Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 917: Ta rất nhớ ngươi 2




Ở chung với Mặc Liên lâu như vậy, Mạnh Kỳ Thiên rất hiểu hắn nói cái gì, hắn không cẩn thận đả thương Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vậy tự trách khổ sở, thậm chí sợ hãi.

"Cô ta là Hoàng Bắc Nguyệt?" Mạnh Kỳ Thiên nhẹ giọng nói.

Mà Mặc Liên như bị kinh hách, trong nháy mắt ngẩng đầu, bí mật lớn nhất bị phát hiện, hắn sao có thể không sợ hãi?

Mạnh Kỳ Thiên trấn an nói: "Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết."

Nhìn thấy Mặc Liên bộ dáng lo sợ bất an, trong lòng Mạnh Kỳ Thiên có cảm giác khác thường.

Thánh quân đã hạ lệnh cho Hồng Liên đi giết Hoàng Bắc Nguyệt, mà Hồng Liên cũng thành công.

Nói cách khác, Hoàng Bắc Nguyệt đã chết.

Hắn do dự có nên nói chuyện này cho Mặc Liên không?

Với tính tình thẳng thắn như Mặc Liên, nếu biết Hồng Liên giết Hoàng Bắc Nguyệt, hắn lập tức sẽ đi giết Hồng Liên, tuyệt đối sẽ không nương tay, thậm chí khi phát điên, ngay cả Thánh quân cũng không cản được hắn.

Mạnh Kỳ Thiên rất ghét Hồng Liên, hy vọng ả chết, hơn nữa, nếu để Mặc Liên tự tay giết Hồng Liên thì người phụ nữ kia ngay cả xuống Địa ngục đều rất thống khổ cho mà xem.

Tưởng tượng ra viễn cảnh vui sướng tràn trề kia, Mạnh Kỳ Thiên suýt xúc động nói ra khỏi miệng, may mà hắn tồn tại chút lòng trắc ẩn, cũng vì nhìn thấy bộ dáng bất lực đáng thương của Mặc Liên.

Chỉ làm bị thương Hoàng Bắc Nguyệt khiến hắn khổ sở như vậy, nếu biết cô ta chết rồi, Mặc Liên sẽ nổi giận.

Có loại cảm tình không cần biểu hiện hoành tráng ra bên ngoài, có thể hủy diệt mọi thứ.

"Mặc Liên tôn thượng, " Mạnh Kỳ Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Ngươi thật sự thích cô ta sao? Muốn cùng cô ta vĩnh viễn ở cùng nhau?"

Mặc Liên mặc dù mờ mịt, nhưng vẫn là kiên định gật đầu: "Muốn."

Mạnh Kỳ Thiên nói: "Ngươi biết cô ta không cùng chung một thế giới với chúng ta. Cô ta có Vương lệnh của lính đánh thuê, nếu để Thánh quân biết ngươi có tình cảm với cô ta, không chỉ ngươi gặp nạn, ngay cả cô ta cũng sẽ..."

"Vậy, làm sao bây giờ?" Mặc Liên bất an nắm tay hắn, muốn tìm sự giúp đỡ.

"Quên cô ta đi, coi như trên thế giới này, chưa từng có Hoàng Bắc Nguyệt." Mạnh Kỳ Thiên vỗ nhẹ bờ vai của hắn, đến đây là hết lời.

Mặc Liên chán nản buông tay, lấp lửng hỏi: "Quên?"

Muốn hắn coi Nguyệt chưa từng xuất hiện?

Muốn hắn coi năm năm trước Nguyệt không đột nhiên xuất hiện giúp hắn?

Muốn hắn coi Nguyệt chưa nói cho hắn biết hắn trắng thuần như bông tuyết?

Muốn hắn coi như chưa từng thấy pháo hoa, cũng chưa từng có đau khổ chờ đợi nàng?

Nếu muốn quên nàng, vậy năm năm này của hắn chẳng khác gì một mảnh trống rỗng! Hắn ngoài chờ nàng thì không làm chuyện gì khác!

"Mặc Liên?" Mạnh Kỳ Thiên nhận thấy tâm tình hắn xúc động rất kịch liệt, trong cổ họng thấp giọng rít gào như dã thú đang ngủ say bị thức tỉnh!

Trong lòng đột nhiên cả kinh, hắn theo bản năng giơ tay lên bắt được Mặc Liên, "Mặc Liên tôn thượng, tỉnh táo một chút!"

Ai biết Mặc Liên vậy mà phẫn nộ, bỏ qua hắn, nhảy từ nóc nhà xuống!

Mạnh Kỳ Thiên suýt bị hắn đẩy ngã khỏi nóc nhà, thật vất vả ổn định thân hình, đã nhìn thấy Mặc Liên chạy ra khỏi Mặc Liên điện, hướng về phía Quang Minh Thần Điện!

Người này điên rồi sao?

Hắn muốn gặp Thánh quân sao? Vì sao? Muốn đi chất vấn Thánh quân có hay không sẽ bởi vì hắn thích Hoàng Bắc Nguyệt mà giết Hoàng Bắc Nguyệt?

Nếu mở miệng hỏi, tin tức Hoàng Bắc Nguyệt đã chết sẽ không giấu được nữa, đến lúc đó Mặc Liên nổi điên, Thánh quân sẽ trách tội.

Ngẫm lại, Mạnh Kỳ Thiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, hắn không bận tâm nhiều được như vậy, lập tức nhảy xuống nóc nhà, đuổi như điên theo Mặc Liên.

Cũng may Mặc Liên giờ phút này bi phẫn dị thường, quên gọi Huyễn Linh Thú, chạy nhanh hai chân, nếu không Mạnh Kỳ Thiên đời này cũng không đuổi kịp hắn!

