Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật

Chương 47: Phương pháp thứ bốn mươi bảy




Trước khi quay, Chu Nam Quân còn nhai kẹo cao su một hồi, chờ đến khi đạo diễn Đỗ gọi, cậu mới nhổ kẹo cao su ra, xắn tay áo đi đến nơi thực hiện cảnh quay.

Đây là lần đầu bọn họ diễn cảnh hôn, cũng là nụ hôn đầu tiên của Phương Tư Hiền và Đường Thiên Nguyên, đồng thời cũng là hành động thể hiện bước ngoặt quan trọng nhất trong tình cảm của họ. Phương Tư Hiền không rõ tình cảm của mình, cậu vẫn nghĩ rằng bản thân coi Đường Thiên Nguyên là anh em tốt, nhưng đứng trước trò đùa dai của đám bạn, cậu không thể không cùng người anh em tốt này hôn môi. Vì đang chơi trò chơi mạo hiểm, hơn nữa cũng vì cậu không muốn nhận trừng phạt nên chỉ có thể bất chấp đến cùng, lúc đầu cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng về sau, khi hôn Đường Thiên Nguyên, cậu lại không hề thấy phản cảm.

Sau khi ý thức được chuyện này, Phương Tư Hiền liền rơi vào giữa mê đắm và bối rối sâu sắc.

Đoạn này vô cùng quan trọng, nên bọn họ nhất định phải diễn tốt.

Chu Nam Quân tiến bộ rất nhanh, những ngày đầu cậu bị coi như gánh nặng của đoàn phim, nhưng nhờ có sự dốc lòng của đạo diễn Đỗ và sự không ngừng cố gắng của bản thân, hiện tại cậu đã có thể vượt qua những người khác. Tuy biểu hiện vẫn ngây ngô non nớt, nhưng số lần NG đã ngày càng giảm đi.

Hơn những người khác, ưu điểm lớn nhất của cậu là không bị căng thẳng, luống cuống như một số người. Tính cách cậu rất tốt, cho dù là lần đầu tiên diễn cảnh hôn với người cùng giới vẫn tương đối giữ được sự bình tĩnh.

Ban đầu diễn thực sự suôn sẻ, nhưng đến khi những diễn viên xung quanh theo lời thoại mà hô lên “Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”, Trang Yến Bắc diễn Phương Tư Hiền liền lộ ra vẻ rối rắm, cậu nhìn Chu Nam Quân, trong mắt tràn đầy do dự.

Chu Nam Quân cũng theo lời thoại trong kịch bản, nhún vai: “Đến đây đi, chết sớm thì đầu thai sớm.”

Trang Yến Bắc lắc lắc đầu, vẻ mặt không biết làm thế nào, sau đó đi tới chỗ Chu Nam Quân, trong đầu hỗn loạn nên bước chân đều lộ ra sự chần chừ và không tình nguyện.

Chu Nam Quân vốn không căng thẳng, nhưng không biết vì sao, một giây khi Trang Yến Bắc đi đến trước mặt mình, trái tim cậu đột nhiên nhảy lên một cái. Trang Yến Bắc cao hơn cậu không ít, vì thế cậu phải hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Yến Bắc.

Trang Yến Bắc cắn nhẹ môi dưới, dường như cũng đang căng thẳng, nhưng Chu Nam Quân biết, đây là yêu cầu của kịch bản.

“Này… Tôi hôn…”

Trang Yến Bắc dùng thái độ kiệm lời của Phương Tư Hiền, ánh mắt bất an nhìn Chu Nam Quân đứng trước mặt mình chính là Đường Thiên Nguyên.

Làn sóng căng thẳng không biết từ đâu ập đến khiến Chu Nam Quân thiếu chút nữa quên mất lời thoại của mình, nhưng may mắn là thời điểm mấu chốt, cậu cuối cũng cũng nhớ ra, sau đó lắp bắp nói: “Hôn… Hôn đi…” – Nói xong, cậu mới cảm thấy giọng điệu không đúng lắm, nhưng thấy đạo diễn Đỗ không hô dừng, cậu liền tiếp tục diễn.

Theo kịch bản, tiếp theo Phương Tư Hiền sẽ ôm lấy eo Đường Thiên Nguyên, nhanh chóng hôn một cái rồi lập tức rời đi, nhưng đám bạn vây xung quanh lại bất mãn hô “Quá nhanh! Không tính! Hôn lại!”, cậu lại một lần nữa nâng cằm Đường Thiên Nguyên lên, lúc này cậu sẽ cố ý dừng lại vài giây, sau đó bỗng nhiên phát hiện rằng, thật ra bản thân cũng không chán ghét cảm giác này.

