Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1111: Thiên hạ chia làm bốn 2




Hắn như vậy chỉ khiến người ta cảm giác không thể làm gì, sức mạnh cường đại, hắn trở nên đáng thương như vậy.

Trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng nàng biểu hiện ra lại không khiến hắn nhìn ra điều gì, không muốn để hắn thấy mình thương xót hắn.

Nàng đem hắn trở thành bằng hữu, cho dù bị giết một lần, ý nghĩ này cũng vĩnh viễn không thay đổi.

Đói bụng kêu "Òm ọp" một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt xấu hổ, cười ha hả, nện một phát bả vai Mặc Liên: "Với thiếu nữ quan tâm một chút a! Nhanh đi chuẩn bị thịt cá!"

Nhìn thấy nàng cười vui vẻ, Mặc Liên cũng không kìm lòng được cười rộ lên, mặc dù nụ cười hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn vui quên trời đất ra ngoài chuẩn bị đồ ăn.

Nhìn hắn ra khỏi cửa, Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt.

Dạ dày quấy khó chịu, nàng bưng bụng chậm rãi ngồi xuống, nắm ấm trà muốn tự rót, nhưng lại phát hiện tay run rẩy ngay cả cầm ấm trà cũng không yên.

Một tay từ bên cạnh vươn đến, bắt được ấm trà, vững vàng rót cho nàng một chén.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt tuấn tú, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Lại xuyên qua sao? Nàng làm sao có thể nhìn thấy màu tóc vàng rực rỡ ở thời đại này chứ?

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" thiếu niên Tóc vàng buông ấm trà, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nhưng gương mặt rõ ràng hơi phớt hồng.

"Này, không thấy đột nhiên xông vào phòng người khác rất không lễ phép sao?" Hoàng Bắc Nguyệt vừa buồn cười vừa giận.

Thiếu niên tóc vàng ngẩn ngơ, suýt giơ chân, lớn tiếng nói: "Cái gì gọi là đột nhiên xông vào, rõ ràng là ngươi mang ta vào!"

"Con nít nói dối cái mũi sẽ dài ra!"

"Ta không nói dối!"

Hoàng Bắc Nguyệt buồn cười nhìn hắn tức giận làm đỏ lên khuôn mặt tuấn tú, càng nhìn càng cảm giác quen mắt, chẳng lẽ nàng thật sự bất cẩn mang một mỹ thiếu niên vào?

Thiếu niên nhìn nàng, vẻ mặt cười nhẹ, rốt cuộc bối rối nói: "Ta, ta là Tiểu Hổ!"

"Tiểu Hổ nào?" Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt một chút "Chờ đã, ngươi là Tiểu Hổ ta nuôi lớn sao?"

Thiếu niên tóc vàng không nói gì gật đầu "Chủ nhân, có phải ngươi đầu phát sốt hồ đồ rồi?"

Vừa nói vừa cúi đầu, dùng gương mặt áp vào trên trán nàng thử một chút, không hề cảm giác cử động này không ổn.

Hoàng Bắc Nguyệt xạm mặt lại, nếu hắn thật sự là Tiểu Hổ thì hiện tại hẳn đã quên hắn đang trong hình thái nhân loại? Dĩ nhiên vẫn dùng thói quen của lão hổ dùng mặt cọ xát nàng...

"Chỉ hơi nóng một chút..." Tiểu Hổ vừa ngẩng đầu vừa nói, nhìn thấy tay nàng ấn dạ dày lại không nhịn được duỗi tay sờ vuốt.

Lần này tự nhiên không thể để hắn như ý nguyện, trước khi hắn vươn tay đến đã bị Hoàng Bắc Nguyệt đẩy ra.

Tiểu Hổ ngẩn ngơ, lập tức bưng tay bị đánh đau nhức, ủy khuất hỏi: "Tại sao đánh ta?"

"Tiểu tử thúi! Không biết nam nữ khác biệt sao? trước kia mắng ngươi coi như xong, không nên chờ lúc ta đánh của ngươi mới biết ta văn võ song toàn chứ!"

Hoàng Bắc Nguyệt nắm tay muốn động thủ, Tiểu Hổ lập tức thông minh lẩn đi thật xa, ôm đầu vừa quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, chính mình cũng cười một tiếng.

Nàng cũng không phải thật tức giận, nháo qua trong lòng thoải mái hơn nhiều, tuy nhiên dạ dày đau nhức vẫn như cối xay thắt, rất khó chịu.

Tiểu Hổ biết điều đi tới, rót nước nóng cho nàng, sau đó lấy túi đựng đầy nước, trên tay chợt lóe nguyên khí hỏa, túi nước liền nóng.

