Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 4-2




“Cháu cũng… không biết.”

“Trộm?”

“Đương nhiên không phải ạ…”

“Không phải trộm ư? Khoan đã, tối qua nó ở cùng với cậu?”

“Cháu nghĩ chắc là vậy…” Trí não của Lục Thần Hòa nhanh chóng hoạt động. Hiện tại anh đang ở trong bệnh viện, người cuối cùng anh nhìn thấy trước khi ngất đi là cô gái đó, chắc là cô đã đưa anh tới bệnh viện, còn chiếc di động này hẳn là của cô.

“Chàng trai, cậu họ gì tên gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại của cậu là bao nhiêu? Cậu có quan hệ như thế nào với con gái tôi?”

“Cháu họ Lục, Lục…”, anh còn chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị giật mất.

“Ai cho anh nghe điện thoại của tôi hả?” Thị Y Thần hung dữ cướp lại di động.

Cô mới chỉ đi vào nhà vệ sinh một lát, vừa quay lại nhìn từ xa đã thấy Lục Thần Hòa đang cầm di động của mình nói chuyện, lòng thương hại vừa nảy sinh được chút ít đối với anh tối hôm qua giờ này đã biến mất sạch sẽ không vết tích, chỉ muốn giáng một búa cho anh chết luôn, “Anh có biết tự tiện động vào đồ của người khác là hành vi bất lịch sự không?”.

Không cho Lục Thần Hòa cơ hội giải thích, cô nhìn lướt qua điện thoại xem ai gọi tới, vừa đọc được cái tên trên màn hình, suýt chút nữa cô cắn phải lưỡi. Chết thật rồi! Quả nhiên là mẫu thân đại nhân. Cô hung hăng trừng mắt với Lục Thần Hòa, cầm lấy điện thoại, vội vàng đi đến khu vực thang máy, “Mẹ, con đây”.

Trong điện thoại, bà Thị khẽ hắng giọng hỏi, “Người đàn ông giọng khàn khàn lại rất nam tính vừa rồi là ai?”.

“Là chồng chưa cưới của khách hàng bên con”, Thị Y Thần hờ hững đáp.

“Chồng chưa cưới của khách hàng?” Bà Thị vừa nghe thấy vậy, giọng đột ngột cao vút lên, “Con dám nói với mẹ lễ Thất tịch con ở cùng với chồng chưa cưới của khách hàng cả đêm? Mấy đứa chúng mày là kiểu người gì vậy? Đang làm trò gì? Mẹ chưa từng dạy mày, thứ đàn bà làm kẻ thứ ba sẽ bị Thiên Lôi đánh chết sao?”.

Thị Y Thần biết ngay mẹ cô nghe xong nhất định sẽ bùng nổ như bom nguyên tử vậy, liền vội vàng giải thích, “Ôi trời, mẹ ơi, chuyện không xấu xa như mẹ đang tưởng tượng đâu. Con có một khách hàng yêu cầu cửa hàng chuyển váy cưới đến nhà của vị hôn phu. Địa chỉ ấy ở rất xa, tận khu kinh tế mới, chỉ cần lái xe thêm hai mươi phút nữa là sang thành phố M rồi. Ai mà ngờ được, đến nơi rồi mới biết chồng chưa cưới của cô ta đổ bệnh, ngất ra đất. Chẳng phải từ nhỏ mẹ đã dạy con làm người phải trượng nghĩa, phải làm người tốt sao? Con đương nhiên không thể thấy chết không cứu, cho nên mới đưa anh ta đến bệnh viện, sau đó ở lại cả đêm trông nom anh ta. Nói thật, ngoài anh ta ra, con còn ở cùng vô số y tá và bệnh nhân nữa. Bây giờ con vẫn đang ở trong bệnh viện, nếu mẹ không tin, con có thể chụp mấy kiểu ảnh gửi cho mẹ xem”.

Bà Thị nghe xong bán tín bán nghi, “Đang yên đang lành, đêm Thất tịch lãng mạn như thế, khách hàng của con không cùng chồng chưa cưới đón lễ Thất tịch mà còn chạy đi đâu? Chồng chưa cưới của cô ta đổ bệnh, sao con không tìm cô ta? Người nhà của anh ta đâu? Sao phải để con đưa anh ta đến bệnh viện?”.