Trang Yến Bắc đưa tay ôm lấy eo Chu Nam Quân, cậu vốn muốn nghiêm túc diễn theo kịch bản, nhưng một giây trước khi  chạm môi Chu Nam Quân, tầm mắt  lại bị thu hút bởi đôi môi hồng nhạt cong cong  như cánh hoa vì hồi hộp mà hơi mím lại của Chu Nam Quân, vừa nãy có hóa trang nên phải trang điểm một chút, cũng vì vậy mà so với lúc bình thường càng thêm trong sáng và trơn bóng hơn….

Trang Yến Bắc hơi ngơ ngẩn, nhưng may mắn chỉ chưa đến một giây, cậu lập tức ôm sát Chu Nam Quân, cúi đầu hôn lên môi.

Cậu biết trước khi quay Chu Nam Quân nhai kẹo cao su, cậu cũng như vậy, vì làm như vậy có thể khiến cho hương vị thanh mát hơn một chút. Lúc đó cậu đã tưởng tượng đến cảnh hôn của mình và Chu Nam Quân, trong đó cậu rất xấu hổ, không được tự nhiên, rất ngại ngùng. Cũng trong tưởng tượng, xoay quanh tâm trí của cậu đại khái cũng chỉ có câu “Nhanh chấm dứt đi!”…. Nhưng giờ phút này, khi đã hành động thực sự, cậu nhận ra mình đã sai lầm, toàn bộ đều sai lầm, tất cả đều sai lầm rồi.

Một giây khi hai môi chạm nhau, đầu Trang Yến Bắc trống rỗng, chỉ còn lại một hàng chữ lướt qua lướt lại ——

“Thật mềm a….”

Rất mềm, thực sự rất mềm.

Eo Chu Nam Quân rất mềm.

Người Chu Nam Quân rất mềm.

Môi Chu Nam Quân cũng rất mềm.

Trang Yến Bắc cảm giác như vừa rơi xuống hàng tấn bông, cả người đều mềm nhũn, chân tay mềm mại vô lực, lại giống như xuyên qua biển rộng mênh mông, bốn phương tám hướng đều bị nước nhấn chìm khiến cậu không thể vùng vẫy.

......

Vào lúc Trang Yến Bắc thực sự hôn lên, Chu Nam Quân vốn bình tĩnh liền ngừng hô hấp, trái tim lạc tiết tấu đập loạn trong lồng ngực

Đại não cậu như nổ đoàng một tiếng, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng đập của tim mình, trái tim đang hỗn loạn chiếm hết mọi sự chú ý của cậu. Mãi đến khi tỉnh táo lại, cậu mới phát hiện có chút không thích hợp.

Không đúng….

Trang Yến Bắc vốn nên tốc chiến tốc thắng, nhẹ nhàng hôn một cái rồi rời đi, nhưng hiện tại đã hơn một giây, môi Trang Yến Bắc vẫn như cũ dừng lại trên môi cậu.

Không đúng.

Vì đang hôn nên cơ thể hai người tự nhiên cũng sẽ siết gần nhau hơn, Chu Nam Quân một lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh, mới phát hiện ra tiếng tim đập mạnh vẫn còn, mà cảm giác này, dường như là đến từ phía đối diện….

Không đúng!

Chu Nam Quân hơi sửng sốt, cậu đột nhiên nhận ra, nếu cậu có thể cảm giác được nhịp tim của Trang Yến Bắc, nhất định Trang Yến Bắc cũng cảm nhận được nhịp tim của cậu….

Vừa muốn đẩy Trang Yến Bắc ra, ngay sau đó cậu đã nghe thấy thanh âm của đạo diễn Đỗ vang lên.

“Cắt!”

Trang Yến Bắc lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, đẩy Chu Nam Quân ra.

Động tác của cậu có vẻ như hơi bối rối, lúc bất ngờ đẩy Chu Nam Quân ra còn không kịp để ý khiến Chu Nam Quân lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

“Làm cái gì! Trang Yến Bắc cậu làm cái gì đó! Rốt cuộc cậu có đọc kịch bản không?”

Đạo diễn Đỗ tuy bình thường tính cách ôn hòa, nhưng một khi làm việc  nghiêm túc sẽ trở nên vô cùng nghiêm khắc và  sắc bén.

Trang Yến Bắc mím môi: “Xin lỗi….”

Tuy bị mắng có chút không cam lòng nhưng bản thân cậu cũng hiểu được… Vừa rồi cậu giống như bị quỷ ám.

Đúng, vừa rồi đầu óc nhất định là bị quỷ ám.

Nếu không thì sao cậu có thể cảm thấy môi Chu Nam Quân rất mềm rất ngọt được, lại còn không muốn buông ra?

“Lại lần nữa!”

Đạo diễn Đỗ lạnh lùng nói.

Vừa nghe lệnh, bọn họ lại bắt đầu.

