Phượng Thấm

Chương 3




Chỗ ngồi đã sớm kín người, tựa hồ trừ bỏ ta ra mọi người đều đến đông đủ, ngay cả Hoàng Đế cũng đã có mặt, nhìn mọi người.

Ta lẳng lặng đi vào, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện trở nên yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều quét lại đây, bao gồm Hoàng Đế.

Ta nhìn nhìn một chút, chân mày cau lại, thế nhưng không có vị trí của ta.

Toàn bộ đại điện vị trí đều đã ngồi muốn đầy, chỗ duy nhất còn trống là Phượng tọa bên cạnh hoàng đế. Hoàng đế chưa lập hậu, vì vậy vị trí đó vẫn trống a.

Ta giương mắt, va chạm với ánh mắt của hoàng đế, “Xin hỏi, Bệ hạ thân ái, ngày sắp xếp thần đệ ngồi đâu?”

Hoàng đế miệng nhẹ nhàng giơ lên,“Phượng nhi a, trẫm nghĩ đến ngươi sẽ không đến đây, cho nên không chuẩn bị chỗ ngồi cho ngươi.”

“Nga?” Ta nói,“Thần đệ xin phép cáo lui, chúc bệ hạ hồng phúc tề thiên.”

Không chờ hắn trả lời, ta xoay người chuẩn bị rời đi.

Âm thanh của hắn xuyên thấu qua mọi người rốt cục cũng truyền đến lỗ tai ta.

“Phượng nhi, ngươi cứ ngồi bên cạnh trẫm.”

Ta quay người lại, sợi tóc trong gió bay lên, chỉ sợ trong toàn bộ cung điện này chỉ có ta là lôi thôi lếch thếch, ngay cả tóc cũng chưa chải, tùy ý chụp vào kiện bạch sam đã tới rồi. những người khác, người người ăn mặc, giống như tham gia đại hôn của hoàng đế, một mảnh đỏ rực.

Ta khoanh hai tay, dương dương mi tự đắc,“Thần đệ nghĩ đó là chỗ ngồi của hoàng hậu tương lai a?”

Hoàng đế gật gật đầu,“Đúng vậy, đúng là trẫm vì hoàng hậu tương lai mà chuẩn bị ‘Phượng’ tọa. Nhưng là ai kêu trẫm thích ‘Phượng’ nhi như thế, thấy ‘Phượng’ nhi không vị trí tọa, chỉ có thể làm cho ‘Phượng’ nhi tọa ‘Phượng’ tọa.” ở từng chữ Phượng càng nhấn mạnh, cố ý muốn cho người khác hiểu lầm sao?

“Phượng Thấm” Này danh hiệu là hoàng đế đặt. Tên của ta là Hàn Thấm.

Nhìn đại thần nhíu mày lắc đầu, ta đột nhiên cười đáp,“Kia thần đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đi ra phía trước, lướt qua các vị đại thần, ta ngồi ở bên người hoàng đế.

Yến hội chính thức bắt đầu.

Nhìn ca vũ trên đài, hoàng đế đột nhiên nghiêng đầu, phun luồng khí ấm áp trên mặt ta.

“Phượng nhi a Phượng nhi, ngươi không sợ trẫm nhưng lại sợ trẫm đi đối phó Thanh Nhi, vì vậy mà đến.”

Mặt ta đối diện hắn, hai khuôn mặt thân cận, đôi môi cùng hắn gần nhau. Ta lui về phía sau một ít, khóe miệng gợi lên đường cong, nói,“Ca ca ngươi đừng sinh khí, đệ đệ ta vì chuẩn bị lễ vật cho ngươi mới tới trễ như vậy a.”

“Nga?” Hoàng đế cảm thấy hứng thú giương lên mi,“Cái gì lễ vật.”

Ta nháy mắt, đáy mắt cất giấu rét lạnh,“ Là một kiện hồng y a. Xinh đẹp vô cùng.”

“Như thế nào lại không đưa cho trẫm?”

Ta nói,“Trước tiên ta sẽ vũ tặng ca ca, cho ca ca thưởng thức tài năng của ta a.”

Hoàng đế nghe xong, khoát tay chặn lại, ca vũ trên đài lui xuống.“Hiện tại ngươi có thể đi lên biểu diễn.”

Ta cười đáp,“Tốt.”

Đi đến trên đài, ta nhẹ nhàng bỏ đi ngoại sam, lộ ra tử y mỏng bằng tơ lụa trong suốt, bỏ đi giầy, lộ ra bàn chân trắng nõn, theo động tác nhẹ giọng ngâm xướng:

“Ông trời muốn làm không chừng vận mệnh ta chính mình bãi bình thiện người am hiểu ý không gì kiêng kỵ

Yêu lâu hội ma túy không thương cũng không có quan hệ xưng huynh gọi đệ không thương cảm tình

Thiên mất linh mất linh thiên hạ đại loạn điên

Ngươi rất mê mẩn ta Thái Thanh tỉnh cách xa vạn dặm

Ta cạn ly ngươi tùy ý quản hắn dã hỏa thiêu vô cùng