Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 1 - Chương 19




CHƯƠNG 19

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Chỉ thấy tại lối vào hành cung, có một bạch y nhân đang quỳ trên mặt đất, cúi đầu hướng về phía hành cung bên trong, lặng im không lên tiếng. Ánh lửa hắt lên một bên mặt từ phía hai hàng đuốc rực sáng ở hai bên vách hành cung hoà hợp tạo nên một vẻ ung dung thanh nhã.

Cư nhiên đó chính là vương hậu thời gian qua luôn ẩn mình trong thâm cung không mấy khi xuất hiện.

Bốn người nhất loạt thất kinh, thanh âm cũng lập tức nín bặt, trao đổi ánh mắt với nhau.

Dung vương lặng lẽ tiến lên, quỳ phía sau vương hậu, khe khẽ nói: “Vương hậu, Phồn Giai Vương Phu An Tuần đích thân mang thánh dược tới thăm viếng bệ hạ.”

Nơi này dấu chân thưa thớt, không gian hẹp dài.Tiếng nói Dung vương tuy nhỏ, vẫn như như thấy tiếng vọng hồi âm hiu hắt từ xa vọng lại, dưới ánh nến trở nên hết sức u ám.

Vương hậu không đáp, cúi đầu rồi thật lâu sau phản ứng mới tựa hồ như quay lại, không lộ ra chút biểu cảm nào nói: “Đã biết rồi.” Sau câu nói ấy lại tiếp tục trầm mặc không nói năng gì, chỉ quỳ trước cửa hành cung, nhìn vào tận sâu bên trong.

Mọi người nhất thời cảm thấy khó xử khi đứng lên. Vương hậu quỳ trước lối vào, làm sao vượt qua được Vương hậu để tới thăm viếng Tây Lôi Vương.

Phượng Minh phỏng đoán đến tám phần quỷ kế của Dung Vương, thỉnh vương hậu xuất hiện để tiếp cứu, nhưng một mình vương hậu chặn đường, vạn nhất An Tuần đột nhiên nổi giận, sự tình chẳng phải cũng không thể viên mãn hay sao? Vậy nên vừa nghĩ đã không khỏi lặng lẽ đem ánh nhìn chuyển qua phía An Tuần.

Nhưng An Tuần lại chẳng mảy may có ý tư gì. Trái lại, mặt hắn lại tái nhợt, hai tay nắm chặt lại, ống tay áo  run nhè nhẹ. Dễ nhận thấy sự xuất hiện của vương hậu đối với hắn như một cú phản kích mạnh phi thường.

Kỳ quái thay, lẽ nào Vương hậu và An Tuần….

Đương lúc không biết phải cư xử thế nào cho phải, vương hậu rốt cuộc cũng mở miệng lần thứ hai, buồn bã nói: “Bệ hạ mang trọng bệnh đã lâu, vương hậu ta phải đích thân chủ trì nghi lễ cầu nguyện, quỳ hướng đại vương trăm bước đợi chờ thiên mệnh. Đây là chuyên quan hệ sinh tử, bất luận là kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu bệ hạ vào lúc này. An Hà, ngươi là huyết tôn đích thực, hãy đến quỳ cạnh ta, thay phụ vương ngươi cầu khẩn trời xanh.”

Phượng Minh tuy rằng không tin vào mấy chuyên này, nhưng vì Vương hậu đã chỉ đích danh thật không còn cách nào khác. Đành phải ra dáng hiếu tử, giả giả thật thật quỳ bên cạnh. Nghĩ thầm: “”Quỳ hầu thiên mệnh” phải lạy trong bao lâu đây, phải như phải đúng 3 ngày, há chẳng phải chuyện xui xẻo sao?

Vương hậu lại nói khẽ: “An Tuần, ngươi cũng là vương gia huyết tộc, cũng qua đây quỳ thay vương huynh ngươi cầu khẩn nữa đi.”

Phượng Minh cúi đầu, lặng làm mặt quỷ, nghĩ tới An Tuần kia không phải kẻ tầm thường, nguyên là một vị vương gia, nếu hắn bằng lòng chịu nghe lời vương hậu nói, thì Dung vương làm sao phải hao tâm tổn trí đối phó hắn? Trực tiếp đuổi hắn xéo đi chẳng phải là chuyện rất tốt sao.

“An Tuân tuân mệnh.” Chẳng dè đâu An Tuần cư nhiên lại tức khắc đi tới, chắp tay hành lễ, cùng với Phượng Minh một tả một hữu quỳ gối phía sau vương hậu.

