PS 143,7

Chương 53




Giống như phản ứng của nàng trước đây, khi ta nghe được tiếng Alisha kéo cần số, đưa tay muốntháo xuống đồ che mắt.

Bất quá hiển nhiên, nàng cũng nghĩ tới ta muốn làm như vậy.

"Còn chưa được." Khẩu khí nghiêm túc của nàng khiến ta không thể không làm theo.

"Ngươi ở trên xe chờ, không được chạy loạn." Khẩu khí của Alisha nghe cười đến rất hài lòng.

Sau đó ta nghe được tiếng các nàng một trước một sau đóng cửa, ta bị nhốt ở trong xe!

Xem ra ta chỉ có thể đợi.

May mắn không bao lâu, nàng đã trở về, nắm tay ta xuống xe, ta nghe được tiếng Alishacười.

"Được rồi, ba, hai, một!" Nàng tại bên tai ta nhẹ giọng đếm ngược, sau đó thay ta tháo xuống đồ bịt mắt.

Ta nhìn chiếc xe đậu ở trước mặt ta, chiếc Audi A5 màu xanh đậm, nhìn một hồi cũng không nói ra lời.

"Có thích không?" Nàng hỏi ta.

"Đâylà..." Ta nhìn nàng.

"Quà tốt nghiệp của ngươi." Nàng cười đem chìa khóa bỏ vào tay ta.

"Ta nói không cần tặng xe cho ta..." Ta oán giận.

"Ai nha, tốt nghiệp là chuyện quan trong của đời người, nên chúc mừng một chút! Hơn nữa ta tin tưởng, mẹ sẽ rất hài lòng!" Nàng thực sự rất gian trá, đều biết phải lấy cái gì ra nói với ta.

"Ân, ta thật muốn quay lại thăm mẹ..." Ta nói.

"Vậy các ngươi cùng nhau trở về a, lại nói còn không có khai giảngnhanh như vậy." Alisha mở miệng.

Nàng không biết chuyện quá khứ của ta, ở chỗ này ta không có nói cho bất kì ai biết về chuyện của ta.

"Không cần, chờ ta lấy được bằng PhD trở về là được rồi." Ta nói rất kiên quyết.

Kiên quyết đến khiến cho Alisha có chútgiật mình.

"Được rồi, như vậy ngươi sau này sẽ không cần đi chung xe với ta!" Alisha rất nhanh cười nói.

"A đúng vậy, sau này không cần làm phiền ngươi." Xe của Alisha hai năm qua thực sự giúp ta rất nhiều.

"Bất quá tasẽ làm phiền ngươi, xe của ngươi hẳn là đi hống gió rất tốt." Nàng không có hảo ý nói.

"Ân... Ngươi là muốn đua xe sao?" Ta nhìn nàng hỏi.

"Không có a..." Nàng nhìnnơi xa xăm giả vờ vô tội.

"Không cho ngươi đua xe." Lão sư một mực đứng ở bên cạnh nghe chúng ta đối thoại đột nhiên mở miệng.

"Ta đã biết, ta sẽ không đua xe." Ta hứa.

"Được rồi, chúng ta trở về đi." Alisha xoay xoay chìa khoá xe của nàng.

"Cũng tốt, ta phải đi về ngủ trưa." Ta nói.

"Được rồi, vậy liên lạc sau. Bye!" Nàng nói xong, lái xe rời đi.

Ta cùng nàng lên chiếc Audi nàng tặng.

"Vì sao mua xe tốt như vậy cho ta?" Ta vừa lên xe thì hỏi nàng.

"Có sao không...." Nàng nhìn nội thất xe nói.

"Ta vốn nghĩ mua Toyota hoặc Honda là tốt rồi..." Ta nói.

"Ta không ở đây, xe sẽ thay ta ở Mỹ chiếu cố ngươi, cho nên muốn mua loại xe ta thích." Nàng tự bản thân nói.

"A, ngươi khi nào thì cùng Alisha hợp tác?" Ta lại hỏi.

"Có một ngày ngươi đang ngủ, MSN không đóng a, nàng tìm ngươi thì ta nói với nàng." Nàng mang theo gian trá nói.

"Ai..." Ta thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Làm sao vậy? Không thích?" Nàng nhìn ta hỏi.

"Đều không phải.... Chỉ là... Ngươi hẳn là nên biết...." Ta muốn nói lại thôi.

"Ta biết, ngươi nói có cảm giác đang xài tiền của ta sao?" Nàng hỏi.

Ta gật đầu.

"Ta thực sự không biết hiện tại nên phản ứng thế nào..." Ta nói.

"Thành thực nói cho ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì." Nàng nắm tay của ta nói.

"Ai, nếu như không phải Alisha ở đây, ta nghĩ ta có lẽ sẽ từ chối xe của ngươi." Ta rất trực tiếp nói.

"Ta biết, cho nên ta mới tìm nàng tới." Nàng cũng rất trực tiếp.

"Ta biết..." Ta không vui nói.

"Ngươi tức giận sao?" Khẩu khí của nàng nghe rất cẩn cẩn dực dực.

"Có một chút. Ta không hiểu, ta đã nói qua chuyện ta không thích, vì sao ngươi vẫn làm." Ta nghĩ khẩu khí của ta nghe hẳn là mang theo tức giận.

"Ta chỉ là... Muốn làm cho ngươi một chút gì đó." Trong giọng nói của nàng mang theo ủy khuất.

"Ta biết, thế nhưng, ta nghĩ ngươi đã làm cho ta rất nhiều... Ta nói rồi, nếu như không có ngươi, ta ngày hôm nay không có khả năng ở đây, càng không thể như thế...Ưu tú." Ta tận lực làm âm thanh ôn nhu nói.

"Nhưng ngươi biết, vì ngươi bản thân yêu, cho dù làm thật nhiều cũng không đủ..." Nàng nhìn ngoài cửa sổ nói, ta biết nàng cố ý không nhìn ta.

"Ta biết, thế nhưng...." Ta quay đầu, chống lại ánh mắt tổn thương của nàng.

"Nếu như thực sự như thế không vui, thì không cần nhận là được rồi." Nàng nói những lời này giọng nói rất nhẹ rất êm, ta biết đó là một loại biểu trưngnản lòng thoái chí.

"Ta không phải có ý này..." Ta bắt đầu sốt ruột.

"Để ta yên tĩnh một chút được không?" Nàng nói xong câu đó liền im lặng.

Chúng ta lặng yên về nhà, ta đậu xe xong, nhìn nàng.

Nàng nhưng tự mở cửa xuống xe, lấy ta chìa khoá buổi sáng ta đưa cho nàng, vào nhà.

Ta đi theo phía sau nàng, lại không biết nên làm thế nào mới tốt.

Nàng đem túi xách đặt ở trên sô pha, vào phòng thay y phục ở nhà, cũng không nói một câu nói, một mình nằm trên giường.

Ta đứng ở cửa phòng, nhìn nhất cử nhất động của nàng, giữa chúng ta lúc đó có loại lặng yên khiến người ta không thở nổi.