Qua Cửa

Quyển 1 - Chương 14: Kỳ thi lớn




Trịnh tiên sinh tự xưng là ba Từ Tây Lâm sau đó loanh quanh trước cửa trường Lục Trung vài lần, nhưng bên cạnh Từ Tây Lâm lần nào cũng tụm năm tụm bảy đi theo cả một đội bóng rổ, đi ngang qua mà làm như không thấy ông ta, Trịnh tiên sinh căn bản chẳng tìm được cơ hội nói chuyện.

Qua một thời gian, Trịnh tiên sinh không biết lại kiếm từ đâu ra số điện thoại của Từ Tây Lâm, mỗi ngày cẩn thận bấm tay tính thời gian gã tan học để gửi tin nhắn, thế là Từ Tây Lâm liền cho ông ta vào danh sách đen luôn.

Một tháng sau, Trịnh tiên sinh gửi một bưu kiện đến trường Từ Tây Lâm, mở ra thì thấy bên trong là một đôi giày chơi bóng số lượng giới hạn, còn kẹp một tờ giấy, viết là do công việc nên Trịnh tiên sinh lại sắp sửa phải ra nước ngoài, muốn để lại cho gã một chút kỷ niệm, hi vọng gã thỉnh thoảng cũng có thể nhớ tới ba vân vân.

Đáng tiếc, Từ Tây Lâm không mắc lừa.

Gã dùng tay đo thử cỡ giày, khá tùy ý nhét xuống dưới bàn, sang hôm sau bán rẻ cho một đàn em năm nhất trong đội bóng rổ, cầm tiền mời đám hồ bằng cẩu hữu ăn một bữa buffet, một đám trai gái choai choai xông vào quán buffet, chẳng ai sợ lỗ vốn, suýt chút nữa làm chủ quán bật khóc.

Đậu Tầm là một người biết rõ tiền căn hậu quả, đứng ngoài chứng kiến đầu đuôi việc này, phát hiện Từ Tây Lâm không giống với mình.

Gã không thiếu giày, không thiếu người yêu thương, cũng không thiếu cha.

Từ Tây Lâm ở đâu cũng có bạn, mỗi năm vào dịp sinh nhật, các cô bé thích gã có thể dùng quà tặng giấu tên chất đầy bàn gã, gã muốn tốt với ai thì tốt, thích ai thì chơi với người đó. Dù rằng tính tình cũng hiền hòa cởi mở, thường xuyên có thể tự phát hiện chỗ đáng yêu của người ta, nhưng nếu nhận định đối phương không đáng yêu, thì đừng hòng dùng thứ gì lay chuyển được gã.

Gã chẳng thiếu cái gì, cho nên “không cần lại được”.

Trịnh tiên sinh do ban đầu xui xẻo chọc trúng vảy ngược của gã, bị gã vạch vào loại người “không đáng yêu”, bởi vậy “tình thương của cha đến muộn”, “tấm lòng hèn mọn”, hay “quà tặng đắt tiền” đều thế cả, Từ Tây Lâm nhất loạt chẳng ham.

Tạm biệt đám bạn vịn tường ra khỏi quán buffet, Đậu Tầm bỗng nhiên không nhịn được mở miệng hỏi gã: “Mày không nhận một chút tình cảm nào của ổng à?”

Từ Tây Lâm biết “ổng” này là ai, dửng dưng nói: “Một đôi giày rách đã muốn mua một đứa con trai, thế ‘con trai’ rẻ mạt quá, hôm khác tao cũng mua vài đứa mới được.”

Đậu Tầm không lằng nhằng trên vấn đề logic trong câu nói khốn nạn này, lại hỏi: “Vậy mày định phải thế nào mới nhận ổng?”

“Chắc chừng hai ba trăm vạn, tao cũng đâu có đắt,” Từ Tây Lâm bấm tay tính sơ sơ, rất có đầu óc kinh tế nói, “Mặc dù mẹ tao nuôi tao lớn lên không tốn nhiều tiền như vậy, nhưng tiền hồi xưa có giá hơn bây giờ, điểm này cũng phải tính tới chứ.”

Ngay cả lạm phát gã cũng muốn tính vào, chi li thật!

Song Đậu Tầm lại chỉ cảm thấy mình nghe được một chút lý trí vô tình. Bởi vì hắn tự thấy mình không đáng yêu chút nào, nên dù thỉnh thoảng nhận được một chút thân cận từ người khác, hắn cũng nơm nớp lo sợ, luôn lo lắng sau khi thấy rõ “bộ mặt thật” của hắn, người ta sẽ lấy lại sạch sẽ chút thân mật này.

