Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 881: Truy sát trong đêm khuya 3




Năm đó mẹ của Tiểu Hổ trong rừng rậm Phù Quang coi như xưng bá một phương, một con thần thú cấp bốn có thể chiếm cứ một phương trong rừng rậm Phù Quang, ngoài thần thú đẳng cấp cách xa nó thì ít có loại dám đi lên khiêu khích. Nếu không phải năm đó nó sắp sinh nở bị Bách Mục Hàn Thiềm đánh lén thì vẫn là hùng bá một phương trong rừng rậm Phù Quang.

Lôi Long đương nhiên biết vàng ròng thánh hỏa lợi hại, cho nên cũng không trực tiếp cùng đối kháng lửa cháy, thân thể nhanh chóng tránh ra một bên.

Ánh chớp của Ngụy võ thần vì Lôi Long di động mà không thể không thu hồi, trước mắt hừng hực lửa cháy thiêu đốt, không thấy bất cứ thứ gì.

"Nó ở đâu?" Ngụy võ thần cẩn thận đề phòng bốn phía, không biết tại sao, nha đầu kia chỉ có thần thú cấp bốn mà thôi, nhưng khiến hắn như lâm đại địch! Trên người cô ta hơi thở rất khủng bố, cho dù bị trọng thương nhưng vẫn rất đáng sợ!

Lôi Long cũng hết sức cẩn thận, chậm rãi chạy trong rừng rậm, tìm kiếm bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt.

Giữa lửa nóng, đột nhiên truyền đến cảm giác rùng mình. Ngụy võ thần nghi hoặc, tại sao lại có cảm giác lạnh như vậy?

Lôi Long đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, ngẩng đầu lên phóng nhanh ra vô số ánh chớp, mà ánh chớp tới giữa không trung lại gặp phải một đao băng khổng lồ, hai bên va chạm kịch liệt trong không khí, giằng co trong chốc lát mới nổ tung!

Cao thủ thuộc tính Băng sao?

"Còn có cao thủ thứ hai ẩn núp xung quanh sao?" Thần thú cấp bảy Lôi Long hiếm khi mở miệng, cao thủ này thực lực rất mạnh, một chiêu vừa rồi là có thể thấy được.

Ngụy võ thần nắm kiếm, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nói: "Hóa ra nó có người giúp đỡ!".

"Hừ!" Một tiếng khinh miệt cười lạnh từ phía trên truyền đến, chính là giọng nói thanh lạnh đặc biệt của Hoàng Bắc Nguyệt "Giết ngươi còn cần người giúp đỡ sao?"

Ngụy võ thần khiếp sợ ngẩng đầu, liền nhìn thấy phía trên nhánh cây lớn, cô gái mặc y phục đen ngồi đó, một tay nắm tuyết ảnh chiến đao, tóc đỏ bay lên, cằm hất lên, bên khóe miệng nở nụ cười lãnh khốc!

Nguyên khí băng hùng hậu từ người nàng cuồn cuộn không ngừng phát ra, chậm rãi khuếch tán bốn phía, nguyên khí rét lạnh cùng vàng ròng thánh hỏa không ai nhường ai.

Phía sau nàng, Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi bay đến, nàng thong dong nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, lạnh lùng nhìn Ngụy võ thần cùng Lôi Long!

"Hai loại thuộc tính!" Dù Ngụy võ thần kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được kinh hô nho nhỏ, ở Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, có hai loại thuộc tính tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Nghe nói người như vậy suốt mấy trăm năm chưa từng xuất hiện, mà nha đầu này lại đồng thời có cả nguyên khí hỏa cùng nguyên khí băng? Điều này làm sao có thể xảy ra chứ?

Hơn nữa nha đầu này không chỉ có hai loại thuộc tính, còn có triệu hồi thú là một thần thú thuộc loại "ngũ linh" - Băng Linh Huyễn Điểu! Một trong hai con thần thú cũng có thể khiến người ghen ghét chết đi, mà ả đồng thời có được? Nha đầu kia, đến cùng lai lịch gì?

