Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 926: Tiêu dao trong thời đại hỗn loạn đen tối 1




Bởi vì phải đợi Cát Khắc bố trí nên Hoàng Bắc Nguyệt không vội vã chạy đi, dù sao khó có cơ hội mang theo Mặc Liên ngây ngô, không thể tự lực cánh sinh đi ra, nàng trên đường tốn chút thời gian dạy hắn một ít kỹ năng sống cơ bản.

Thí dụ như cầm tiền mua đồ là tuyệt chiêu trong tuyệt chiêu, nàng phải dạy thật tốt hắn.

Mặc Liên bị nàng buộc một mình đi mua đồ, mỗi lần cũng khổ không thể tả trở về, vẻ mặt thống khổ cùng bất an.

Chỉ cần mua sai đồ vật hoặc tính sai tiền, Hoàng Bắc Nguyệt nhất định thật lâu không thèm nói gì với hắn. Mới đầu Mặc Liên còn giận dỗi, sau nàng không nói chuyện với hắn liền sợ hãi, chậm rãi chỉ có thể đáng thương nhượng bộ.

Mỗi lần chứng kiến hắn bị chủ quán vô lương lừa, Hoàng Bắc Nguyệt đầu tiên là dạy Mặc Liên nhận rõ bị lừa, sau đó buổi tối mang Mặc Liên theo chém giết gian thương!

Chính cái gọi là tiếng xấu lan truyền ngàn dặm, sau này chỉ cần nhìn thấy một thiếu niên mắt mù nhợt nhạt đi mua đồ, tuyệt đối là hàng thật giá thật, không dám thiếu cân thiếu lạng!

Dần dần, Mặc Liên càng mua càng vui vẻ, mua một đống dùng được hay không trở về, không biết mệt.

Hoàng Bắc Nguyệt nghĩ thầm, may là nhà của cải đủ dày, nếu không rất nhanh bị hắn tiêu tán sạch.

Vì vậy nàng lại bắt đầu giáo dục hắn lãng phí là đạo lý đáng xấu hổ.

Ở lãnh thổ nước Tây Nhung trì hoãn mấy ngày, bọn họ mới thật sự lên đường đi tới Nước Nam Dực.

Mà bọn họ cũng không biết, Hồng Liên kia ở một nơi cách họ không xa.

Ánh chiều tà quyến luyến, cỏ xanh um tùm, ra khỏi Địa ngục cốc chướng khí sâu nặng, thú ăn thịt người hoành hành. Từ biệt sơn thôn từ nhỏ lớn lên, thiếu niên không biết gì về ngoại giới vác hành lý trên lưng, yên lặng đuổi theo cô gái phía trước.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Hồng Liên lạnh lùng quay đầu liếc thiếu niên một cái.

"Ta lo lắng một mình ngươi đi, thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn."

Hồng Liên châm chọc cười lạnh một tiếng: "Ngay cả ngươi cũng dám thương hại ta! Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"

Lưu Thạch thấp giọng nói: "Ngươi sẽ không giết ta."

"Vị hôn thê cùng nhạc phụ của ngươi đều là ta giết, có gì mà không dám giết ngươi?"

Lưu Thạch cúi đầu, hốc mắt hồng, nghĩ vậy trong lòng hắn rất khó bỏ qua, chính mình một lần cũng muốn giết phụ nữ nhẫn tâm này, nhưng hắn không hạ thủ được.

Khuôn mặt ác độc nhưng xinh đẹp khiến hắn lùi bước, nhìn thấy liền không dám giơ vũ khí lên với ả.

"Ngươi sao lại giết bọn họ?"

"Không giết bọn hắn ta sẽ chết!" Hồng Liên không bao giờ nghĩ mình làm sai lầm, ả muốn sống, người nào cản trở thì chết!

Thế giới này kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, người yếu không nên còn sống!

Lưu Thạch im lặng không nói gì, vừa không muốn cãi lại, vừa không muốn phê bình, hắn chỉ yên lặng theo sát sau lưng ả.

Hắn biết, chính mình lựa chọn đường sẽ chính mình đi, không có đường quay lại.