Phượng Minh thấy mình phỏng đoán sai lầm, lại âm thần le lưỡi, ánh mắt trong chốc lát chợt bắt gặp cái nhìn cảnh cáo của Dung Vương, liền lập tức giả lại vẻ nghiêm túc.

Vương hậu không hề quay đầu lại, cắt đặt kẻ dưới nói: “Vương gia đang cầu khẩn, những người khá lui ra ngoài.”

“Dạ.” Dung vương đã sớm đoán được vương hậu sẽ dặn dò như vậy, nên ngay lập tức khom lưng rút đi. Phượng Minh hiểu rõ Dung Vương nhất định phải đi, nhanh chóng, không ngừng hướng về phía ấy len lén nháy mắt ra hiệu, Dung Vương chỉ mìm cười, không để ý tới.

Tên thị vệ do An Tuần dẫn theo, lại phải chờ đích thân An Tuần ra lệnh.

An Tuần gật đầu nói: “Ngươi đi đi, ở bên ngoài đợi ta. Không có lệnh không được vào.”

Nghe vậy tên thị vệ kia lúc này mới theo Dung Vương đi ra.

Đến lúc này, không gian càng trở nên tĩnh mịch hơn lúc trước.

Phượng Minh cúi đầu, mắt liên tục đảo qua đảo lại quan sát vương hậu đằng trước cùng An Tuần bên cạnh, thầm nghĩ: Hiện nay chỉ còn ba chúng ta, chẳng phải việc đối mặt sẽ thêm phần khó khăn hơn sao?

Vào giờ khắc này, bầu không khí lại trở nên quỷ dị, cậu tuyệt đối không dám chủ động nêu lên câu hỏi, buộc lòng phải thốt lên một tiếng xúi quẩy, tiếp tục chước bài quỳ dở sống dở chết này.

Quỳ được nửa canh giờ, chân cẳng hoàn toàn tê liệt. Phương Minh trong bụng thầm đem Dung Vương ra mắng vô số lần, liếc mắt nhìn hai người còn lại, nhưng họ vẫn cứ quỳ như tượng hệt nhau như cũ, không một chút nôn nóng.

Giữa bầu không khí vắng vẻ, vương hậu đột nhiên mở lời: “An Tuần, người phải chăng trở về là vì vương vị?”

Phượng Minh sững sờ, cậu chưa từng đoán Vương hậu sẽ trực tiếp nói rõ ràng về chuyện ấy như vậy, cũng không hề đùa cợt, lại có thể chỉ trúng tim đen dụng ý An Tuần.

An Tuần chỉ trong chốc lát cân nhắc, trả lời: “Có vương vị, mới có thể nghĩ về những cái khác.”

Phượng Minh lại thêm sửng sốt, cũng không ngờ An Tuần trực tiếp nói thẳng như thế, ngay cả một chút che đậy giấu diếm cũng không có, thể hiện rõ ý muốn cướp vương vị.

Hừ, rõ ràng hắn không hề đặt bổn thái tử đây vào mắt. Nghĩ tới đây, Phượng Minh không khỏi trừng mắt lườm An Tuần.

“Ngươi nghĩ muốn thứ khác là thứ gì? Lẽ nào bao nhiêu năm trường như vậy, người còn không chịu dứt bỏ?” Vương hậu thản nhiên hỏi.

An Tuần cứng họng, tựa hồ như có chút kích động, kiếm chế nói: ” Đương nhiên… Năm ấy là hắn đã đoạt người, nếu như không có sự sai lầm của hắn… chúng ta…” Hắn hai tay run rẩy kịch liệt, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, tưởng chừng như muốn vươn lên ôm lấy vương hậu chừng như bị khựng lại nửa chừng.

Phượng Minh mắt thấy tình cảnh hai người bọn họ hiện giờ, cảm thấy vô cùng đắc ý, la to trong lòng: Wow, vương hậu cư nhiên cùng cậu em ngày trước đích thị là một đôi, thật không nghỉ tới chuyện thời nguyên thuỷ như vầy mà con người cũng lãng mạn như vậy. Không khỏi đối với An Tuần trỗi lên một mối đồng cảm sâu sắc.

