng, hai mắt đục nhìn nàng, cũng không tiếp tục làm nũng, chỉ lẳng lặng dựa vào nàng.

Hai mắt Nến Đỏ cũng đỏ, nàng cũng có cảm tình rất sâu đối với Tiểu Hổ "Chủ nhân đừng khổ sở, nhất định sẽ có cách cứu Tiểu Hổ!"

"Ừ." Nguyệt Dạ gật đầu,"Có cách."

Nến Đỏ sửng sốt một chút mới nhìn nàng, vừa rồi nàng nói hình như đã có cách.

Nguyệt Dạ mỉm cười, đáy mắt thanh lạnh tự tin,"Tiểu Hổ, ký khế ước cùng ta đi!"

Giọng nàng rất thấp, chỉ người bên cạnh cùng Tiểu Hổ và Nến Đỏ nghe được, Nến Đỏ vui vẻ: "Đúng! triệu hồi sư cùng triệu hồi thú vận mệnh tương liên, chỉ cần triệu hồi sư còn sống, triệu hồi thú sẽ không chết!"

Nàng thật ngu, vừa rồi chỉ biết khóc thương tâm, không nghĩ ra được biện pháp đơn giản như vậy?

Ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Dạ bất giác ánh lên vẻ sùng bái, mặc kệ thế nào thì chủ nhân luôn tỉnh táo nhất!

Cái gì loạn nhưng lý trí tuyệt đối sẽ không loạn!

Nghe vậy, đôi mắt nặng nề của Tiểu Hổ chợt sáng lên, như ngọn đèn sắp tắt được một đôi tay thần bí che chở khiến nó lại sáng bừng lên.

Nguyệt Dạ mỉm cười, trên người đột nhiên có một đám lửa màu xanh bao vây lại. Lửa nhìn có vẻ ôn hòa, ngay cả độ ấm cũng không cao bám vào bên ngoài thân thể nàng, như một tầng hào quang.

Nhưng trong ngọn lửa ẩn chứa năng lượng khiến ngay cả Nến Đỏ cũng không dám tới gần!

Có chút kinh ngạc, lập tức lại mừng rỡ, Nến Đỏ biết loại lửa xanh này là lúc triệu hồi sư ký kết bổn mạng khế ước dùng để viết khế ước văn!

Càng là triệu hồi sư cường đại, năng lượng trong lửa xanh lại càng lớn!

Nhìn lửa trên người Nguyệt Dạ rõ ràng đã đạt tới tình trạng khiến thần thú cũng sợ hãi.

Lửa xanh theo đầu ngón tay chạy tới, Nguyệt Dạ cúi đầu, vẽ đồ án khế ước phức tạp trên mặt đất, giữa đồ án lóe ra ngôi sao sáu cánh đặc biệt thần thánh!

Viết khế ước hoàn thành, lửa xanh đột nhiên nhảy về phía trước, trong nháy mắt hào quang bừng sáng khiến khu rừng như ở ban ngày!

Mọi người dưỡng thương cũng bị lửa này kinh động, vừa mới ăn đan dược, tất cả mọi người đã khôi phục ý thức, bởi vậy đều kinh ngạc nhìn qua.

"Đó là......" A Tát Lôi được A Lệ Nhã đỡ ngồi xuống trợn mắt há hốc mồm nhìn ánh sáng màu xanh, nước mắt kích động.

Cô gái trong hào quang khi bọn họ nhìn qua đầu đầy tóc đen biến thành màu đỏ rực chói mắt!

Tóc đỏ như lửa, ánh sáng xanh huy hoàng!

"Đúng là ánh sáng bổn mạng khế ước!" Cát Khắc thì thào nói, ánh mắt từ từ nhu hòa nhìn cô gái kia "Dạ Già Vương...... Nàng rốt cuộc đã trở về!"

"Thật tốt quá!" A Tát Lôi vỗ mạnh tay một cái, không cẩn thận động vào vết thương, lập tức đau đến mức nhe răng trợn mắt, ngũ quan nhăn nhó.

"Vương vì cứu Tiểu Hổ nên ký khế ước với Tiểu Hổ." A Lệ Nhã vội vàng nắm chắc cánh tay A Tát Lôi, sau khi dựng lại linh thể vương dường như càng cơ trí tỉnh táo hơn trước!

Nhìn động tác nàng viết khế ước như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, trong ánh sáng xanh lộ ra khí tức cường đại, cùng với sợi tóc màu đỏ quen thuộc, bọn họ mới dám tin: Vương đã thật sự trở về!

Ánh sáng lượn vòng lên, chiếu ra một quầng sáng hư ảo trong rừng cây.

