Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 474: Phong khởi Lâm Hoài (2)




“Ta biết ngươi là Quang Diệu Điện Mặc Liên, mà người đang đuổi giết ta chính là Quang Diệu Điện Hồng Liên.”

Thanh âm lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên.

Loại lãnh đạm này khiến cho Mặc Liên có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Ta không giết ngươi.”

“Nguyên nhân ngươi muốn giết ta chính là vì ta có khuôn mặt giống hệt như Hồng Liên, hơn nữa ta còn giả mạo nàng, giết người của Quang Diệu Điện.”

“Không liên quan.”

Mặc Liên lắc đầu, những người đó không có liên quan gì đến hắn, hắn cũng không hề quan tâm đến họ.

Kể cả Hồng Liên cũng vậy! Hoàng Bắc Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không ngờ Mặc Liên tôn thượng của Quang Diệu Điện lại là người như vậy, trước giờ thật sự là không có nghĩ tới nha.”

“Ngươi chán ghét ta?”

Thanh âm của Mặc Liên càng thấp hơn, âm sắc vốn băng lãnh cứng nhắc, nay lại có thêm một loại cảm giác thê lương.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, nhưng chợt nhớ mắt hắn không nhìn thấy, bởi vậy lên tiếng: “Không có, hôm nay rất cám ơn ngươi giúp ta.”

“Ngươi cũng giúp ta.”

Thanh âm của hắn từ từ trở nên ấm áp hơn, câu cú đơn giản, hắn muốn nói nhiều hơn, thế nhưng lại phát hiện mình không biết phải nói cái gì.

“Mặc Liên, ngươi là một người tốt.”

Chỉ hy vọng sau này bọn họ không trở thành địch nhân với nhau.

Trở thành địch nhân với người như vậy quả thật rất đáng tiếc, cũng rất khủng bố! “Chờ ta.”

Mặc Liên có chút cao hứng, khóe miệng hơi cong lên, lập tức triệu hồi ra Huyễn Linh Thú.

Thần thú có cặp cánh màu đen ở trước mặt hắn cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, thoải mái để cho hắn leo lên người, sau đó vỗ cánh, hướng về phía Hồng Liên mà đi! Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thân ảnh từ từ biến mất trong sương mù của hắn, ho nhẹ vài tiếng, sau đó dùng chiến đao chống đỡ thân hình, lảo đảo đi về phía trước.

Yểm hỏi: “Ngươi không đợi hắn sao?”

“Không cần thiết, đạo bất đồng bất tương vi mưu, hắn thủy chung vẫn là người của Quang Diệu Điện.”

Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói. Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì sao có thể cùng bàn công việc.

Yểm cười rộ lên: “Thật là một nha đầu tỉnh táo đến đáng sợ, ta còn tưởng ngươi đã bị hắn làm cảm động rồi chứ.”

(Tuyết: ta cũng tưởng vậy á!) (Dạ: mi tu:3) “Ta là người dễ bị cảm động như vậy sao?”

Mặc dù nói vậy, thế nhưng thời điểm nghe được những lời Mặc Liên nói, trong lòng nàng quả thật có chút có chút xúc động.

Lúc nàng tứ cố vô thân, rốt cục cũng đã có người tới giúp nàng rồi.

“Hắc hắc, Hoàng Bắc Nguyệt, dường như thần may mắn cũng không có hoàn toàn rời bỏ ngươi nha.”

“Thần xui xẻo cũng đang đi theo ta đó.”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng nói: “Lão yêu quái, ngươi đừng có nói nhảm nữa, ngươi không biết ta bây giờ ngay cả việc nói chuyện cũng cảm thấy mệt hay sao?”

“Vậy sao, ha ha ha.

Ta nghỉ ngơi nãy giờ, đã khôi phục lại một chút nên rất muốn nói chuyện nha.”

Yểm vừa khôi phục được một chút nguyên khí liền biến thành cái bộ dáng đáng đánh như lúc trước.

Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát lơ hắn, dùng chiến đao chống đỡ thân thể, từng bước từng bước đi vào Mê Vụ rừng rậm.

Hồng Liên hùng hổ khống chế Thôn Thiên Hồng Mãng một đường đuổi theo, thế nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại dễ tìm như vậy sao? Nàng là cao thủ ẩn dấu hành tung, càng ở lúc nguy cấp, nàng càng không dễ dàng bại lộ chính mình! Cho nên một đường đi tới, Hồng Liên vẫn không phát hiện ra cái gì.

Hồng Liên tức giận, đứng trên đầu Thôn Thiên Hồng Mãng gầm thét! “Xú nha đầu chết tiệt! Đừng để cho ta bắt được ngươi!”

Thôn Thiên Hồng Mãng dường như cảm nhận được uy hiếp, thân thể cao lớn đột nhiên lui về phía sau, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, “tê tê”

vài tiếng.

Hồng Liên dựng mi, giận dữ nói: “Đồ vô dụng! Cái gì lại khiến ngươi sợ hãi như vậy?”

Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu, một đạo tia chớp màu đen vừa vặn lọt vào tầm mắt của nàng.

Thấy tia chớp trong nháy mắt đã tới trước mặt mình, Hồng Liên kinh hãi nắm chặt kiếm, bày ra bộ dáng phòng thủ.

“Mặc Liên?!”

Hồng Liên ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện ra Mặc Liên.

Nàng lắp bắp kinh hãi, thế nhưng thần sắc nhanh chóng chuyển thành vẻ mừng rỡ: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi rồi!”