Phượng Nghịch

Chương 8: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (8)




Đèn trong phòng còn lóe lên, nhẹ xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng phía trên phản chiếu một cái bóng người cúi xuống, Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, gió ngoài điện thổi vào làm ngọn đèn nghiêng đi, trong tay La cô nắm kim chỉ ngẩng đầu lên, thấy là nàng, bất đắc dĩ tự giễu: “Già rồi, hoa mắt, cây kim cũng xỏ không được. ” Nói tiếp tục cúi đầu xâu kim.

Một bộ áo gấm như mây màu trong tay La cô, như mặt trời mới mọc, lộ ra hơn phân nửa bầu trời. Nàng nhận ra, đó là địch y[1] thấy mỗi khi thỉnh an, trong phủ nội vụ thường xuyên cắt xén bổng lộc của phi tần Đế Cơ thất sủng, nhưng cũng không dám quá lộ liễu để người nhìn ra. Bởi vậy cũng tặng một bộ, bộ địch y này lộng lẫy như nghê thường (là một điệu múa mà người múa ăn mặc diễm lệ), thật sự là trời đất ở trong mỗi đường kim mũi chỉ. Tay nghề La cô tốt, mỗi lần đều muốn đường may không hề dấu vết, mấy ngày nay, bà đúng là già rồi.

Thượng Quan Mạn nhận lấy, chiếu dưới ngọn đèn, thoải mái xỏ chỉ gi¬ao cho nàng, La cô chỉ là cười: “Rốt cuộc tuổi trẻ vẫn hơn.” Bà thuần thục khâu từng đường may đều đặn, vẫn không ngẩng đầu lên hỏi: “Điện hạ sao còn không đi ngủ.” Thượng Quan Mạn nhìn bà đáp: “Ngủ không được.”

La cô kinh ngạc ngẩng mặt: “Bóng đè ư.”

Ngọn đèn vốn mờ ảo, chiếu đến mặt La cô ngả màu úa vàng, chỉ có tia ân cần trong mắt kia, làm cho lòng người ấm áp khó hiểu, trong nội tâm nàng hơi mềm, rũ mắt xuống gi¬an nan mở miệng nói: “Cô cô đừng nên hỏi gì cả.”

La cô phát giác sự tình trọng đại, thả kim chỉ trong tay hỏi: “Điện hạ nói đi.”

Trên mặt nàng có ửng đỏ, sau nửa ngày mới nói: “Nghe nói năm đó mẫu thân thị tẩm đều là La cô ở bên, cho nên ta mới....” Nàng dừng một chút, làm như hạ quyết tâm: “Xin cô chỉ cho ta cách nam nữ giao hợp.”

La cô kinh ngạc đầy mặt, khiếp sợ dị thường nhìn nàng hồi lâu, trên mặt Thượng Quan Mạn mới hiển lộ thần thái băn khoăn của tiểu nữ nhi. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, duy nghe hô hấp rất nhỏ của hai người đan xen. La cô thở dài một tiếng: “Điện hạ mời.”

Đã gần đến bình minh, mấy ngày nay đều là ngủ không yên. Thù Nhi dậy sớm, đi qua phòng ngoài của La cô, đã thấy mặt Thượng Quan Mạn ửng đỏ dời bước đi ra, vội thi lễ: “Điện hạ sớm như vậy.”

Thượng Quan Mạn hiển nhiên chưa nghĩ có người, cả kinh thân thể chấn động, thấy là Thù Nhi, nàng mới phụng phịu lên tiếng: “Ừ.”

Thù Nhi kinh ngạc nói: “Điện hạ thân thể không thoải mái sao, sao mặt đỏ như vậy, nô tỳ đi sắc chút thuốc.”

Nàng vội quát ngăn lại: “Không cần.”

Thù Nhi hoang mang nhìn nàng, trên gương mặt sứ trắng của nàng có một sắc đỏ hồng ám muội, quay đầu nói: “Ta —— nghỉ ngơi một chút là được rồi, ngươi lui ra đi.” Cũng không đợi Thù Nhi thi lễ, bước nhanh đi về chỗ ở.

Đêm khuya hôm sau, nàng sớm để Thù Nhi nghỉ tạm, một mình ở lại trong phòng, vào lúc canh ba, tiếng đập cửa đúng giờ vang lên.

Nội thị ở ngoài cửa vái chào thật dài: “Nô tài cung nghênh Điện hạ.”

Nàng trăm mối cảm xúc lo lắng, chỉ cảm thấy như đứng trên đỉnh mũi nhọn lư đồng, cuối cùng hít một hơi, kiên quyết đứng dậy.

Nghe thấy trong phòng không tiếng động, nội thị kinh ngạc, muốn tiến lên vài bước, cửa đã mở ra, liền giật mình. Nàng khoác một chiếc áo choàng đen xách váy chậm rãi đi ra. Ngọc bội theo váy chập chờn, thanh thúy rung động, dưới mái hiên treo đèn cung đình hình bầu dục, chiếu đến gương mặt tái nhợt mà trấn định của nàng. Nội thị yên lặng làm lễ, cũng không nói chuyện, không tiếng động dẫn nàng đi về phía trước.

Nội thị đỡ nàng lên xe ngựa, liền không nói nữa, cũng không biết bọn họ khai thông bao nhiêu chốt canh, đi qua thông suốt trong nội cung, xuất cung càng thuận lợi, đáy lòng nàng càng lạnh.

Người kia ở trong cung, rốt cuộc có bao nhiêu vây cánh.

Xe ngựa ngừng ở cửa hông. Nội thị tại bên ngoài màn cửa gọi nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại lên tiếng. Rèm bị vén lên, liền gặp Hách Liên Du mặc trên người trường bào màu lam thêu chỉ vàng đứng ở bên cạnh xe, đúng lúc có gió, thổi bay góc áo nhẹ nhàng của hắn, càng thêm lỗi lạc. Hai con ngươi của hắn sâu thẳm nhìn nàng, mỉm cười hướng nàng vươn tay ra.

Bóng đêm thanh tịch u ám, lòng bàn tay hắn làm như vốc ánh trăng, chỉ vàng thêu khổng tước phủ dày trên cổ tay màu lam, nổi bật lên một tay trắng muốt thon dài.

Nàng chần chờ một lúc lâu, vừa đưa tay mới phát giác năm ngón tay nắm chặt quá lâu, đốt ngón tay cứng ngắc như dính sáp. Ngọc bội ở mép váy cũng bị nàng cầm đến mức ướt đẫm mồ hôi. Ý thức được lòng bàn tay mình đều là mồ hôi rịn, lập tức lùi về. Nàng sao có thể cho hắn nhìn ra sự nhát gan của mình. Hắn lại cường ngạnh nắm tay nàng, không cho nàng chạy thục mạng, giữ tay nàng trong lòng bàn tay, tay kia ấm áp dày rộng, cách mồ hôi rịn chỉ cảm thấy ẩm ướt mát mẻ. Nàng giương mắt xem thần sắc hắn, hắn lại làm như không có chút nào phát hiện ra, mỉm cười đỡ nàng từ trên xe xuống.

Hắn nắm nàng xuyên qua hành lang sâu thẳm, xuyên qua đình viện, đi vào nội thất... 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Gà gô: là y phục có thêu đa đa ở trên, chỉ dành cho hoàng tộc.