Lôi Long ngước mắt, nghiêm túc đánh giá cô gái, ánh mắt dừng lại trên màu tóc đỏ rực, liền thầm nói trong lòng với Ngụy võ thần: "Màu đỏ tóc nhìn khá quen đúng không?"

Một lời nhắc nhở như vậy, Ngụy võ thần cũng lập tức chú ý tới tóc dài màu đỏ rực, vừa nhìn, sắc mặt của hắn trong nháy mắt trắng bệch, như bị rút hết máu!

"Ngươi, ngươi có quan hệ như thế nào với người kia?" Ngụy võ thần không nhịn được mở miệng, ngữ điệu vừa rồi trấn định trầm ổn, lúc này có chút dẫn theo một tia run rẩy.

"Người kia? Ý ngươi là Hiên Viên Vấn Thiên?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười rộ lên, tóc đỏ thấp thoáng dưới khuôn mặt thanh lạnh tuyệt sắc, mặt mày không che giấu vẻ lông bông lãnh ngạo, "Hắn là cha ta, đáp án này thế nào?"

Ngụy võ thần sắc mặt càng khó coi, quả quyết hét lớn: "Không thể nào".

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Ngươi tự cho là tính kế Trưởng công chúa Huệ Văn, để bà cùng hoàng thất Nước Nam Dực hổ thẹn, đáng tiếc, nhiều năm như vậy ngươi chắc cao hứng lắm nhỉ?"

"Không thể nào!" Ngụy võ thần hét lớn, hắn năm đó rõ ràng hạ dược thái tử của Nước Nam Dực, nếu như không dùng huyết thống người thân kết hợp, thái tử nhất định sẽ chết! Mà hắn sống sót chứng minh Trưởng công chúa Huệ Văn đã giải độc cho hắn. Không lâu sau, Trưởng công chúa Huệ Văn liền mang thai sinh ra Bắc Nguyệt quận chúa, thời gian vừa vặn đúng, thời gian mang thai cũng không kém, điều đó không thể sai được!

Qua nhiều năm như vậy, Ngụy võ thần vẫn đem chuyện năm đó áp chế Nước Nam Dực, mà Bắc Nguyệt quận chúa sinh ra, hoàng đế Nước Nam Dực ân sủng nàng rất nhiều, càng khiến hắn khẳng định ý nghĩ như vậy, tương lai chỉ cần lấy thông tin này áp chế, không sợ Nước Nam Dực không ngoan ngoãn nghe lời!

Nhưng Bắc Nguyệt quận chúa tại sao có màu tóc đỏ giống Hiên Viên Vấn Thiên? Hơn nữa nha đầu này thiên phú cao như thế, không phải là giống Hiên Viên Vấn Thiên như đúc sao? Nói đây không phải là huyết mạch truyền thừa thì không ai tin được!

Nhìn khuôn mặt dữ tợn của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt tức giận một chút, nguyên khí băng phát ra trong không khí, đông lạnh trong nháy mắt khiến vàng ròng thánh hỏa tiêu tan xuống một chút.

Ngụy võ thần chỉ cảm thấy lạnh cả người, nhiều năm qua dương dương tự đắc, kết quả chỉ là hiểu lầm, hắn cũng rất phẫn nộ!

"Một khi đã như vậy, giữ lại ngươi cũng không có tác dụng gì, nay lão phu sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục" Kiếm giơ quá đầu, tất cả ánh chớp theo cánh tay hắn hội tụ ở mũi kiếm, khí thế bàng bạc, ánh chớp lóe ra, mang theo gió bão cuồng thét, làm cây cối bốn phía lay động.

Lôi Long quay đầu lại nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Thật sự cần một chiêu kia sao?"

"Hừ! nha đầu giữ lại chỉ là tai họa, hôm nay nhân cơ hội này diệt cỏ tận gốc đi!" Ngụy võ thần âm độc nói.

Lôi Long hiểu, thương cảm nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, hạt giống tốt với thiên phú hai loại như vậy, vài năm nữa có lẽ sẽ làm cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp khiếp sợ.

