Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1128: Người mang mệnh trời 2




"Ta ngẫu nhiên lật xem sách cổ, đồn đãi Người Mang Mệnh Trời xuất hiện, có thể nghịch chuyển thiên hạ, phá vỡ giang sơn. Thiên hạ có lẽ chấn hưng, cũng có lẽ đại loạn."

"Hiện tại thế lực bốn phía rục rịch, đều có dã tâm đoạt thiên hạ, hôm nay chẳng lẽ Người Mang Mệnh Trời có thể nhất thống thiên hạ sao?" Thiên đại Đông nhi nói.

Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười nói: "Khó mà nói, người tuân theo vận mệnh mà sinh ra, ai biết mang theo sứ mạng gì chứ?"

"Ta không tin có người như vậy!" Thiên đại Đông nhi nói "Chỉ bằng sức mạnh của một người mà nghịch thiên hạ, này rất hoang đường"

Nghe nàng nói không phục, Mạnh Kỳ Thiên chỉ thản nhiên mỉm cười, cũng không nói tiếp, nhìn cột sáng vàng rực rỡ biến mất mới nói: "Đi ra ngoài xem một chút đi."

Hai người một trước một sau ra khỏi Điện Quang Diệu, không có kêu Mặc Liên, hắn không thích giúp vui, trừ phi có Hoàng Bắc Nguyệt gây chuyện ở đây.

Mặc dù đã là đêm khuya, nhưng cột sáng màu vàng xuất hiện hết sức kỳ dị, không ít dân chúng trong lúc ngủ mơ bị bừng tỉnh, tò mò ra ngoài quan sát.

Nghe nói lúc ánh sáng bùng lên, nửa Thành Lâm Hoài đều bị chiếu sáng, giống như ban ngày, tại sao có thể không náo động?

Dân chúng mặc xong quần áo chạy đến, nhìn phương hướng cột sáng, đi tới bên ngoài Học viện Linh Ương.

Dù sao Học viện cũng nổi danh một vùng trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, cao thủ tụ tập, lịch sử đã lâu, lại có hoàng thất quan tâm, bởi vậy dân chúng có lớn mật cũng không dám xông vào, chỉ đứng vây xem bên ngoài.

Cột sáng bắt đầu từ phía chân trời đen nhánh, trực tiếp bắn vào Học viện Linh Ương phía sau bảy tòa tháp trong rừng.

Trong học viện các vị trưởng lão và đệ tử bị bừng tỉnh, sớm đã có trưởng lão tiến vào rừng rậm xem xét.

"Đây là cái gì?" Nhìn cột sáng thật lớn bao phủ phía trên trận pháp của bảy tòa tháp, Nam Cung trưởng lão kinh ngạc hỏi.

Không ai có thể giải đáp vấn đề của hắn, ngay cả Thương Hà Viện trưởng cùng mấy vị cao thủ cũng chỉ có thể lộ ra thần sắc rung động.

Người thực lực mạnh mẽ cũng có thể cảm nhận được từ cột sáng có một sức mạnh bàng bạc lực, sức mạnh này khiến không gian chung quanh đều vặn vẹo, có thể thấy trình độ cường đại đến mức nào!

Tuy nhiên cột sáng cũng không dừng lại quá lâu,lúc bọn họ chạy tới đã dần dần hóa thành đốm vàng nhỏ vụn, chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng biến mất.

Đêm tối an tĩnh lại bao phủ Trận pháp của bảy tòa tháp, yên tĩnh như cảnh chết chóc, nhiều người như vậy nhưng không ai dám thở mạnh, sợ kinh động đêm đen.

Thương Hà Viện trưởng nói: "Có lẽ trong Cung Vạn Thú có manh mối, đợi ta mở ra trận pháp xem một chút."

Các vị trưởng lão cũng gật đầu đồng ý, trời vô duyên vô cớ giáng kim quang trong Cung Vạn thú nhất định có điềm báo đặc thù.

Không nhất định là chuyện xấu, có lẽ là điềm lành, tỏ rõ Nước Nam Dực có thể nhất thống thiên hạ, chấm dứt mấy trăm năm hỗn chiến.

Thương Hà Viện trưởng đi lên, ai dè mới đi vài bước, đột nhiên một trận khí đen cuồng bão dũng mãnh tiến ra khỏi Cung Vạn Thú, hơn mười con dã thú do khí đen ngưng tụ chạy như điên ra, trong đêm đen kêu rống chấn nhiếp lòng người!

Vừa nghe tiếng thú rống, dân chúng vây xem bên ngoài Học viện cũng sợ chạy trốn, một số đệ tử rất tò mò tới gần.

Chỉ thấy trong hơn mười con linh thú, có linh thú thuộc tính Hỏa toàn thân lửa cháy chiếu sáng chung quanh Trận pháp của bảy tòa tháp.

Thương Hà Viện trưởng đưa tay ngăn trở mọi người, một tay che trước mắt, híp mắt nhìn mười mấy con linh thú, uy nghiêm nói: "Ai dám xông vào Cung Vạn Thú!"