“Con làm sao mà biết được? Gọi điện cho cô ấy mãi mà không được, trong nhà cũng chỉ có một mình anh ta. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy có mà bắn bảy phát đại bác cũng không thấy con gà nào sợ hãi chạy ra”, nói đến đây Y Thần càng hăng càng có dũng khí, “Mẹ à, mấy năm con ở bên Anh cũng đâu có chơi bời hư hỏng gì đâu, bây giờ ở trong nước rồi còn có thể làm gì được nữa? Cho dù có ‘đói khát’ đến mức nào, con cũng không đi nhai lại thứ đồ người khác đang ăn dở đâu. Con thật sự là đi giao váy. Suýt chút nữa quên mất chuyện chính, con phải đi đòi lại tiền của anh ta, tối về nhà con sẽ nói chuyện với mẹ sau. Tạm biệt mẹ, con tắt máy đây”.

Không cho bà Thị có cơ hội lên tiếng hỏi han thêm, Thị Y Thần nhanh tay tắt máy.

Ngắt máy xong, cô mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, bàn tay vẫn còn không ngừng run rẩy. Những lời cô nói với mẹ là thật, nhưng đó cũng chỉ là một nửa của sự thật. Cô và anh chồng chưa cưới của khách hàng, không chỉ có mối quan hệ xã giao đơn thuần.

Y Thần tự gõ vào đầu mình, đêm qua cô còn gục ở đầu giường áy náy day dứt cả đêm. Cô áy náy không phải bởi đã khiến Lục Thần Hòa tức giận đến ngất xỉu, mà vì áy náy với cô Đường. Tối qua trên đường đưa Lục Thần Hòa vào viện, suốt dọc đường cô luôn tìm cách liên lạc với cô Đường kia, nhưng điện thoại tắt máy suốt. Thậm chí ngay trước khi đi vệ sinh, cô vừa gọi lại lần nữa, thế mà đầu kia vẫn vang lên giọng nói quen thuộc của tổng đài trả lời tự động. Y Thần cảm thấy bất an, bứt rứt không biết việc cô Đường hủy hôn có liên quan gì đến cô không, mặc dù cô ấy không bắt được tại trận, nhưng không chừng đã phát hiện ra chuyện đêm hôm đó nên mới quyết định hủy hôn. Nếu thực sự như vậy, thì cô đúng là đáng chết ngàn vạn lần.

Y Thần cắn mạnh vào ngón tay mình, đúng là đáng chết! Cái tên đàn ông chết tiệt kia sao lại là chồng chưa cưới của khách hàng cơ chứ? Nguyên tắc làm việc đầu tiên của cô chính là không được phép dính vào rắc rối tình cảm với khách hàng, vậy mà lần này cô lại có quan hệ với chồng chưa cưới của người ta. Bây giờ phải làm sao? Tục ngữ đã nói rồi, thà phá mười ngôi chùa cũng không được phép hủy hoại một mối lương duyên. Lần này cô thực sự đáng bị Thiên Lôi đánh chết. Nhất định là do ông trời nhìn cô không thuận mắt, nên mới khiến cô gặp phải vận xui liên tục thế này.

Cô ra sức đánh vào cái đầu đang rối loạn của mình, rồi đột ngột xoay người lại, vừa hay chạm phải một vòm ngực rộng lớn và rắn chắc. Cô xoa xoa đầu rồi vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra là Lục Thần Hòa, cô sững sờ mất mấy giây, đầu óc đột nhiên trống rỗng vô hồn một lúc mới định thần lại được: “Anh đang làm cái quái gì mà lại đứng đằng sau lưng tôi?”.

Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình. Trong lúc đang cãi vã với cô, anh đột ngột ngất đi, mặc dù không biết quá trình sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng vào lúc anh bất lực nhất, chính là cô đã đưa anh đến bệnh viện. Vừa rồi tranh thủ lúc cô đi ra ngoài nghe điện thoại, bệnh nhân và người nhà của mấy giường xung quanh đều khen anh tìm được cô bạn gái tốt. Trên bệnh án treo ở đầu giường có ghi anh bị viêm dạ dày cấp tính, nửa đêm hôm qua anh sốt cao, phải truyền nước suốt đêm. Cô gái với hai lần gặp mặt thì cả hai lần đều cãi nhau lại chính là người đã chăm nom cho một kẻ không hề quen biết là anh suốt một đêm dài. Nếu như không có sự xuất hiện đột ngột của cô ngày hôm qua, không biết anh sẽ thành ra thế nào.

Nơi mềm mại nhất trong trái tim anh dường như được vỗ về, anh bất chợt ngắm nhìn cô chăm chú hồi lâu.

Thị Y Thần bối rối, vô thức sờ tay lên mặt mình, da mặt nhẵn mịn trơn láng không có gì khác thường, vậy là cô lại nổi cơn tam bành: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái xinh bao giờ sao?”.

Thị Y Thần ngượng ngùng mất tự nhiên, vội vàng nói: “Bác sỹ đã cho phép anh xuống giường rồi à? Anh có biết đêm qua vì chứng viêm dạ dày cấp tính mà anh ngất đi không, chính tôi đã đưa anh đến bệnh viện đấy. Bác sỹ nói may mà đưa đến kịp thời, muộn thêm chút nữa thôi sẽ phát triển thành loét dạ dày, thủng dạ dày có biết không hả? Bác sỹ nói khi nào anh tỉnh lại thì đừng có đi lại lung tung, phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Anh còn không mau quay về nằm yên đi? Anh mà còn ngất nữa, tôi không có thời gian chăm nom anh nữa đâu đấy”.

Mấy lời cằn nhằn của cô khi rơi vào tai anh đột nhiên giống như sự quan tâm đặc biệt, sâu tận đáy lòng như có một dòng nước ấm áp tràn qua. Anh khẽ nhếch khóe môi lên cười, cất giọng khàn khàn, “Cảm ơn cô nhé”.

Câu nói ấy như có tác dụng thôi miên. Thị Y Thần kinh hãi một lúc, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy thăm thẳm không thấy đáy của anh, gò má nóng bừng như bị thiêu đốt, tự nhiên có chút luống cuống. Cô khẽ ho hai tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Không cần cảm ơn. Chỉ cần nhớ trả đủ tiền cho tôi là được”.

Trong đầu Lục Thần Hòa không ngừng tái hiện lại cảnh người nhà của bệnh nhân mấy giường bên mặt mày hớn hở kể rằng, đêm qua lúc đưa anh vào viện trông cô rất hung dữ, tất cả mọi người có mặt đều cho rằng anh bị cô ngược đãi mà đổ bệnh, bởi lúc nào miệng cô cũng lẩm bẩm khoản tiền lãi của ba ngàn tệ.

“Mượn di động của cô một chút”, anh đột ngột cầm lấy chiếc di động trong tay cô, nhập vào một dãy số, đầu kia bắt máy rất nhanh, anh căn dặn ngắn gọn mấy câu rồi tắt máy, “Tôi sẽ sắp xếp cho người liên lạc với cô sau. Tiền váy cưới, tiền viện phí, tiền thuốc thang sẽ trả cô đầy đủ. Cô cứ yên tâm, chỉ có thừa không có thiếu”.

Anh trả lại điện thoại cho cô, sau đó đưa tay bấm nút thang máy.

Cô sững sờ rồi đột nhiên phản ứng lại, “Anh đi đâu vậy? Bác sỹ nói sáng nay anh vẫn phải làm kiểm tra, chưa được xuất viện đâu”.

Anh mím môi, nhíu chặt mày rồi đáp, “Cảm ơn cô tối qua đã chăm sóc tôi. Từ bây giờ trở đi, cô không cần phải lo lắng cho tôi nữa”.

“Anh đúng là đồ đáng chết. Tại sao tối qua tôi lại cứu anh chứ?” Cô vừa bực bội vừa ngượng ngùng, trừng mắt lườm anh.

“Vậy cô cứ tiếp tục làm việc thiện đi, đừng quên thanh toán hết tiền cho bệnh viện. Xin chào!” Cửa thang máy mở ra, anh nhanh chân bước vào, đám đông bên trong nhấn chìm bóng dáng anh, cô do dự không biết có nên vào theo anh hay không.

