PS 143,7

Chương 7




Ta không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, ta là bị tiếng hỏi thăm ân cần của một y tá đến kiểm tra thân nhiệt cho mẹ đánh thức.

"A di, đến giờ đo nhiệt độ rồi." Y tá trực buổi sáng luôn luôn rất đúng giờ, luôn có mặt ở phòng lúc bảy giờ.

Nhưng hôm nay, mẹ nhưng không có cùng y tá trò chuyện, ta mơ hồ cảm thấy không thích hợp.

"Mẹ có khỏe không?" Ta ngồi xuống nhìn mẹ.

Mẹ chậm rãi mở mắt, không có tỉnh táo như mọi khi.

"Là tác dụng phụ khi hóa trị sao?" Ta hỏi y tá, mỗi lần vào thuốc hóa trị xong, mẹ sẽ mệt mỏi khoảng ba ngày.

"Ta không chắc lắm, nhưng a di có sốt nhẹ." Y tá nhìn nhiệt kế, 38.8 độ.

"Vậy làm sao bây giờ?" Ta hỏi y tá.

"Ta bây giờ đi báo với bác sỹ." Y tá nói xong xoay người ra khỏi phòng bệnh.

"Nha đầu, mẹ cảm thấy không thoải mái lắm." Mẹ yếu ớt nói.

"Là do mới vào thuốc phải không?" Ta hỏi nàng.

"Hình như không giống mấy lần trước." Nàng lắc đầu nói.

"Vậy mẹ thấy thế nào?" Ta lo lắng hỏi.

"Mẹ cũng không biết, hẳn là nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Mẹ nói.

"Được rồi, vậy mẹ tiếp tục ngủ một chút đi, con ở ngay đây." Ta giúp nàng đắp chăn cẩn thận.

Hôm đó mãi cho đến khi Tiểu Kiệt tới, mẹ cũng không có hạ sốt.

"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bị cảm sao?" Tiểu Kiệt nhìn bảng theo dõi nhiệt độ cơ thể của mẹ.

"Ta cũng không biết, nguyên ngày hôm nay đều như vậy, ta lo lắm." Ta nói.

"Tỷ, ngươi về trước hảo hảo nghỉ ngơi đi, hôm nay ta ở đây, không có việc gì đâu." Tiểu Kiệt vỗ vai ta nói.

"Nhưng ta rất lo a." Ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mẹ.

"Tỷ, ngươi đừng lo, ngươi trước tiên về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi mấy ngày nay ở bệnh viện ngủ không được tốt." Tiểu Kiệt vừa nói vừa giúp ta thu dọn đồ đạc.

"Được rồi, vậy ở đây giao cho ngươi." Ta xoay người cầm lấy túi sách Tiểu Kiệt đưa cho.

"Ân, không thành vấn đề, ngươi về nhà cẩn thận." Tiểu Kiệt đưa ta ra tới cửa, còn ta thì lo lắng về nhà.

Trên xe bus, ta nhìn đường phố náo nhiệt, hôm nay là thứ sáu, ngày mai là thứ bảy, buổi tối cuối tuần, đường phố nhất định sẽ nhộn nhịp tới tận khuya.

Nhưng ta lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Ta lại nhớ tới lão sư.

Không biết lão sư hiện tại đang làm cái gì? Hẹn hò sao? Hay là đang chắm chú soạn giáo án?

Bất tri bất giác về tới nhà, bởi vì Tiểu Kiệt đang phải thi giữa kỳ, nên ta đã ở bệnh viện hai tuần liền, trong nháy mắt khi bước chân vào cừa, cư nhiên lại cảm thấy xa lạ.

Cầm quần áo vào phòng tắm, mờ nước nóng đầy bồn, ngâm mình trong làn nước nóng, ta cảm thấy hình như đã thật lâu, không có thả lỏng như vậy. Có lẽ là từ khi mẹ bị chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.