Vừa nghĩ: Vương hậu hiện giờ trên danh nghĩa là mẫu hậu ta, ví như lúc này An Tuần tiến tới hôn nàng ta, ta chẳng phải ra sức cản trở hay sao? Nếu quả thật phải ngăn trở, chỉ e sẽ lại thành vật cản kết thúc mối tình thứ hai của người ta, hơn nữa An Tuần vốn đã từng học qua võ nghệ, chẳng lẽ không phải vừa đúng dịp có thể thủ tiêu một kẻ mạo danh như ta sao; ví như không bảo vệ, tự mắt nhìn mẫu thân mình bị người ta có những hành vi khiếm nhã dường như có hơi…

Đang lúc suy nghĩ cứ liên tục rối loạn, lại thấy vương hậu hỏi tiếp: “Ý của ngươi nhất định phải đem thứ mất đi mà đoạt lại?”

“Đúng!”

Vương hậu toàn thân chất động, đột nhiên xoay người trong chớp mắt, đối diện hai người, ngang nhiên nói: “Thân là Tây Lôi Vương hậu, sẽ không bao giờ có chuyện có thể trở lại làm Lâu Lan năm ấy! Ngươi đừng vọng tưởng!”

“Miễn là ta có vương vị, ta là hoàng đế, người sẽ là vương hậu.”

“An Tuần, ngươi đã điên rồi.”

“Không, ta không điên, bao năm qua như vậy, ta đã trải qua biết bao gian khổ chính là vì ngày này.”

Phượng Minh nhìn hai người tuyệt đỉnh quyền uy đang diễn màn kịch ái tình kinh điển trước mặt, đầu không ngừng hết quay sang phải rồi lại sang trái, phải thốt lên hai chữ quá tuyệt vời, hoàn toàn không nhớ tới thân phận của bản thân mình, chính là phải ngăn cản cuộc đối thoại như thế này.

An Tuần lại nói: “Ta vì chạy trốn khỏi sự hãm hại của Vương huynh, phải ở rể phồn giai vương thất, cưới công chúa Phồn giai, Nhưng trong lòng ta chưa từng có lần nào quên nàng. Khuông Lan, Vương huynh nay đã chết, miễn là ta lên nắm vương vị, chiếu theo tây lôi quốc chế, vương hậu có thể theo tân vương kia mà, chúng ta lại có thể cùng nhau. Người chưa từng hy vọng như thế hay sao?

Nghe từng câu tha thiết của An Tuần, vương hậu dường như cũng muốn dựng lên mỹ cảnh năm ấy, mặt lộ ưu sắc: “Mong ngóng? Ta giờ đây đã là vương hậu, trách nhiệm của ta, chính là bảo vệ huyết thống vương tôn, khiến cho Tây Lôi có thể đứng sừng sững trên khắp thế gian này. Trong chớp mắt, nàng quay lại đối mặt với cái sâu thẳm tĩnh mịch tại tận cùng của hành cung Di Hoà Viên, lạnh lùng nói: “An Tuần ta hỏi người, nếu như ngươi đoạt được vương vị này, ngươi định xử trí thế nào đối với mẫu tử chúng ta? Định xử trí thế nào đối với Tây Lôi Quốc?”

“Ta đương nhiên đối đãi với nàng như vương hậu, đối xử với thân cận như tiền vương, dùng sự khoan dung tột bực mà cai quản Tây Lôi.”

“Ngươi còn chưa nói, sẽ xử trí thế nào đối với nhi tử của ta.”

An tuần nhanh chóng liếc nhìn Phượng Minh, trong ánh mắt hiển hiện tia hung hãn tuyệt đối khiến Phượng Minh bất chợt cả kinh: “Hắn là cốt nhục của Vương huynh.”

Vương hậu gay gắt nói: “Đó cũng là cốt nhục của ta.”

“Lâu Lan…” An Tuần hoàn toàn coi như tồn tại của Phượng Minh như không có, ôn nhu nói: “Chúng ta sau này còn có thể có nhiều cốt nhục hơn.”

“Nếu vậy, đối với Tây Lôi Quốc này, ngươi đều đã có dự định ven toàn? Thái tử ắt sẽ phải cùng ngươi tranh đoạt vương vị, chỉ có điều…” Vương hậu để lộ vẻ mệt mỏi trong mắt, trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Ta thành thật một điều với ngươi, hoàng đế đã quy tiên nhiều năm rồi.”

Việc trọng đại này thốt nhiên có thể đơn giản từ chính miệng của vương hậu nói ra, không những An Tuần, đến ngay cả Phượng Minh cũng thất kinh. Bí mật bị lộ tẩy, rồi giờ làm sau để khắc phục hậu hoạ?

An Tuần ngay lập tức hồi phục sau chấn động, gật đâu nói: “Ta từ lâu đã ngờ tới, khổ nỗi không có bằng chứng. Không phải vì chuyện đó, chúng ta đã chẳng xa cách nhau nhiều năm như vậy.”

