Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 13




Hai tròng mắt sư tử đỏ như máu, ánh mắt tàn nhẫn và hung ác. Trong miệng nó ngậm một thị nữ nửa sống nửa chết.

Có lẽ nó ghét thị nữ này không có hương vị gì, cho nên nó phun thị nữ trong miệng ra. Con ngươi hung tàn nhìn về phía cậu bé đang ngã ngồi trước mặt nó.

Bé trai lớn lên vô cùng dễ thương đáng yêu, gương mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn con sư tử đang đi về phía cậu bé.

"Đừng đến đây, không được đến đây, hu hu.."

Con sư tử hung ác gầm lên một tiếng, nước miếng của nó rơi xuống dính đầy cả đất.

Cậu bé sợ tới mức không còn sức để khóc. Cả người cậu run rẩy, một mùi nước tiểu từ dưới quần cậu bay ra, ở dưới làn gió nhẹ mang theo một mùi hôi thối.

"Nãi Bao." Phượng Tầm đứng cách đó không xa, mày nàng nhăn lại: "Con sư tử này khiến người khác phiền chán, nó làm dơ nơi đây, ta làm sao mà ngủ được? Ngươi mau đi giải quyết nó đi."

Nãi Bao ngốc nghếch quay đầu lại. Nó còn chưa kịp lên tiếng từ chối thì bất ngờ bị Phượng Tầm ném ra ngoài. Toàn bộ thân hình của mèo nhỏ đều đang bay về hướng của con sư tử to lớn kia.

Khi sư tử hung ác nhìn thấy mèo nhỏ như thức ăn đang đưa đến trước mặt mình, nó liền há mồm to như chậu máu ra, muốn một ngoạm đem mèo nhỏ nuốt xuống.

Nhưng tại thời khắc này..

Mèo nhỏ vươn ra móng vuốt bén nhọn của nó, từ trên mặt của sư tử xẹt qua, đâm thật sâu vào hai tròng mắt của sư tử.

Máu tươi văng khắp nơi, thanh âm thảm thiết truyền ra khắp toàn bộ Tần gia.

Sư tử hung ác không chỉ chịu đau đớn mà cả hai mắt của nó cũng không thể nhìn thấy nữa. Nó như ruồi nhặng không không đầu nhảy loạn xạ kêu la thảm thiết.

Người Tần gia sợ ngây người. Họ trợn mắt há mồm nhìn chú mèo nhỏ vô hại dễ thương kia, sau đó mờ mịt ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên người thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân váy dài màu bạc..

Dưới ánh hoàng hôn, thiếu nữ đẹp một cách khiến người khác khó thở. Tuyệt sắc khuynh thành, quyến rũ xinh đẹp, không từ nào có thể diễn tả.

Nếu không phải vì nàng bêu xấu ở yến hội năm đó, nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục bị đuổi khỏi Tần gia..

"Phượng Tầm!"

Một tiếng kêu chói tai đầy giận dữ từ ngoài cửa truyền đến.

Thẩm Lan từ ngoài cửa đi vào, đi đến trước mặt cậu bé. Bà nhìn vào đôi mắt bị phế của sư tử, sau đó lại nhìn về phía con mèo nhỏ đang ung dung liếm móng vuốt ở một bên, sự tức giận trong mắt ngày càng nhiều.

"Phượng Tầm, ta biết ngươi ghen ghét việc Nhu nhi thuần hóa cho Tiểu Quân một huyền thú tam giai! Nhưng dù ngươi ghen ghét thế nào cũng không nên làm huyền thú tam giai của Tiểu Quân bị thương được. Càng không thể đối xử như thế với Tiểu Quân!"

Một thị vệ bên cạnh có chút xấu hổ nói: "Phu nhân, vừa rồi.."

"Câm miệng, các ngươi trơ mắt nhìn Phượng Tầm đối xử với Tiểu Quân như thế lại không đến giúp đỡ. Ta sẽ tính toán chuyện này với các ngươi sau!" Thẩm Lan nắm chặt tay lại, khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống: "Phượng Tầm, ba năm trước đây, ngươi đã suýt chút nữa làm mất hết thanh danh của Tần gia! Nếu không có bệ hạ đè chuyện đó xuống, thanh danh cả Tần gia này đã bị hủy hoại!"

"Bây giờ ngươi lại làm cái gì? Cho dù Tiểu Quân không có biện pháp tu luyện, nhưng mà nó không giống như ngươi, nó là con trai của ta và Tần Dương! Không biết thực lực của nó như thế nào, chúng ta đều sẽ dốc hết sức mà bảo vệ nó cả đời!"

Bà thật sự không biết lần này đón Phượng Tầm trở về là đúng hay sai. Nó vừa trở về liền gây chuyện thị phi khắp nơi, hiện tại đến cả em trai của nó cũng không buông tha!

Phượng Tầm không hề tức giận, nàng quay đầu về phía Thẩm Lan mà cười: "Không sao đâu. Mặc dù đôi mắt của con sư tử này bị phế nhưng thực lực nó vẫn còn đó. Chờ nó khôi phục lại là có thể tiếp tục sử dụng. Nãi Bao, chúng ta đi."

"Ngươi.." Sắc mặt Thẩm Lan thay đổi, trong mắt tràn đầy giận dữ.

Dường như Phượng Tầm không hề nhìn thấy, ôm mèo nhỏ đang nhảy vào ngực nàng đi về phía hậu viện.