Quan tâm kín đáo đưa túi nước cho nàng ôm, muốn làm chút đồ vật cho nàng ăn nhưng thấy nàng lắc đầu, là muốn chờ Mặc Liên trở về đi, nếu như vậy, Tiểu Hổ liền chán chết cầm lược giúp nàng chải tóc.

Nói chải tóc cũng không hẳn, chính là tò mò cầm tóc của nàng chơi đùa, tuy nhiên loại cảm giác này cũng rất thích thú.

Tiểu Hổ dĩ nhiên trưởng thành, hồi tưởng lại năm đó lúc đỡ đẻ hắn như là chuyện đời trước.

Nàng nuôi lớn Tiểu Hổ, đối với nàng mà nói, Tiểu Hổ như là thân nhân giống, có hắn bên người cũng có thể bổ khuyết nàng trong lòng buồn khổ.

Hoàng Bắc Nguyệt ôm túi nước nóng, ghé vào trên bàn, nàng không biết mình ngủ bao lâu, tuy nhiên đã đến Nước Nam Dực, nói vậy cũng đã lâu rồi.

Về chuyện sau khi nổ mạnh, từ lúc tỉnh lại đã rất muốn hỏi, nhưng không biết mở miệng thế nào.

Yểm ở trung tâm vụ nổ rốt cuộc thế nào nào?

Trận này ngoài ý muốn, nàng không ngờ đến, quả nhiên trở tay không kịp.

Nàng đúng là muốn phong ấn Yểm lần nữa, tuyệt đối chưa từng nghĩ muốn giết hắn.

Nhiều năm đi cùng như vậy, nàng cũng không phải thật sự vô tình vô nghĩa, làm sao có thể lãnh huyết đến tận đây?

Nhắm mắt lại, trong đầu lần nữa hiện ra một màn kia vẫn khiến nàng không ức chế được cả người run rẩy.

Tiểu Hổ động tác chậm rãi giúp nàng chải tóc, nhẹ nhàng vỗ bả vai của nàng một chút, nói: "Chủ nhân, ma thú chắc là không chết."

Bọn họ có tính mạng vô tận, cùng nguyên mệnh chém không đứt!

Nếu muốn giết chết ma thú không dễ như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt rầu rĩ gật đầu, mặc dù trong lòng nàng hiểu, nhưng vẫn không có cách nào tiêu tan a!

Vụ nổ thật sự hoàn toàn đốt hủy bản tính của Yểm chứ?

Nhìn thấy nàng run rẩy bả vai, Tiểu Hổ muốn cúi người ôm nàng, trước kia đều là nàng thương tiếc hắn, hiện tại hắn trưởng thành, cũng nên hồi báo nàng chứ?

Nghĩ như vậy, Tiểu Hổ quả nhiên biến thành hành động, mục đích rất đơn thuần, động tác cũng rất thản nhiên, hai tay đem Hoàng Bắc Nguyệt bao quát vào lòng.

"Chủ nhân, khổ sở thì dựa vào ta khóc đi."

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng vốn khổ sở, bị hắn ôm như vậy vừa dở khóc dở cười.

Người này rốt cuộc có để câu nói vừa rồi của nàng vào tai hay không!

Nam nữ khác biệt a!

Chính cười khổ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mặc Liên bưng chén đĩa, bên trong mùi thơm nóng hổi, trên mặt đơn thuần vui sướng khiến người ta hoàn toàn không thể liên tưởng tới thiếu niên khát máu kia.

Tuy nhiên, cửa vừa mở, một màn trước mắt lại khiến nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.

Hắn rất mẫn cảm, nhất là đối mặt nàng, một chút bất an nho nhỏ cũng có thể tạo thành sóng to gió lớn trong lòng hắn.

Hắn ngẩn ngơ ở cửa, bưng chén đĩa không nhúc nhích nhìn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt đau đầu, gặp hai thiếu niên có vấn đề a!

"Tiểu Hổ, đứng lên." Vỗ đầu Tiểu Hổ, hắn cũng xem như nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên, hai mắt màu vàng kim nhìn Mặc Liên ở cửa.

Trong tất cả linh thú của nàng, chỉ có Chi Chi hơi có ấn tượng tốt với Mặc Liên, còn lại vì Mặc Liên giết nàng nên từ đầu đến cuối đều có địch ý với hắn.

Loại mâu thuẫn này một chốc không có cách nào điều hòa, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt làm bộ vô sự vẫy tay Mặc Liên để hắn đi vào.