Một người mù làm sao chạy thắng người mắt sáng, thông minh tuyệt đỉnh, biết đi tắt người đâu?

Mạnh Kỳ Thiên chạy tắt từ trên đường nhỏ đến quảng trường trước Quang Minh Thần Điện, rốt cuộc ngăn Mặc Liên lại.

"Mặc Liên tôn thượng, ngươi muốn làm gì?"

Mặc Liên nhéo áo hắn đẩy hắn ra, Mạnh Kỳ Thiên bám riết không tha, thà chết mà ôm lấy hắn, đè thấp giọng chỉ để Mặc Liên nghe thấy: "Nếu Thánh quân biết tâm ý của ngươi với cô ta, chắc chắn cô ta phải chết."

Mặc dù đã chết, nhưng không thể để Mặc Liên tuyệt vọng, chuyện này đối với Điện Quang Diệu hoặc hắn là tốt nhất.

Mặc Liên thân thể chấn động, quả nhiên dừng lại, thì thào nói: "Sẽ không quên"

"Được! Không quên! Sẽ để nàng ở trong lòng, trở thành bí mật của ngươi, không để ai biết!" Mạnh Kỳ Thiên gần như dùng hết mọi cách, mồ hôi lạnh ứa ra.

Không để ai biết? Mặc Liên kinh ngạc, hắn cũng không muốn như vậy...

"Mặc Liên, có một số việc dù biết cũng không nên nói ra, đây không phải là lừa gạt, mà là bảo vệ nàng." Mạnh Kỳ Thiên từng bước dụ dỗ, một gương mặt tuấn tú cũng bị hắn dọa trắng bệch

Mặc Liên thở phì phò, hiểu hay không hiểu?

Sắc mặt tái nhợt, cây hoa Kết Ngạnh ở dưới khóe mắt càng thêm quỷ dị, hai mắt nhẹ nhàng quay vòng một chút, hốc mắt chậm rãi đỏ lên.

Tuy nhiên, hắn cuối cùng bất động, không điên cuồng đi Quang Minh Thần Điện, Mạnh Kỳ Thiên cuối cùng cũng buông lỏng.

Nhưng hắn mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên trong lúc đó, cửa lớn của Quang Minh Thần Điện mở ra!

Cánh cửa cực lớn nặng nề ầm ầm kéo vào bên trong, vô số ánh sáng chói mắt như tinh linh bị nhốt mấy vạn năm đồng loạt phát ra.

Mạnh Kỳ Thiên theo bản năng tránh mắt đi, nhưng trong lòng lại trầm xuống, trên sống lưng lạnh cả người.

Thánh quân, đi ra...

Mặc Liên cũng chậm rãi ngẩng đầu, hắn không xa lạ hơi thở cường đại mãnh liệt từ thần điện, lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Giữa ánh sáng chói mắt, một người mặc trường bào màu vàng, nam nhân trên mặt mang mặt nạ màu vàng chậm rãi đi tới, hơi thở thần thánh tràn ngập trong không khí, hơi thở trang nghiêm thần thánh, khí thế cường đại lẫm liệt không thể xâm phạm khiến Mạnh Kỳ Thiên lập tức quỳ xuống.

Mà Mặc Liên giật mình một cái, còn không có động tác, liền thấy Thánh quân thong thả ngước tay lên, hung tăng tát một cái lên mặt hắn.

Mặc Liên đau đớn kêu lên một tiếng, ngã trên mặt đất, tơ máu bên khóe miệng chảy xuống.

"Mặc Liên, ngươi càng ngày càng làm càn!" Giọng nói trầm lạnh như núi cao đè nặng lên đầu.

Dù là Mặc Liên, cũng có trong nháy mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc, mờ mịt đứng lên, trên gương mặt tái nhợt, năm dấu tay màu đỏ càng hiện rõ.

Hắn từ nhỏ được Thánh quân nuôi lớn, khác tất cả mọi người trong Điện Quang Diệu. Tất cả võ nghệ thuật pháp của hắn đều một tay Thánh quân dạy, cho nên đối mặt với Thánh quân, hắn không thể không sợ!

Thánh quân tức giận không giống bình thường, một phần vì Mặc Liên không thể thu hồi Vương lệnh của lính đánh thuê, một phần vì hắn mang theo sát khí lạnh như băng tới gần Quang Minh Thần Điện!

"Thánh quân bớt giận! Mặc Liên tôn thượng chỉ nhất thời xúc động nên vô tình mạo phạm thôi" Biết Mặc Liên sẽ không giải thích, Mạnh Kỳ Thiên liền thay thế hắn mở miệng.

Thông minh như Mạnh Kỳ Thiên rất hiểu Thánh quân phá lệ ân sủng đối với Mặc Liên, cho dù hắn phạm lỗi, chỉ cần có cớ Thánh quân sẽ tha thứ hắn.

Thánh quân mặc dù không nói, nhưng Mạnh Kỳ Thiên biết Thánh quân hy vọng hắn thay thế Mặc Liên mở miệng cầu tình.

Lạnh lùng tát Mặc Liên, trên mặt nạ màu vàng không lộ vẻ gì, nhưng thần uy vẫn làm người ta cảm phục, Thánh quân lạnh lùng mở miệng: "Mặc Liên, mọi thứ của ngươi là ta ban cho, Mặc Liên thân phận, Mặc Liên thực lực, ngươi không thỏa mãn gì?"

Mặc Liên chậm rãi ngẩng đầu, ngữ điệu trầm thấp, lại còn nói ra một câu làm tất cả mọi người khiếp sợ!

"Ta, hận Mặc Liên."