Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 864: Chú ấn Băng 5




May mà ở thời khắc mấu chốt, chủ nhân dùng niệm lực mạnh mẽ ép nguyên khí băng đang chạy loạn xuống, nếu không, nguyên khí băng hùng hậu sẽ chặt đứt kinh mạch mất!

"Đi xem một chút chuyện gì xảy ra." Hoàng Bắc Nguyệt tĩnh dưỡng một chút, liền ngồi xuống.

Nến Đỏ biếtkhông ngăn được nàng, liền lấy Phỉ Thúy ngọc dịch ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương giữa lông mày.

Chủ nhân tính cách giống A Cha, đối với người bên ngoài tàn nhẫn lãnh huyết, nhưng đối với người của mình vẫn quan tâm. Đây xem là khuyết điểm hay ưu điểm đây?

Hoàng Bắc Nguyệt vừa ra khỏi cửa, ngoài cửa A Tát Lôi cùng Cát Khắc bị đông lạnh liền đứng lên, hai người trên lông mi cũng kết băng, bộ dáng rất buồn cười.

"Chủ, chủ nhân, ngươi, ngươi xuất quan...quan rồi..." A Tát Lôi lắp bắp từng chữ không rõ, Cát Khắc thì hoàn toàn không nói ra lời.

"Nến Đỏ, nhanh giúp bọn hắn tan tuyết đi." Hoàng Bắc Nguyệt cười lắc đầu, bọn người này một khi quyết định thuần phục, đó chính là liều mạng khiến người khác không thể không bội phục.

Nến Đỏ cười dẫn hai người bọn họ đi, Hoàng Bắc Nguyệt thì vào phòng Công chúa Anh Dạ.

"Công chúa, Bắc Nguyệt quận chúa tới." Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, Vô Song lập tức như nhìn thấy người tốt đẹp nhất trên đời này vậy, lập tức đi vào bẩm báo.

Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, đi tới nhìn thấy Công chúa Anh Dạ mắt đỏ hồng ngồi xuống giường, nhìn thấy nàng liền miễn cưỡng cười vui: "Ngươi xuất quan, chúc mừng."

"Ngươi làm sao?" Hoàng Bắc Nguyệt đi tới ngồi xuống bên người nàng, vẫy vẫy tay, để Vô Song cùng Vô Hoan lui xuống.

Không có cung nữ bên người, Công chúa Anh Dạ tựu lập tức như đứa trẻ khóc rống lên, "Ta rất vô dụng, đâu có quên được hắn, nhưng lại không cam lòng cứ rời đi như vậy, ta nghĩ, ta nghĩ...."

Hoàng Bắc Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, không cần nhiều lời, nàng biết trong lòng Anh Dạ đang suy nghĩ cái gì.

Không người nào nói buông tay sẽ buông tay được, cũng không phải như mua thức ăn, nói không cần là không cần.

"Ngươi muốn thấy hắn một lần cuối, để chính mình bỏ cuộc sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên hỏi.

"Ta, ta có thể chứ?" Công chúa Anh Dạ bất lực hỏi.

"Đương nhiên là có thể, gặp được thì cũng có lúc chia tay, làm kết thúc không có gì không tốt."

Anh Dạ kinh ngạc ngẩng đầu, nước mắt trong suốt nhìn nàng: "Bắc Nguyệt, ngươi sao lại tốt với ta như vậy?"

"Hỏi cái này làm gì? Muốn đi thấy hắn, mau đi thôi." Hoàng Bắc Nguyệt cười đứng lên, quay vòng cổ tay một chút, vừa lúc mới chiếm được Chú ấn Băng, thử xem uy lực rốt cục thế nào.

Anh Dạ lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: "Hiện tại đi sao?"

"Nếu không đợi tới khi nào?" Hoàng Bắc Nguyệt cười trở về thay đổi quần áo, sau một lát, toàn thân mặc trường bào màu đen, mang theo mặt nạ quỷ dữ tợn xuất hiện trước mặt.

Toàn thân y phục đen làm thân thể của nàng càng thon dài đẹp mắt, khí chất cao nhã, tư thế lãnh ngạo, nhẹ nhàng linh hoạt như thần chết đứng ở trước mặt.

Anh Dạ chấn động, hỏi: "Người đeo mặt nạ quỷ đang bị truy nã, đi ra ngoài có được không...."

"Trước kia bị truy nã, không có nghĩa là hiện tại cũng bị truy nã." Nàng đã dặn dò Nến Đỏ mọi chuyện, vẫy tay với Anh Dạ liền đi ra ngoài.

Không có "Âm Dương Kính" uy hiếp, nàng lớn mật xuất động ở thành Huy Kinh, căn bản không cần băn khoăn chỗ nào cũng có cặp mắt theo dõi.

**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****