Ta còn nhớ rất rõ khoảnh khắc khi nghe được tin này từ bác sĩ, một câu nói đơn giản kia lại mang theo sức tàn phá như của bom nguyên tử vậy, là ngòi nồ trong thế giới cùa ba mẹ con ta, tất cả dường như yên tĩnh, chỉ còn chúng ta cùng bác sĩ đối mặt nhìn nhau.

"Bác sĩ, mẹ của ta còn bao nhiêu thời gian?" Tiểu Kiệt đầu tiên lên tiếng hỏi.

"Điều này ta cũng không thể nói chắc được, trước đây có những trướng hợp giống như vậy, có người tuy là thời kì cuối, nhưng sau khi hoá trị sẽ hồi phục rất khá; đương nhiên cũng có người rất không lạc quan." Bác sĩ có lẽ muốn an ủi chúng ta.

Sau đó lại là một trận lặng im.

"Các ngươi có thể thảo luận, khi có kết quả lại nói cho ta, bệnh viện sẽ hoàn toàn tôn trọng quyết định của bệnh nhân." Bác sĩ nghiêm túc nhìn chúng ta nói.

"Không cần, bác sĩ, ta muốn hoá trị." Bản thân mẹ đã đưa quyết định.

"Mẹ? Mẹ có chắc không?" Nỏi như vậy nghe như ta là rất "Bất hiếu", nhưng ta khi đó xác thực là hỏi như vậy.

"Mẹ chắc chắn, con cùng Tiểu Kiệt đều còn trẻ, mẹ mong muốn bản thân có thêm thời gian được ở bên cạnh các con. Mẹ bằng lòng thử." Mẹ nói rất kiên định.

"Được, ta lập tức giúp các ngươi làm thủ tục hóa trị. A di còn đi làm hay có chuyện gì lo lắng không?" Bác sĩ hỏi.

"Mẹ bây giờ chỉ cần ở bệnh viện chuyên tâm chữa bệnh thôi. Mọi chuyện đều không cần lo lắng, con cùng tỷ không sao hết." Tiểu Kiệt nói với mẹ.

"Bác sĩ, ta có cần phải nằm viện không?" Mẹ hỏi bác sĩ.

"Không nhất định, bất quá tình trạng của a di nếu để chúng ta theo dõi thường xuyên, vậy đương nhiên là tốt nhất rồi." Bác sĩ nói.

"Mẹ, mẹ nghe Tiểu Kiệt nói đi. Con hiện tại không có việc gì, có thể ờ đây cùng với mẹ, không cần lo lắng." Ta nói với mẹ.

Cứ như vậy, chúng ta bắt đầu lấy bệnh viện làm nhà.

Bệnh tình của mẹ khi tốt khi xấu, dù sao cũng là ung thư thời kì cuối, tất cả mọi người đều biết đó là một trận đánh không có nhiều phần thắng, bác sĩ cũng sớm nói chúng ta phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nửa năm, khi chúng ta cho là chúng ta sắp chiến thắng rồi, thì bác sĩ báo cho chúng ta biết, ung thư đã di căn.

Quả bom nguyên tử thứ hai trong thế giới của chúng ta đã được châm ngòi.

Đó là chuyện của hai tháng trước.

Chúng ta không có nói cho mẹ biết việc ung thư đã di căn, bác sĩ chỉ nói với mẹ, bởi vì cần cho việc trị liệu nên đổi sang thuốc mới.

Ta cùng Tiểu Kiệt cũng rất hiểu ý nhau, trước mặt mẹ không bao giờ nhắc tới bệnh của mẹ, có lẽ đây giống như đang trốn tránh, nhưng chúng ta tình nguyện, để cho mẹ không phải biết gì cả, tiếp tục ý nguyện ban đầu của mẹ, vì chúng ta mà cố gắng sống, như vậy là được rồi.

Ngày đó, ta tắm rửa xong, đi ngủ rất sớm, ta thật lâu rồi không có ngủ ngon như vậy, ngủ trên giường của mình vẫn là thoải mái nhất, lần thứ hai mở mắt ra đã là buổi trưa.