Sau khi đứng vững, Lục Thần Hòa bất ngờ nói: “Đúng rồi, ban nãy mẹ cô có nói nếu như cô dám quên chuyện xem mặt tuần sau, bà nhất định sẽ lột da cô”.

Cô đứng chết trân tại chỗ, đột nhiên trừng mắt, một lúc lâu sau mới thốt lên lời, “Anh anh anh…”.

Lục Thần Hòa nở nụ cười cợt nhả.

“Anh đứng lại! Giày của tôi…” Cô chợt nhớ đến đôi giày của mình, muốn xông vào thang máy, nhưng cánh cửa đã từ từ khép lại. Chỉ còn nhìn thấy anh từ từ cong khóe môi nở một nụ cười, nụ cười đó rõ ràng mang ý châm chọc, cuối cùng nó cũng biến mất sau cánh cửa thang máy.

Cô tuyệt vọng vò đầu bứt tai, liền đó vội vàng ấn nút một thang máy khác. Lúc cô xuống đến nơi, đuổi ra đến ngoài cổng lớn bệnh viện, Lục Thần Hòa đã đi mất tăm mất tích rồi.

Cô tức giận đứng giậm chân, “Đồ chết tiệt! Tôi sẽ vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa anh!”.

Cô quay lại tòa nhà lớn bên trong bệnh viện, sau khi thanh toán xong lại bắt xe quay ngược trở lại khu Hà Kê, bấm chuông cửa nhà anh rất lâu cũng không có ai trả lời. Cuối cùng đành bỏ cuộc lái xe về nội thành.

Lục Thần Hòa là một người giữ chữ tín.

Lúc anh nói sẽ trả tiền, Thị Y Thần còn có chút hoài nghi. Khi anh phủi mông bỏ đi, Thị Y Thần đã có cảm giác như mình bị lừa. Thế nhưng ngay buổi chiều hôm đó, đã có người liên lạc với Thị Y Thần, hỏi số tài khoản ngân hàng của cô. Chỉ vài phút sau, tài khoản ngân hàng của cô đã tăng thêm hơn tám ngàn tệ. Cô tính toán sơ sơ, ngoài tiền chiếc váy và tiền viện phí thì còn thừa khoảng hai ngàn tệ. Tuy rằng so với phí phục vụ hai trăm đô la Mỹ một giờ mà cô nói thì ít hơn rất nhiều, nhưng nhìn chung, đúng như những gì tên đàn ông chết tiệt đó đã hứa, chỉ có thêm chứ không có bớt.

Tận sâu trong lòng cô trào dâng một cảm giác chán ghét kinh khủng những kẻ giàu có.

Đúng lúc cô chuẩn bị tan ca thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, là Kiều Na.

“Người đẹp, có rảnh không? Nếu rảnh thì đi uống với mình vài ly”, vừa bấm nút nghe đã thấy giọng nói chán chường của Kiều Na vang lên.

“Vừa qua lễ Tình nhân liền hẹn người ta đi uống rượu, đây là dấu hiệu của việc muốn ly hôn sao?” Từ trước đến giờ toàn là Kiều Na móc máy cô, hiếm lắm cô mới có cơ hội phản công lại, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhưng Chu Kiều Na cũng chẳng phải dạng vừa, “Này, không dễ gì cho cậu cơ hội mà gỡ gạc lại mấy bàn, thế mà đã bắt đầu đắc ý sao? Một người phụ nữ đến ngày ‘bà dì’ đáng ghét đến thăm còn nhầm lẫn mà vẫn còn thể diện đi nói người khác sao?”.

Đúng là khốn kiếp! Cô đúng là tự đào hố nhảy vào mà, Y Thần gấp gáp lên tiếng, “Tối nay mình không rảnh”.

“Bớt giả vờ giả vịt với mình đi. Bắt đầu từ giây phút cậu nghe điện thoại, mình đã nghe thấy tiếng con tim kích động của cậu đập liên hồi rồi.”

“Cậu với mẹ mình đúng là ăn ý đấy! Hai người mói đích thực là mẹ con ruột.”