“Ngươi cũng biết, ta trăm cay nghin đắng lấp liếm tin này, chính là không hy vọng ngươi sẽ biết, không hy vọng ngươi sẽ trở lại để tranh đoạt lấy vương vị này, không hy vọng trông thấy Tây Lôi máu chảy thành sông…” Vương hậu gằn từng chữ: “Cũng không hy vọng như tử của ta cũng người ta yêu sống chết tranh giành nhau!”

“Đó là loại nhân quả hạ cấp của Vương huynh.”

“Cho tới bây giờ, ta đã bất lực rồi. Thân là Tây Lôi vương hậu, ta không thể cho phép Thây Lôi triều xảy ra chính biến. Vương sự chỉ có thể gaiỉ quyết trong nội bộ vương thất, ta sẽ đứng giữa các người vì Tây Lôi mà tuyển chọn lấy một tân vương.” Vương hậu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt không ngừng chuyển dời giữa Phượng Minh và An Tuần.

Hai người đều nín thở, đợi chờ nagf định đoạt.

Vương hậu hỏi An Tuần trước: “Ngươi tại Tây Lôi khắp nơi hiểm yếu đều có cắt đặt thân tín, đã có lệnh, nếu ngươi tại vương cung có việc khó lường, sẽ đem người rải độc khắp mọi giêngs nước trong thành, đồng thời dẫn ngoại địch công kích Tây Lôi, nhất thiết phải khiến cốt nhục của Tây Lôi vương bị khống chế. Có việc này không?

Phượng Minh trừng mắt nhìn An Tuần, thật không nghề kẻ có dung mạo diễm lệ như vậy, cư nhiên lại có dụng tâm độc địa đến thế,

An Tuần khoé môi khẽ cong lên, không lên tiếng, coi như đã ngầm thừa nhận.

“Xem ra sát thương ngươi, Tây Lôi sẽ gặp phải đại nạn. Thời khắc nguy nan, ta chỉ có thể tự mình hy sinh chính nhi tử của mình để bảo toàn quốc gia.” Ánh nhìn của Vương hậu chợt chuyển qua người Phượng Minh.

Phượng minh giống như ếch nhái lọt vào tầm ngắm của rắn, nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Vương hậu nhìn chòng chọc Phượng Minh một hồi lâu, nói: “Ngươi thân là thái tử, vì nước hy sinh cũng thập phần chính đáng, mẫu hậu đã cho ngươi một niềm kiêu hãnh lớn lao.” An Tuần lại nói thêm: “Ta sẽ đem quân tương trợ giúp ngươi leo lên vương vị. Cùng lắm hành sự vào lúc này có thể dễ dàng dẫn đến sự chỉ trích của quần thần, nên khi thái tử đăng cơ lên ngôi ba tháng, ngươi mới có thể chính thức chiếu cáo thiên hạ.”

Như nghe tiếng sấm rền bên tai, Phượng Minh nhất thời sững sờ cả người.

Căn bản với sự tiến triển của hàng loạt các sự kiện quỷ dị thế này, cậu trước sau không thể lý giải kịp.

An Tuần sớm đã đoán được sự thoả hiệp của Vương hậu, nét cười thoáng hiện ra: “Thế nhưng tới tháng ba năm sau, thái tử đã có khả năng đăng cơ, muốn ta giữ hắn lại đến lúc ấy, quả thực quá mạo hiểm.”

Vương hậu nghe xong, rất lâu sau vẫn không lên tiếng, cúi đầu thở dài không ngớt: “Ôi, ngươi vậy là muốn ép ta đây…” Nàng cắn răng nói: “Tốt thôi, Vì Tây Lôi, ta có thể hi sinh tất cả. Ngươi giờ có thể xuống tay, ta sẽ phong toả mọi tin tức ra ngoài, nói Thái tử lâm trọng bệnh, tháng ba năm sau, tuyến bố thái tử bệnh chết, tôn vương đệ đăng cơ. Chỉ có điều, ngươi ngay lập tức phải thu lại toàn bộ sát thủ đang rải rác khắp nơi, danh sách chúng cũng phải đưa lại, sắp xếp chính thức quay về Tây Lôi, để tránh mối hoạ sau này.”

“Thủ tiêu toàn bộ mật thám?”