Hồng Liên khẽ hừ một tiếng, không để ý người này, đi thẳng về phía trước. Ả rất cẩn thận, biết Hoàng Bắc Nguyệt là Vua của lính đánh thuê, thế lực khổng lồ rất dễ bị nhận ra nên dọc đường đi ả đều che mặt.

Trời tối đen, bọn họ dự định đặt chân ở một thị trấn nhỏ, Lưu Thạch đi tìm khách điếm, mà ả dự định ở đây liên lạc với người của Điện Quang Diệu.

Mặc dù ả thua, Thôn Thiên Hồng Mãng cũng không biết ở đâu, Thánh quân ban cho Roi Hỏa thần cũng bị đánh mất, nhưng ả là Hồng Liên!

Điện Quang Diệu chỉ có một Mặc Liên, một Hồng Liên.

Ả chuẩn bị tư tưởng trở về sẽ bị phạt, mặc kệ trừng phạt gì ả cũng nguyện ý tiếp nhận, nhưng ả sẽ nhớ kỹ thù này với Hoàng Bắc Nguyệt! Đời này sẽ không bỏ qua cô ta!

Lúc đầu vì chạy trốn, ả giết Giang nhi, đem toàn bộ đồ vật của ả đặt ở trên người Giang nhi, hiện trên người cái gì cũng không có, tuy nhiên, ả biết Điện Quang Diệu ở từng nơi có thám tử, ả biết ám hiệu, liên lạc tới bọn họ là có thể trở về Điện Quang Diệu.

Ả ở trấn nhỏ phía đông bắc tìm khắp ngõ ngách, cầm lấy hòn đá, đang muốn nhớ kỹ liên lạc trước mắt. Đột nhiên có cảm giác cực kỳ quen thuộc dậy lên trong lòng, nhất thời trống ngực đập nhanh, hô hấp ngừng lại!

Hồng Liên đột nhiên quay đầu, chỉ thấy người đến người đi trong chợ đêm ở trấn nhỏ có thiếu niên mặc đồ đen dẫn theo đèn hoa đăng đi qua lại giữa dòng người. Sắc mặt tái nhợt bị ánh đèn chiếu ra vài phần đỏ ửng, khiến hắn thoạt nhìn sinh động chân thực.

Hồng Liên mở to hai mắt nhìn, trong tay hòn đá "leng keng" một tiếng, rơi trên mặt đất, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực!

Mặc Liên!

Không sai, đó là Mặc Liên!

Ả vĩnh viễn nhớ kỹ dưới khóe mắt hắn có cây hoa Kết Ngạnh màu đen, đó là ấn ký từ nhỏ của hắn.

"Mặc Liên!" Ả vội vàng đứng lên, thật tốt quá, ở chỗ này gặp gỡ Mặc Liên, cũng không cần lãng phí thời gian liên lạc người khác, có thể cùng Mặc Liên cùng nhau về Điện Quang Diệu!

Ả vội vã sửa lại tóc và y phục trên người, lấy xuống khăn che mặt, sợ Mặc Liên không nhận ra mình đến!

Nhưng lập tức nghĩ Mặc Liên không nhìn thấy gì, vừa lại không nhịn được cười chính mình quá kích động, hít sâu một hơi, chậm rãi đi về hướng Mặc Liên.

Bước đường ngắn ngủi, ả đi tới mà cảm giác như cả đời dài dằng dặc, có lẽ bởi vì mình quá kích động, đi bước một đến, ngay cả đi bao nhiêu bước ả cũng rất rõ ràng.

Mười sáu bước, mười bảy bước đến gần, có thể nhìn thấy Mặc Liên ngẩng đầu lên, cây hoa Kết Ngạnh dưới ánh đèn hoa đăng như sáng lên.

Ả trống ngực càng đập nhanh, lúc này, đột nhiên nghe thấy Mặc Liên hô một tiếng: "Hồng Liên!"

Trái tim của ả suýt ngừng đập, nước mắt trong suốt ngấn đầy trong hốc mắt.

Hắn cũng cảm giác ả đến gần sao? Mặc Liên, Mặc Liên, cho dù mắt không nhìn thấy, hắn cũng cảm giác được sự tồn tại của ả.

Ả cười, mừng quá hóa khóc, suýt chạy như điên về hướng Mặc Liên.