Tóc dài màu đỏ rực chói mắt, có thể chiếu sáng bóng đen trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Đáng tiếc

Ánh chớp từ sừng vàng chậm rãi dâng lên, tụ lại cùng ánh chớp trên kiếm của Ngụy võ thần, màu vàng cùng màu xanh lam lần lượt thay đổi lóe ra, chậm rãi, khúc xạ bốn phía, khắp rừng rậm Phù Quang bắt đầu toát ra ánh chớp khủng bố!

"Trời giáng sấm sét, thần uy huy hoàng, lấy kiếm làm dẫn!" Theo tiếng hét của Ngụy võ thần, từ sâu trong rừng rậm nổ vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt nhăn mi, cảm nhận lực lượng hung mãnh.

Từ khi nàng xuất đạo, lần đầu tiên gặp uy lực mạnh mẽ như thế, nếu như giờ phút này không có rừng rậm Phù Quang che khuất bầu trời, nhất định sẽ thấy Ngụy võ thần dẫn xuống thiên lôi, khiến mây đen tuôn ra, phong vân đột biến, một mảnh đất trời như địa ngục!

Đây chính là sức mạnh của thần thú cấp bảy Lôi Long thay trời trừng phạt sao?

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghĩ, hai tay nhanh chóng kết ấn, nguyên khí hỏa cùng nguyên khí băng đồng thời điều động, xung quanh thân thể kết thành một kết giới lửa băng xoay tròn như Bát Quái!

Nhưng đúng lúc này, trong lòng của nàng đột nhiên nhúc nhích một chút, một loại cảm giác quen thuộc - là...Yểm.

Yên lặng hồi lâu Yểm tự nhiên có động tĩnh! Nàng tưởng rằng hắn định vĩnh viễn dùng chiến tranh lạnh với nàng!

"Rời đi...không, không kịp rồi!" Yểm chỉ nói một câu như vậy, hồi lâu không nghe giọng của hắn, nàng cảm giác giọng nói Yểm thật hoa lệ, mang theo vẻ yêu tà.

Từng tia nguyên khí màu đen không được sự đồng ý của nàng chui ra khỏi đầu ngón tay, sau đó sáp nhập vào kết giới của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, liền thấp giọng nói: "Yểm, ngươi làm gì?"

Yểm chưa trả lời nàng, nàng cũng không có thời gian chờ đợi Yểm trả lời, bởi vì....

"Thiên Phạt!" Giọng nói hùng hậu của Ngụy võ thần vang vọng khắp trong rừng rậm Phù Quang, mà sâu trong rừng rậm tiếng động trong nháy mắt vang đến, sấm sét mãnh liệt từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất vọt tớ. Mà giữa bầu trời một tiếng sấm vang lên, một tia chớp bổ ra trên đỉnh đầu rừng rậm!

Ánh trăng thẩm thấu đi vào, theo ánh trăng là sấm sét nổ vang về phía đầu Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mắt lại, nàng tuyệt đối không phải người ngồi chờ chết, thân ảnh quỷ mị trong nháy mắt dời đi, tránh thoát ánh chớp, nhưng một giây sau, chỗ nàng tránh đến, ánh chớp màu vàng từ rừng rậm tiếp tục bổ ra liên tiếp công kích. Vô số ánh chớp vàng xông đến, ngắn ngủn một giây vây quanh Hoàng Bắc Nguyệt!

Sắc mặt trấn định rốt cuộc có một tia động dung, lông mày nhíu chặt, ánh chớp xoay tròn quanh kết giới, không ngừng tách kết giới của nàng ra. Nguyên khí màu đen chậm rãi hội tụ trên kết giới. Ánh chớp thật vất vả mới thẩm thấu qua kết giới vào nhưng chạm đến nguyên khí lúc màu đen liền tránh ra, tựa hồ sợ hãi màu đen nguyên khí!

Bị vây trong Thiên Phạt, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy thân thể như bị lực lượng cường đại xé mở, khó chịu muốn chết, cho dù không bị Thiên Phạt đánh trúng, nàng cũng bị lực lượng áp bách phun ra một ngụm máu.

Đây là sức mạnh của Thiên Phạt sao? Quả nhiên rất mạnh!