Ánh sáng bao quanh Nguyệt Dạ cùng Tiểu Hổ.

Nàng mỉm cười, ánh sáng trong bàn tay tán đi như tro bụi, nàng đưa tay qua đè lại móng vuốt Tiểu Hổ.

Hai người ấn tay trên đồ án khế ước, nàng dùng đao nhẹ nhàng quét, vạch một vệt nhỏ trên ngón tay bọn họ.

Hai giọt máu đồng thời nhỏ lên trên đồ án khế ước.

"Ta lấy máu tươi thề, tuân theo khế ước, thuận theo mệnh của thần hỏa linh, cả đời cùng ngươi sinh sống, không chết không ngừng! Người thủ hộ lửa xin nghe ta tuyên cáo, chấp thuận khế ước thành lập!"

Giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng trong ánh sáng xanh rơi xuống.

Phía trên đồ án khế ước ngưng tụ hai giọt máu, máu tươi từ từ dung hợp vào khế ước, cuối cùng bộc phát ra ánh sáng xanh mãnh liệt!

Ánh sáng tính mạng mạnh như vậy đại biểu cho bổn mạng khế ước được thành lập.

Trên mặt Nguyệt Dạ chậm rãi tươi cười.

May là nàng vừa dựng lại linh thể nên khí tức yếu ớt, cho nên sau lúc bổn mạng khế ước hoàn thành, Tiểu Hổ không bị khí tức cường đại trên người nàng chấn áp.

Nếu lúc nàng cường thịnh, sợ rằng Tiểu Hổ phải chịu một phen đau đớn.

Theo bổn mạng khế ước thành lập, ý thức của nàng cũng tương thông với Tiểu Hổ, khí tức trên người nàng cũng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chảy vào Tiểu Hổ, bắt đầu chữa trị vết thương cho hắn.

Có nguyên khí Vạn Thú Vô Cương, tốc độ chữa trị rất nhanh.

"Chủ nhân, cám ơn ngươi!"

Trong ý thức vang lên tiếng thiếu niên đặc thù, như là thiếu niên đang vỡ giọng.

Nguyệt Dạ nao nao, lập tức hiểu đây là giọng nói tiểu hổ.

Ngước con ngươi nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi quen thuộc, Nguyệt Dạ không nhịn được cảm khái nói: "Ta đã trở về."

Mọi người trầm mặc một hồi cũng nhìn mặt nàng.

Nguyệt Dạ không để ý sờ sờ mặt mình, nói: "bề ngoài chỉ như phù du mà thôi, mặc kệ là dạng gì, đẹp hoặc xấu đều là ta."

"Vương......" A Tát Lôi do dự một chút, sau đó nói, "ngài như thế này là tốt nhất! Chúng ta nhìn thoải mái!"

"A?" Nguyệt Dạ cười, có chút hài lòng "Vì sao? Chẳng lẽ ta trước kia nhìn không tốt"

"Bộ dáng này độc nhất vô nhị." A Tát Lôi trịnh trọng nói,"Ngài chính là ngài, là Dạ Già Vương, không phải Bắc Nguyệt quận chúa, cũng không phải Hồng Liên."

Nguyệt Dạ ngẩn ra, sau đó nắm tay chống cằm chậm rãi cười.

Kỳ thật mặc kệ biến thành bộ dáng gì cũng không sao, tuy nhiên, khuôn mặt trước quả thật có chút phiền toái, giống nhiều người cũng không phải chuyện tốt.

"Sau này, gọi ta là Nguyệt Dạ, hoặc là Hí Thiên, tên Hoàng Bắc Nguyệt là Bắc Nguyệt quận chúa."

Mọi người cùng nhau gật đầu, trên mặt mỗi người đều thoái mái, nếu không phải ai cũng bị thương thì hận không thể đốt một đống lửa nhảy múa.

Thời gian kế tiếp cũng không ai lãng phí, rất ăn ý dưỡng thương và tuần tra.

Nguyệt Dạ nhân cơ hội điều trị thân thể.

Không ai biết nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nghĩ Phong Liên Dực cùng Yểm mất tích, lòng của nàng không thể bình tĩnh.

Nhưng nàng không thể xúc động, linh thể sau khi dựng lại cũng không thể dung hợp rất tốt với hồn phách ngay lập tức. Giống như trái tim vừa giải phẫu, phải qua một quãng thời gian điều dưỡng, xác định không phản ứng mới tính là thành công.

Nàng từ một hồn phách có được thân thể, quá trình này gian nan chỉ chính mình biết, cho nên cơ hội này nàng nhất định sẽ quý trọng.