"Lui ra, không được làm càn!" Một giọng nói thanh thúy của cô gái vang lên trong đám linh thú, nói năng có khí phách, linh thú nghe vậy liền cung kính lui qua một bên, không dám làm càn kêu gào.

Mọi người trố mắt nhìn, có thể đồng thời khống chế nhiều linh thú như vậy thì năng lực mạnh mẽ đến mức nào.

Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần thân trắng như tuyết đi tới, mỉm cười, bên gương mặt hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện "Ta cùng chủ nhân tu luyện ở chỗ này, không cẩn thận quấy nhiễu các vị, xin lỗi."

"Cô nương Nến Đỏ!" Thương Hà Viện trưởng vài lần gặp mặt Hoàng Bắc Nguyệt nên biết Nến Đỏ là triệu hồi thú của nàng.

Nhưng nha đầu kia vài ngày không gặp dường như khác trước rất nhiều, tựa hồ hào quang rất mạnh.

Nến Đỏ cười một tiếng, Thương Hà Viện trưởng vội vàng hỏi thăm: "Ngươi nói Nguyệt Dạ các hạ tu luyện ở bên trong sao? Cột sáng vừa rồi..."

"Đó là chủ nhân dung hợp thành công năm loại nguyên khí, hợp nhất cùng Vạn Thú Vô Cương, nguyên khí khổng lồ dẫn tới bầu trời hạ hiện tượng lạ, Thương Hà Viện trưởng đừng quá lo lắng." Nến Đỏ cười nói.

Thương Hà Viện trưởng đương nhiên không lo lắng, hắn ngược lại thật cao hứng!

"Hiện tượng lạ như thế, quả đúng là người mang khế ước được Trận pháp của bảy tòa tháp tuyển chọn! Ha ha ha..." Thương Hà Viện trưởng thoải mái cười to, với sự trung thành của Nguyệt Dạ với nước Nam Dực thì tuyệt đối đây đúng là chuyện tốt!

Nhìn lão đầu sắp nằm xuống đất cười đến vui vẻ như vậy, Nến Đỏ cũng cười theo.

Những lão nhân thật thú vị.

Cười cười, Nến Đỏ thu lại nụ cười, lui sang bên cạnh, một lúc sau, một chùm sáng màu xanh chói mắt nổ bắn ra khỏi Cung Vạn Thú, tất cả mọi người phản xạ có điều kiện giơ tay bịt mắt lại.

Ánh sáng màu xanh bám theo gió, thổi trúng y phục mọi người bay phần phật.

Thương Hà Viện trưởng trong lòng nặng nề, rõ ràng ánh sáng xanh này do nguyên khí ngưng tụ thành, thực lực hơi yếu một ít sẽ bị nguyên khí đánh sâu vào, sợ rằng sẽ bị nội thương!

Lo lắng ngẩng đầu liếc nhìn đệ tử cách đó không xa. Những đứa trẻ đều là người tu luyện sơ cấp, thật vất vả mới ngưng tụ nguyên khí, không muốn bị ánh sáng xanh phá tan không còn a!

Tuy nhiên, hắn lo lắng đúng là dư thừa, ánh sáng xanh bắn ra chưa kịp chạm vào đám đệ tử kia đã đột nhiên thu lại khí thế sắc bén, đột nhiên ngừng lại giữa đường, như sủng vật nghe lời trở lại Cung Vạn Thú.

Ánh sáng xanh hóa thành từng tia sáng mềm mại, dịu ngoan quấn quanh trên cánh tay cô gái tóc đỏ.

Nàng khi nào thì đứng ở kia? Không ai nhìn thấy, dưới ánh sáng màu xanh lượn lờ, không khí chỉ dao động không có gì bất thường.

Ánh mắt thanh lạnh thản nhiên nhìn lướt qua mọi người bên ngoài, trên mặt bình tĩnh không biểu cảm, khuôn mặt như ẩn như hiện trong ánh sáng xanh, lạnh lùng, lộ ra khí chất xa lạ cao quý.

Nàng từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống mặt đất, ánh sáng màu xanh kéo thành một vệt dài ở sau lưng nàng.

"Nguyệt Dạ các hạ." Nhìn thấy những học sinh kia không vấn đề gì, Thương Hà Viện trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm quyền với Hoàng Bắc Nguyệt "Đa tạ nương tay."

"Nơi này không có việc gì, mời các vị trở về thôi." Nàng khẽ mở đôi môi, mặc dù lời nói lạnh lùng thản nhiên, nhưng không để người ta cảm giác cao cao tại thượng phản cảm.

Loại cao thủ cấp bậc này hoàn toàn có thể ngạo thị thiên hạ, có gì không thể?

Thương Hà Viện trưởng đang muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt thanh lạnh của Hoàng Bắc Nguyệt thoáng hiện một chút tàn khốc, trên cánh tay ánh sáng xanh chợt bay vụt đi ra ngoài, tiến vào một gốc cây đại thụ rậm rạp. Một tiếng hét thảm vang lên.

