PS 143,7

Chương 28




Hai ngày sau, lão sư cũng không có xuất hiện, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Tại loại tình huống này, gặp mặt sẽ rất xấu hổ...

Vốn là nụ hôn trêu đùa, đến sau không biết thế nào lại biến thành càng không thể vãn hồi thiếu chút nữa không khống chế được.

Ta đang nghĩ ngày mai đi học nên thế nào đối mặt với nàng, hết giờ học nên làm cái gì bây giờ, nàng còn có thể tìm ta đi ăn sao? Hay là chúng ta cứ như vậy yên lặng tách ra? Ai, này rốt cuộc là tình huống gì đây?

Kết quả, tới ngày đi học, ta cư nhiên mạc danh kỳ diệu bị cảm.

Sáng sớm thì đau đầu đến muốn nổ tung, giống như là bị người đánh vậy.

Miễn cưỡng chống đỡ thân thể rót một ly nước, đến phòng tắm tắm nước nóng, nằm trên giường một lúc, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, trong mơ màng ta thấy mẹ đã trở về, tay đặt ở trên trán của ta, ta đưa tay nắm lấy tay mẹ, rất sợ buông lỏng mẹ sẽ biến mất.

"Ngoan, ta đi lấy khăn mặt sẽ trở lại." Mẹ dỗ dành ta.

Ta vô lực buông tay ra, nhìn mẹ đi ra cửa phòng của ta, mí mắt lại không chịu nghe lời khép lại.

Khi ta tỉnh lại thì thấy mẹ ngồi ở bên cạnh, cười đem khăn mặt trên trán ta cầm lấy, xả ở chậu nước bên cạnh, lại lần nữa đặt trên trán của ta, một cảm giác mát mẻ thoải mái từ trên trán tản ra.

"Khá hơn chút nào không?" Mẹ cười hỏi ta.

"Ân." Ta gật đầu.

"Hảo hảo nghỉ ngơi, phải đem thân thể chiếu cố tốt." Mẹ nhìn ta nói.

"Mẹ có tốt không?" Ta hỏi mẹ.

"Tốt a, thế nào lại không tốt? Các con tốt mẹ cũng rất tốt." Dáng tươi cười của mẹ chính là như vậy ấm áp.

"Vậy là tốt rồi, con rất nhớ mẹ." Ta yếu ớt nói.

"Tiểu quỷ! Ta lại không có đi đâu, lúc nào biến thành buồn nôn như thế?" Mẹ gõ cái trán của ta một chút.

"Ta không có a..." Ta vô tội nói.

"Được rồi, ngủ đi." Mẹ vừa nói vừa thay ta đắp chăn.

"Mẹ đừng đi." Ta cố gắng nói xong câu đó mới ngủ.

Trong lúc tỉnh tỉnh mơ mơ, ta cảm giác được bản thân ra rất nhiều mồ hôi, lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, y phục hình như ướt rồi khô, khô rồi lại ướt.

"Nha đầu, ta giúp ngươi thay quần áo ướt." Khi ta chẳng biết lần thứ mấy toàn thân lại ướt sũng mồ hôi, mẹ nói.

Ta chỉ có thể nằm ở trên giường, để mẹ giúp ta thay quần áo mới.

Sau đó lại trầm trầm ngủ.

Khi ta tỉnh lại đã là buổi tối, có lẽ là ngủ một ngày, đột nhiên có tinh thần.

Ta thấy mẹ vẫn còn ngồi ở bên giường ta.

"Hắc! Nha đầu, mẹ phải đi, các con hảo hảo chiếu cố bản thân." Lúc đứng lên mẹ nhìn ta nói.

"Mẹ muốn đi đâu?" Ta nghi hoặc hỏi.

Mẹ chỉ là cười cười, sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa, ta liền vội vàng nhảy xuống giường, nhưng đầu một trận quay cuồng, ta té trên mặt đất.

"Ngươi có sao không?" Giọng nói của lão sư đột nhiên vang lên tại bên tai ta.

Ta bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện hình ảnh kia thì ra là mộng.

Ta nhìn y phục trên người, sau đó nhìn lão sư.

"Ta thấy ngươi toàn thân y phục đều ướt đẫm, cho nên giúp ngươi thay." Lão sư nói.

"Lão sư...Ngươi tại sao lại ở đây?" Ta hỏi.