Ngụy võ thần cùng Lôi Long quả không phô trương thanh thế, thực lực như thế, chẳng trách hắn có thể xưng bá nước Đông Ly!

Nàng không nghĩ tới, trừ Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu, nàng vẫn gặp đối thủ mạnh như vậy, lúc này nàng vì báo thù mà đến, chẳng lẽ phải táng thân ở đây sao?

Tầm mắt có chút mơ hồ, Thiên Phạt áp bách, làm máu thẩm thấu ra khỏi da tay, nàng có chút không chống đỡ được, quỳ một gối trên mặt đất.

Kết giới cường đại đang chống đỡ, nguyên khí băng cùng nguyên khí hỏa cũng lung lay như sắp đổ!

Hai bên giằng co, Hoàng Bắc Nguyệt bên này không dễ chịu, Ngụy võ thần bên kia cũng không tốt hơn. Thiên Phạt không phải thuật pháp bình thường, mượn sức mạnh của trời, Ngụy võ thần chỉ là phàm nhân, Lôi Long cũng không mạnh mẽ như Huyễn Linh Thú của Mặc Liên, bởi vậy đều làm tiêu hao nguyên khí trong cơ thể. Nha đầu kia vậy mà có thể kiên cường chống giữ.

Ngụy Võ thần bên khóe miệng cũng chảy ra tia máu, hắn rất ít khi sử dụng Thiên Phạt. Một khi sử dụng, cả vạn người cũng không địch nổi, không người nào có thể ngăn cản được trên 3 giây. Mà nha đầu này...

Phốc.... Ngụy Võ thần cũng phun ra một ngụm máu.

Mà may cho hắn là bên kia, Hoàng Bắc Nguyệt rốt cục không chống đỡ nổi, đầu gối mềm nhũn, ngã gục xuống, kết giới chậm rãi bị nứt, thân thể cũng chầm chậm rơi từ không trung xuống.

Tốt lắm, rốt cuộc cũng có thể diệt cỏ tận gốc. Bên mép Ngụy võ thần nụ cười chưa kịp thành hình đột nhiên cứng ngắc. Chỉ thấy kết giới của Hoàng Bắc Nguyệt rầm một tiếng hoàn toàn phá nát, vốn tưởng rằng nàng sẽ bị Thiên Phạt thiêu cháy, không ngờ tại ngàn cân treo sợi tóc, nguyên khí màu đen bống nhiên ngưng tụ thành hình dáng loài người, từ giữa không trung, ôm Hoàng Bắc Nguyệt vào lòng.

Thiên Phạt đụng tới nguyên khí màu đen ngưng tụ thành hình người bỗng sợ hãi lùi lại.

"Không thể nào?"Ngụy võ thần thì thào nói, bên khóe miệng máu tươi không ngừng chảy xuống, hắn không đỡ được sức mạnh của Thiên Phạt. Tay cầm kiếm run rẩy, rốt cục tách khỏi liên hệ với sừng vàng của Lôi Long, mà Thiên Phạt không lập tức biến mất, vẫn nỗ lực đột phá nguyên khí màu đen. Nhưng sao có thể thành công được.

Chỉ thấy bóng người màu đen chậm rãi xoay người lại, ngưng tụ thành một người cao lớn kiên cường, khí thế phi phàm. Chỉ nhìn bộ dáng của hắn liền cảm thấy trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Trên khuôn mặt lộ vẻ không vui. Hắn nhàn nhạc kiếc qua nhóm người phía trước.

Ngụy võ thần trợn mắt ngoác mồm, mà Lôi Long lắp bắp nói: "là... là ngươi?"

"Hóa ra chỉ là một con sâu mà thôi". Yểm nói lạnh lùng, một tay ôm Hoàng Bắc Nguyệt, một tay khác vươn ra, nguyên khí màu đen vô hạn kéo dài, một tay tóm lấy cổ Lôi Long, nắm chặt nó, lôi từ cây xuống đất.

"Dám bắt nạt người của ta" Yểm không vui nói.

Thần thú cấp bảy Lôi Long không có nửa điểm kháng cự được.