Hai lần sống lại, người qua ba đời không thể lần nào cũng may mắn, cho nên hết thảy đều phải cẩn thận!

Lúc trước vẫn mạnh mẽ chống đỡ, nếu không phải trong lúc chỉ mành treo chuông thấy Quân Ly muốn đả thương Nến Đỏ, nàng bắt buộc phải sớm tỉnh lại, nếu không còn muốn ngủ say một ngày.

Hồn phách cùng linh thể dung hợp, nói đơn giản cũng rất đơn giản, nói khó khăn, kỳ thật rất khó.

Đi ngược lại ý trời cho tới bây giờ cũng sẽ không dễ dàng hoàn hảo như vậy.

Không biết qua bao lâu, Nguyệt Dạ chậm rãi thở một hơi, lúc mở to mắt, trong rừng vốn tối tăm giờ phút này cũng lộ ra ánh sáng mặt trời.

Vuốt vuốt thái dương đau nhức, cảm thụ hồn phách rốt cuộc an tĩnh trong linh thể nàng mới hoàn toàn yên tâm.

Bàn tay dùng sức đứng lên, đi vài bước trên mặt đất, cảm giác chân thật thoải mái hơn lúc là hồn phách rất nhiều.

Một làn gió lạnh rất nhỏ thổi đến.

Nguyệt Dạ vừa đứng lên không lâu, Băng Linh Huyễn Điểu từ rừng cây bay qua, vững vàng đứng trước mặt Nguyệt Dạ.

Lúc trước để nó không đi theo tới Biệt Nguyệt Sơn Trang mà đi điều tra hành tung Phong Liên Dực cùng Yểm, nói vậy hắn đã có tin tức.

Biệt Nguyệt Sơn Trang đã bị Quân Ly mở ra, cho nên Băng Linh Huyễn Điểu tự nhiên có thể tự do ra vào.

Ngẩng đầu đánh giá cô gái xa lạ, trong ánh mắt màu ngọc bích cũng không quá kinh ngạc, thông qua khí tức có thể xác nhận đúng là nàng.

Băng Linh Huyễn Điểu trước sau như một cao ngạo lạnh như băng không quá kinh ngạc hoặc cao hứng, chỉ là thản nhiên nói: "Có tin tức."

Không hổ là linh thú hợp tác cùng nàng lâu nhất!

Nguyệt Dạ cũng không nói nhảm, lập tức đến gần Băng Linh Huyễn Điểu, nghe hắn thấp giọng nói vài câu, ngưng trọng gật đầu.

"Sát cảnh......" Thì thào nhớ kỹ từ này, trước Yểm chưa từng nói với nàng, tuy nhiên hẳn cũng là một loại ảo thuật cường đại niệm lực mà thành.

"Ngay cả Yểm đều bị vây khốn, chỗ kia rất hung hiểm, hơn nữa, không biết Quân Ly đặt sát cảnh ở đâu." Băng Linh Huyễn Điểu lạnh lùng nói.

"Yểm là một đối thủ cường đại, mà Phong Liên Dực cũng không đơn giản, hai người này đều bị vây trong sát cảnh, Quân Ly rất cảnh giác hai người này, cho nên sẽ không để sát cảnh cách bản thân quá xa." Nguyệt Dạ vuốt cằm suy luận.

Băng Linh Huyễn Điểu không phản bác lời của nàng, chỉ hỏi: "Nhưng hành tung Quân Ly rất khó nắm giữ, hắn tốc độ quá nhanh, không ai theo được hắn."

"Muốn biết hành tung của hắn cũng không khó." trên mặt Nguyệt Dạ chậm rãi lộ ra nụ cười giảo hoạt mà Băng Linh Huyễn Điểu rất quen thuộc.

Lúc này, Nến Đỏ vừa đi tìm ít thực vật đi tới, nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu đã trở về liền bước đến, cười tủm tỉm nói: "Chủ nhân cứ thích giấu nghề."

Băng Linh Huyễn Điểu cũng xạm mặt lại.

Nhìn vẻ mặt hai người này rất có ăn ý, Nguyệt Dạ ngẩn người, chợt bật cười lắc đầu, xem ra tính cách nàng có chút âm hiểm đã tạo thành ám ảnh.

Thu hồi nụ cười, Nguyệt Dạ đơn giản nói với Băng Linh Huyễn Điểu cùng Nến Đỏ mấy câu, đợi sau khi bọn họ cau mày gật đầu mới đi ăn chút gì đó.

Nàng ra ngoài hành vẫn không thích mang quá nhiều người, bởi vậy lần này cũng để đám người A Tát Lôi lại, chỉ mang Băng Linh Huyễn Điểu cùng Nến Đỏ vội vã rời đi.