"Ta sáng sớm gọi điện thoại cho ngươi, vốn muốn nói buổi trưa tìm ngươi cùng đi ăn, kết quả gọi từ sáng ngươi cũng không nghe máy, ta lại hỏi Tiểu Kiệt số điện thoại nhà ngươi, gọi tới vẫn là không nghe máy, ta rất khẩn trương, Tiểu Kiệt nói với ta dưới chậu hoa trước cửa nhà có chìa khóa dự bị, ta buổi trưa qua một chuyến, thấy ngươi đang phát sốt, giúp ngươi dùng khăn mặt chườm lạnh một lúc mới hơi hạ sốt. Sau đó ngươi vẫn ngủ, cũng không có tỉnh, thế nhưng lại vẫn ra mồ hôi, ta chỉ có thể tìm quần áo mới giúp ngươi thay." Lão sư giải thích.

"Vậy...Ngươi không trở lại trường?" Ta ngay sau đó hỏi.

"Có, ta về trường, tan học lại qua, bây giờ đã hơn 6h rồi." Lão sư nhìn đồng hồ trên tường nói.

"A" Ta gật đầu, nghĩ ta cả ngày mông lung trong mộng.

"Làm mộng sao? Mơ thấy cái gì?" Lão sư nhìn biểu tình trên mặt ta hỏi.

"Ta mơ thấy mẹ của ta." Ta từ trên giường ngồi dậy, nhìn trần nhà nói.

"Ân...Vất vả cho ngươi." Lão sư nắm tay của ta nói.

"Vất vả cái gì?" Ta không giải thích được hỏi.

"Mẹ không ở bên người, là rất vất vả, ta biết." Lão sư luôn có thể đơn giản nhìn ra ta ngụy trang kiên cường.

"Mẹ nói mẹ tốt." Lúc ta nói chuyện, mũi chua xót.

"Vậy ngươi có yên tâm chút nào không?" Lão sư ngồi xuống trước mặt ta.

Ta gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Lão sư nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy ta, để đầu của ta tựa ở trên vai nàng.

Ta lẳng lặng để lão sư ôm, nghĩ tựa ở trên người lão sư, rất có cảm giác an toàn, ta bất giác đưa tay ôm lại nàng.

"Đi xem bác sĩ có được không?" Một lúc lâu, lão sư hỏi ta.

"Ta ghét gặp bác sĩ." Ta ngẩng đầu rời khỏi vai của nàng, nhìn nàng nói.

"Thế nhưng ngươi đang gián đoạn phát sốt." Nàng nói.

"Sẽ không, ngủ một buổi tối thì tốt rồi." Ta vừa nói vừa từ trên giường đứng lên.

"Cẩn thận một chút." Ta lung lay thiếu chút nữa té ngã, lão sư vội vã đưa tay đỡ lấy ta.

"Ta đi uống nước." Ta vừa nói vừa đi ra ngoài.

"Uống nước thì nói với ta là được rồi, ta giúp ngươi lấy a." Lão sư vừa nói vừa đi theo ta.

"Ta còn muốn đi WC." Ta có chút không có ý tứ.

"A, vậy ngươi tự mình đi đi." Nàng nở nụ cười, ngày hôm nay ta lần đầu tiên thấy nàng cười.

Ta vào WC, thấy trong xọt quần áo là bộ đồ ngủ tối hôm qua, đột nhiên xấu hổ lên.

Lão sư giúp ta thay y phục, cho nên...Ta bị lão sư thấy hết rồi? Trời ạ! Nghĩ đến thì không biết làm sao, này cũng quá ngoài dự liệu của ta.

"Ngươi không có té xỉu ở bên trong chứ?" Lão sư gõ cửa hỏi.

"Không có, ta không sao." Ta trả lời.

"A, vậy là tốt rồi." Nàng có cảm giác thở dài một hơi.

"Ngươi, vì sao sẽ đến đây?" Qua một lúc vội vàng, ta hỏi nàng.

"Ta không phải đã nói rồi sao?" Nàng hẳn là vừa mới nói với ta.

"Ta là hỏi, vì sao vừa biến mất hai ngày lại đột nhiên tới tìm ta." Ta rất trực tiếp hỏi.

"Ta không có biến mất a, ngươi cũng không tìm ta, không phải sao?" Nàng hỏi lại ta.

"Ngươi đều nói ngươi muốn suy nghĩ rõ ràng, ta thế nào còn có thể đi tìm ngươi?" Ta tức giận hỏi nàng.

"Ân, hình như là có nói như vậy không sai." Nàng gật đầu.