Mọi việc phát sinh không tới một giây, mọi người chỉ thấy hoa mắt, trên cây liền rớt xuống một quái nhân thấp bé.

Theo quái nhân kia rơi trên mặt đất, cả mảng tối trước cây đại thụ liền biến mất.

Đây là vật gì? Mọi người kinh hãi!

Quái nhân thấp bé bị ánh sáng xanh trói lại, không ngừng lăn lộn kêu la trên mặt đất, trên đầu hai sừng trâu cào lên mặt đất, như muốn đào ra một cái hố lớn.

"Nguyệt Dạ các hạ, đây là..." Thương Hà Viện trưởng lần đầu tiên nhìn thấy tiểu quái vật này, xem ra loại quái vật có thể điều khiển bóng tối ẩn núp ở Nước Nam Dực, tương đương không ổn a!

Tư U Cảnh luôn luôn thần bí, ngay cả Thương Hà Viện trưởng cũng lần đầu tiên thấy loại quái vật này.

"Là quái vật của Tư U Cảnh, chuyên môn vây bắt hồn phách." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói "Bọn họ lén lút ẩn nấp ở đây, nhất định có bí mật không thể để ai biết, thỉnh cầu viện trưởng thẩm vấn."

"Cái này tự nhiên!" Vừa nghe Tư U Cảnh, trên gương mặt hiện đầy nếp nhăn kia liền đầy vẻ nghiêm nghị.

Đại danh của Tư U Cảnh hắn đã từng nghe nói.

Vừa rồi một chiêu ra tay vừa nhanh vừa ngoan, ánh sáng xanh sặc sỡ chói mắt, vô số người chấn động cùng khuynh đảo theo.

Nhìn nàng tỏa ra hào quang vạn trượng, trong lòng những học sinh kia dấy lên vạn phần nhiệt huyết kích động!

Cao thủ! Cao thủ như thế mới là mục tiêu của bọn họ a!

Nhìn bóng tối phía trước có hai bóng dáng quen thuộc, Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu cùng Thương Hà Viện trưởng cùng mấy vị trưởng lão, sau đó biến mất tại chỗ.

Thương Hà Viện trưởng vuốt chòm râu nói: "May là cao thủ như thế lại đứng về phe Nước Nam Dực!"

Đứng ở giữa bóng tối là Mạnh Kỳ Thiên cùng thiên đại Đông nhi, đại khái không ngờ người tạo ra cột sáng vàng kinh thiên động địa này là Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy một khắc nhìn thấy nàng, trên mặt vẫn hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Bốn người đi ra Thành Lâm Hoài, Mạnh Kỳ Thiên mới nói: "Xem ra, Tư U Cảnh đã len lén nhìn trúng ngươi."

"Nhìn trúng ta cũng vô dụng, giết ta thì phải tự đối phó Yểm cùng Quân Ly, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói "Được rồi, Mặc Liên đâu?"

"Muốn gặp thì đi gặp hắn, chờ hắn tới tìm sao?" Thiên đại Đông nhi không khách khí nói.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc nàng một cái, không nói thêm gì, nhưng thật ra Nến Đỏ không nhịn được nói: "Không hỏi ngươi, ai cho ngươi trả lời"

Mắt thấy hai nữ hài tử muốn cãi nhau, Mạnh Kỳ Thiên vội vàng nói: "Mặc Liên ở Điện Quang Diệu, có chuyện gì sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt hé mắt, y bào màu đen bay múa trong gió, như một con diều hâu thật lớn sắp đáp xuống.

"Ta phát hiện vài thứ trong Vạn Thú Vô Cương." Nàng nhẹ nhàng mím môi, sau một lát mới nói: "Có liên quan tới Thuật Chiêu Hồn."

Mạnh Kỳ Thiên hít vào một hơi, hắn lật xem vô số điển tịch về Vạn Thú Vô Cương cùng Thuật Chiêu Hồn, bởi vậy vừa nghe Hoàng Bắc Nguyệt nói lập tức liên hệ với nhau.

"Hóa ra là như vậy!" Mạnh Kỳ Thiên nặng nề vỗ tay, nói với Hoàng Bắc Nguyệt: "Về Điện Quang Diệu tìm được Mặc Liên trước đi!"

Bộ dáng hắn đột nhiên vội vã xúc động như vậy khiến Hoàng Bắc Nguyệt cũng hơi sốt ruột, không trì hoãn, lập tức chạy tới Điện Quang Diệu.

Mặc Liên điện.

Mặc Liên Luôn luôn không thích ánh sáng, tới ban đêm cũng không đốt đèn, bởi vậy cả tòa Mặc Liên điện nhìn qua tối như mực, như một tòa thành ác ma thời Trung cổ, tùy thời đều có ác ma giương nanh múa vuốt xuất hiện.

Không nhận thấy bất cứ khí tức bên trong, bởi vậy bốn người cũng ngừng thở.