Mặc Liên bưng mâm, lúc tới gần cái bàn đã được Tiểu Hổ tiến lên chặn lại.

"Cho ta đi." không thể không cảnh giác Mặc Liên, ai biết hắn khi nào đột nhiên nổi giận?

Mặc Liên không động lòng, trên ngón tay cầm khay, khớp xương buộc chặt.

Không muốn để hắn tức giận, Hoàng Bắc Nguyệt đạp Tiểu Hổ một chút, nói: "Được rồi, chỗ nào nhiều quy củ như vậy? Ngươi học xấu ai thế?"

Tiểu Hổ đơn giản nói: "Hắn hiện tại không ác ý, nhưng ai cũng biết hắn thích chủ nhân, để hắn tới gần chẳng phải là hắn không công chiếm lợi thế?"

Cái này xấu hổ...

Hoàng Bắc Nguyệt tối sầm mặt, lặng lẽ liếc Mặc Liên một cái, trên mặt nhơt nhạt của hắn hiện lên đỏ ửng, hai mắt bối rối chuyển, đột nhiên chạm phải cặp mắt Hoàng Bắc Nguyệt, ngẩn ra.

Nàng đang muốn nói chuyện giảm bớt một chút hào khí xấu hổ, nhưng Mặc Liên lại đưa khay thức ăn cho Tiểu Hổ, vội vã xoay người đi.

"Mặc Liên!" Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng gọi hắn cũng không được, hắn như người bị đuổi giết, đảo mắt đã biến mất.

"Ngươi chỉ nói lung tung!" Hoàng Bắc Nguyệt hận không thể quất Tiểu Hổ một chút.

Tiểu Hổ hắc hắc cười xoay người, đặt khay trên bàn, có chút đắc ý nói: "Không ngờ cũng hiệu quả!"

"Cái gì hiệu quả?" Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu.

"Chi Chi nói, Mặc Liên là đồ đần, dễ bị gạt, quả nhiên là như vậy!" Tiểu Hổ nói sự tâm đắc của hắn ra, hắn nhiều lần muốn thí nghiệm, đáng tiếc trước không thể nói chuyện, hơn nữa không xuất hiện cùng Mặc Liên.

Không ngờ lần này một kích đã đúng, để Mặc Liên mạnh mẽ cũng thua trong tay hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt không nói gì, Chi Chi thật sự làm xấu cả Tiểu Hổ.

Nói đến Chi Chi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng tỉ mỉ phát hiện, Tiểu Hổ cười xong trong ánh mắt vẫn có cô đơn thật sâu.

Bạn chơi cùng từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, bằng hữu cùng sống chết, đến bây giờ ai đi đường nấy đều khổ sở.

"Khi nào đi Tư U Cảnh một chuyến, đem Chi Chi về."

Hoàng Bắc Nguyệt chuyển khay thức ăn đến trước mặt mình, nhìn thức ăn bên trong có cá có thịt, không thể không than thở ngay cả Mặc Liên sinh hoạt ngớ ngẩn cũng tỉ mỉ như vậy.

Nàng bắt đầu ăn cơm, Tiểu Hổ ngây người hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng, nhưng vẫn do dự: "Nhưng cô ấy bây giờ là vương tử của Tư U Cảnh......"

"Vậy thì sao? Chỉ cần cô ấy muốn theo ta đi, ta chắc chắn mang cô ấy đi." Hoàng Bắc Nguyệt cười cười "Dù sao ban Dạ Vương không giữ lời trước, ta cần gì đối xử có tình có nghĩa với hắn chứ?"

"Chủ nhân, ngươi thật sự quá tốt!" Tiểu Hổ hoan hô một tiếng, lại muốn nhào lại.

Lần này Hoàng Bắc Nguyệt sớm chuẩn bị, đưa tay ngăn lại: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"

"Ngao" Tiểu Hổ nháy mắt biến thành Xích Kim Thánh Hổ, thân thể cao lớn như trước không biết ngại chui vào lòng Hoàng Bắc Nguyệt, cọ xát người của nàng dùng sức làm nũng.

"Như vậy sẽ không sao chứ, ta không phải rất đáng yêu à chủ nhân?"

Người này...

Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được,"Khì khì" một tiếng, cười lên ha hả.

"Tránh ra tránh ra! người lớn như vậy vẫn làm nũng!"

"Có quan hệ gì? Dù sao cũng chỉ có ta mới có thể làm nũng với ngươi, ngươi cứ yên một chút đi"

Không biết Băng Linh Huyễn Điểu ở trong không gian linh thú nghe nói như thế có hận Tiểu Hổ nghiến răng nghiến lợi không?