Phượng nhãn vương hậu giây lát nhìn xuống, nói nhỏ: “Ta cũng đã chịu đem nhi tử của mình đặt trên tay ngươi, thái tử mất đi, không còn ai khả dĩ có thể cùng ngươi tranh đoạt vương vị, từ nay về sau, trừ ngươi ra ta có thể dựa vào ai nữa đây? Cần chi đến chuyện an bài mật thám? Tây Lôi mai sau, đã định như vậy rồi.” Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng đưa tay tới trước mặt An Tuần chầm chậm mở ra, giữa lòng bàn tay thình lình hiện ra một chiếc lọ nhỏ.

Phượng minh nghe được sớm đã hãi hùng khiếp vía, khi bọn họ đương nói chuyện, cậu đã nhẹ nhàng lần theo vách tường để chuồn đi. Nhưng không biết từ khi nào trước mặt xuất hiện một phiến cửa gỗ chặn đường. Thiết nghĩ vương hậu quả thữ đã sớm có an bài, muốn ngay tại chỗ này phải kết liễu một người. Cậu vừa quay đầu đã trông thấy An Tuần cầm lấy chiếc bình nhỏ trên tay Vương hậu từng bước tiến về phía minh, càng sợ đến hồn phi phách tán. “Độc dược” Hai chữ ấy, lập tức hiện lên trong đầu.

Tại sao vậy chứ? Tại sao bọn họ lại muốn giết mình chứ? Phượng Minh nhìn An Tuần với nụ cười lạnh lẽo đi tới, vương hậu phía giữ vẻ lãnh cảm mà nhìn, trong đầu chợt nghĩ ra: Phải rồi, vương hậu muốn An Tuần giết ta. Sau đó mới có thể an toàn rút về mà sắp xếp kế hoạch trọng yếu, lúc ấy, Dung vương mới có thể đói phó An Tuần. Rồi tới tháng 3 năm sau, vẫn chính con trai bà có thể đường hoàng một bước đăng cơ. Ta là vật hi sinh, là muốn dùng cái mạng của ta trì hoãn An Tuần mấy tháng trời, cho Dung vương thời cơ diệt trừ tận gốc mọi thế lực thù địch.

Một tuyệt đỉnh mưu kế như vậy, là ai nghĩ ra được? Dung vương chăng? Dung vương muốn hy sinh ta…

Đến lúc này, Phượng Minh tức thời thấy mình vô lực, tựa mình nơi góc tường, tuyệt vọng nhìn An Tuần dần tiến gần. Dung vương nhất nhất tuyệt tình thật khác hẳn với dáng điệu thường nhật mà giờ đây tất cả  tựa hồ như một chiếc đèn cù hiển hiện trước mặt Phượng Minh, phẫn nộ đến điên cuồng, đáng sợ, ôn nhu, mơ hồ… còn cả “Tam nguyệt xuân” một nụ cười chế nhạo…

Tất thảy mọi cảnh tượng trong khoảnh khắc ào ạt tràn đến.

Cậu điên cuồng nghĩ: KHông thể nào, không thể nào!

Nhưng trong lòng đau quặn thắt, cổ họng khàn đặc, không nói được dù chỉ một chữ.

An Tuần đã tới trước mắt, hắn dù tướng mạo nho nhã yếu đuối, nhưng võ công không phải hạng tầm thường, không mảy may đặt Phượng Minh vào mắt, nắm lấy cằm Phượng Minh nói: “Uống đi, lập tức sẽ bỏ mạng, chẳng hề đau đớn chi.”

Môi Phượng Minh khẽ mấp máy, mắt mở to thần sắc tràn đầy tuyệt vọng, cuối cùng cũng khe khẽ nói hai chữ: “Dung điềm…” Tiếng rất khẽ, An Tuần không nghe rõ.

“Khỏi cần phải trăng trối, di ngôn ta đã thay ngươi nghĩ tới rồi.” Rồi An Tuần mặc nhiên nói ra: “Trời đã không cho ta trường sinh, duy chỉ có thể đem vương vị nhượng lại cho Vương thúc để đem lại cho Tây Lôi phú cường.” Hắn nói, ép buộc Phượng Minh mở miệng bằng một cái tát trời giáng, đoạn đem dịch thể trong chiếc bình rót hết vào miệng cậu.

Độc dược trôi xuống yết quản, quả thật ngọt lịm. Phương Minh vẫn luôn hy vọng rằng trong khoảnh khắc ấy Dung Vương sẽ phá tung cửa nhảy vào, nói cho cậu hay rằng tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một mưu kế mà thôi, thình lình bụng quặn thắt lại, một luồng hào quang sáng chói hiện ra trước mắt, rốt cuộc thì cậu cũng đành vứt bỏ đi tia hy vọng cuối cùng của mình rồi chìm vào tăm tối.