Lúc này Trang  Yến Bắc đã ghi nhớ lời của đạo diễn Đỗ, chỉ nhẹ nhàng chạm môi Chu Nam Quân một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu cúi đầu nhìn Chu Nam Quân, nghe thấy quần chúng vây xem bất mãn hô “Quá nhanh! Không tính! Hôn lại!”, liền tiếp tục lộ ra vẻ mặt khó xử.

Cả hai người đều muốn từ bỏ, nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể hôn thêm một lần nữa.

Phương Tư Hiền nhắm mắt lại, vẻ mặt không quan tâm lại một lần nữa hôn xuống.

Lúc này không còn bị gián đoạn như lúc nãy, chỉ vài giây thôi cũng để cậu phát hiện một việc —— thì ra, cậu cũng không chán ghét việc hôn Đường Thiên Nguyên.

Không chỉ không chán ghét, thậm chí…. Dường như có có chút thích.

Đạo diễn Đỗ thấy sự thể hiện của Trang Yến Bắc và Chu Nam Quân, gật gật đầu, lúc này không xảy ra sự cố gì, cảm xúc đều đúng… Vừa nghĩ như vậy, kết quả, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Chu Nam Quân đáng lẽ chỉ mở to mắt kinh ngạc, bỗng nhiên lại đưa tay lên dùng lực đẩy Trang Yến Bắc ra.

Trang Yến Bắc bất ngờ không kịp phòng bị lui về phía sau vài bước, không giữ được thăng bằng liền ngã ngồi trên đất.

“Cắt!”

“Làm cái gì vậy?”

Đạo diễn Đỗ nổi giận, bắt đầu quở trách Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân lấy tay che miệng, bị đạo diễn Đỗ mắng chỉ cúi đầu,  bộ dáng ủ rũ.

“Sao cậu lại đẩy cậu ấy?”

Vì sao cậu lại đẩy Trang Yến Bắc?

Vì cái tên kia vậy mà lại hôn lưỡi a!

Vừa rồi Trang Yến Bắc hôn lên, Chu Nam Quân đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tuy tim vẫn đập nhanh nhưng cũng không đến mức mất khống chế, cậu vốn muốn diễn theo kịch bản tốt một chút, ai biết được sau khi  Trang Yến Bắc vừa hôn, đã đem đầu lưỡi đẩy vào a.

Chu Nam Quân hoảng sợ, trong nháy mắt tâm tư đều loạn như ma, cậu không nghĩ nhiều, theo bản năng đẩy Trang Yến Bắc ra, ai biết được Trang Yến Bắc lại không đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất.

Cái này có thể trách cậu sao? Rõ ràng Trang Yến Bắc xằng bậy trước!

… Nhưng loại việc này, cậu có thể nói ra sao?

Không thể được!

Chu Nam Quân che miệng cười gượng: “Vừa, vừa rồi chưa chuẩn bị tốt, bị giật mình…”

Đạo diễn Đỗ nói Chu Nam Quân vài câu, lúc này mới quay sang mắng Trang Yến Bắc: “Cậu còn ngồi đó làm gì? Dưới đất thoải mái đến vậy sao? Đứng lên, làm lại lần nữa!”

Trang Yến Bắc từ lúc bị Chu Nam Quân đẩy ngã vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, hai bên tai hơi phiếm hồng, không biết đã lạc tới cõi thần tiên nào rồi.

Bị đạo diễn Đỗ mắng một trận, cậu mới hồi phục lại tinh thần, chậm rãi đứng lên.

Đạo diễn Đỗ còn nói thêm vài câu, bọn họ mới chính thức bắt đầu.

Khi Trang Yến Bắc một lần nữa đứng trước mặt Chu Nam Quân, Chu Nam Quân nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng Trang Yến Bắc. Thế nhưng Trang Yến Bắc lại trông rất bình tĩnh, giống như vừa rồi không có việc gì xảy ra… Nếu không phải hai tai ửng đỏ bán đứng Trang  Yến Bắc, Chu Nam Quân nhất định sẽ nghĩ rằng người vừa rồi có ý đồ hôn lưỡi với cậu không phải cậu ta.

Vừa rồi sao Trang Yến Bắc bỗng nhiên lại đẩy đầu lưỡi vào?

…. Bị ám có phải không?

Nhưng mà, Trang Yến Bắc giờ phút này, tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm đã xấu hổ đến mức muốn tìm ngay cái hố để chui vào.

Có quỷ biết rốt cuộc vừa rồi cậu đã làm gì…

Quỷ mới biết vì sao cậu bỗng nhiên muốn hôn lưỡi với Chu Nam Quân…

Quỷ mới biết vì sao cậu bỗng nhiên lại cắn đầu lưỡi Chu Nam Quân…

Bị quỷ ám rồi!

Vừa rồi nhất định cậu đã bị quỷ ám.

Đúng vậy, nhất định là như vậy!