"Cho nên? Hiểu rõ rồi chứ?" Ta nhíu mày hỏi.

Nàng lắc đầu.

"Chúng ta, có thể trước tiên duy trì tình trạng này được không?" Nàng lặng yên một chút, sau đó nhìn ta.

Ta gật đầu. Duy trì tình trạng không có gì không tốt, chí ít ta không có bị nốc-ao.

"Ngày hôm nay tìm không được ngươi, ta rất lo lắng." Nàng nhìn ta nói.

"Xin lỗi, làm ngươi lo lắng." Ta thật tình thành ý xin lỗi.

"Sau này phải mở điện thoại, được không? Đừng để ta tìm không được ngươi." Trong mắt của nàng tràn ngập lo lắng.

"Xin lỗi, ta tối hôm qua quên sạc pin." Ta nói.

"Ân, may mà ta có điện thoại của Tiểu Kiệt. Dễ dàng vào nhà các ngươi." Nàng lắc lắc chìa khóa trong tay nói.

"A, ta phải đổi một chỗ khác giấu chìa khóa." Ta cố ý nói như vậy.

"Vậy phải giấu kĩ một chút, không nên lại để ta tìm được." Nàng vừa nói vừa đem cái chìa khóa trả lại cho ta.

"Nói giỡn, ngươi giữ đi." Ta cũng không biết bản thân vì sao muốn nói như vậy.

"Đưa cho ta chìa khóa nhà của ngươi?" Nàng hỏi.

"A, không quan trọng a, lại nói nhà của ta cũng không có vật gì tốt để lấy." Ta nhún nhún vai.

"Vậy sao, không quan trọng nên mới đưa cho ta sao?" Nàng bất ngờ trở nên nghiêm túc làm ta giật mình.

"A, xin lỗi." Ta liền vội vàng nói xin lỗi.

"Ai nha, sao lại xin lỗi." Nàng đưa tay xoa đầu của ta.

"Ta sinh bệnh đã rất chật vật, đừng làm cho ta càng thêm thê thảm." Ta kháng nghị.

"Lại nói cái cần nhìn, cái không cần nhìn đều nhìn qua, không tệ." Nàng có ẩn ý nói.

Ta nghĩ đến chuyện nàng giúp ta thay quần áo, nhất thời không biết nên làm thế nào đáp lại.

"Ngươi đỏ mặt, hảo khả ái." Nàng cố ý trêu ta.

"Ngươi rất đáng ghét." Ta vừa nói vừa đi về phòng, nằm đến trên giường dùng chăn đem bản thân che kín.

"Được rồi, không cần xấu hổ." Nàng theo ta trở về phòng, cố gắng đem chăn đắp ở trên người ta cướp đi.

"Không cần cướp chăn của ta." Ta cố sức đem chăn kéo trở về, nàng mất trọng tâm té ở trên giường.

Gương mặt của chúng ta, lại cách nhau không quá 5 cm, gần gũi đến hô hấp của đối phương đều cảm nhận được.

Bốn mắt nhìn nhau, ta lại nghĩ tới cái hôn ở trên xe ngày đó.

Đường nhìn của ta rơi vào trên môi của nàng, đôi môi của nàng, có lực hấp dẫn nói không nên lời, khiến ta không cách nào chống cự cứ nghiêm túc nhìn vào.

"Không nên lại khiến cho ta lo lắng, được không?" Nàng nói xong, hôn lên trán của ta.

"Xin lỗi." Ta nói.

"Có muốn ăn gì không? Ngươi hẳn là cả ngày cũng không ăn cái gì đi?" Nàng từ trên giường đứng lên.

"Không đói bụng..." Ta thành thật mà nói.

"Không được, vẫn là phải ăn một chút, ngươi ngủ tiếp một hồi đi, ta nấu xong sẽ gọi ngươi." Nàng vừa nói vừa đem ta đẩy về trên giường nằm, kéo chăn đắp lên.

"Ngươi muốn nấu cái gì sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Ân, ngươi ở đây chờ." Nàng nói xong, khẽ hôn một cái lên trán của ta, xoay người đi ra ngoài.

Ta nhìn nàng đóng cửa, trong lòng nghĩ, đây mới là mộng đi? Nếu như sinh bệnh đều có thể như thế hạnh phúc, ta tuyệt đối không muốn khôi phục khỏe mạnh.

Không lâu sau, ta lại ngủ thiếp đi.