Đậu Tầm không mảy may nghĩ đến, có lẽ Từ Tây Lâm chỉ là đang tức giận vì Trịnh tiên sinh nói xấu phu nhân Từ Tiến mà thôi.

Hắn đã quen kinh hồn táng đảm mà treo tấm thẻ “chết chậm” trên cổ mình trước, để lỡ như ngày nào đó bị “lập tức hành quyết”, phản ứng của hắn cũng không đến mức quá kinh ngạc, như vậy có vẻ thể diện hơn.

Đậu Tầm nghĩ: “Mình nhất định phải học thêm một năm nữa.”

Ý nghĩ này mỗi ngày một mãnh liệt hơn, bởi vì hắn luôn cảm thấy niềm hạnh phúc ngắn ngủi này ngày càng ít đi.

Thế là chỉ chớp mắt, học kỳ cuối cùng của năm hai ồn ào theo thời tiết nóng lên mà dần kết thúc. Vụ ly hôn của Chúc Tiểu Trình và Đậu Tuấn Lương không hề thuận lợi, hai vợ chồng gạt ra một chút tình cảm cuối cùng, bên trong còn lại toàn là lợi ích rối rắm, đặc biệt là còn dính dáng đến một cô bồ nhí chuẩn bị lên chức.

Nếu không có sinh hoạt phí hàng tháng gửi tới, Đậu Tầm cơ hồ có ảo giác mình trời sinh không cha không mẹ.

Hắn dần quen với cuộc sống ở nhà họ Từ, chút câu nệ không dễ phát hiện ban đầu cũng biến mất hết, trong lớp cũng từ từ có một chút cảm giác tồn tại.

Đậu Tầm với bản thân nói một không hai, đã đồng ý để mình học cấp ba thêm một năm nữa, thì thật sự phải bỏ thi đại học.

Hôm đó vừa vặn phải làm “nghi thức trưởng thành”, cả dãy năm hai toàn là thanh thiếu niên ăn mặc rất đàng hoàng – đây là một truyền thống đặc thù của Lục Trung, nghe nói ở rất nhiều trường khác, “nghi thức trưởng thành” đều cử hành chung với “đại hội tuyên thệ trước kỳ thi đại học”, chỉ có Lục Trung chọn cuối năm hai, khi học sinh khóa trên sắp thi đại học, tổ chức khá là long trọng.

Lúc này đại đa số học sinh trên ý nghĩa pháp luật còn chưa “trưởng thành”, nhưng nhà trường yêu cầu thay đồng phục sớm, diện trang phục chính thức một ngày, nếu muốn thì nữ sinh còn có thể trang điểm nhẹ, cha mẹ rảnh rỗi cũng có thể đến dự lễ. Thế có nghĩa là “kỳ nghỉ thi đại học” vừa qua, đám học sinh này sẽ dùng phương thức tự mình phụ trách để bước vào lớp tốt nghiệp chân chính.

Nghi thức trưởng thành kết thúc, Thơm Bảy Dặm quả thực mệt phờ râu, Đậu Tầm mặc sơ mi trắng tinh gõ cửa thông báo tin xấu chính vào lúc này.

Thơm Bảy Dặm thật chỉ muốn phát điên. Đậu Tầm một thời gian dài không gây phiền toái cho cô, thoạt nhìn ngay cả bệnh trạng không hòa đồng cũng được cải thiện, Thơm Bảy Dặm còn tưởng là thành ý của mình đã cảm động ông trời, rốt cuộc cảm hóa được tên nhóc con đặc biệt cứng đầu này, ai ngờ hóa ra đều là yên tĩnh trước giông bão, người ta đang chuẩn bị để làm một phen lớn hơn!

Thi đại học đã sớm ghi danh, chính sách học sinh năm hai thi đại học của Lục Trung là thi đao thật thương thật, không phải loại “luyện binh” làm giả học tịch. Việc này tương đương với cho phép học sinh tốt nghiệp sớm, mà đã “tốt nghiệp”, thì năm nay Đậu Tầm không thi hay thi rớt không đi cũng được, bất luận thế nào, nếu hắn còn định tham gia kỳ thi đại học năm sau, sẽ không thể tính là học sinh khóa này.

Tự dưng biến mình thành “ở lại lớp”, không phải ăn no rửng mỡ à?

Thơm Bảy Dặm chỉ rõ những lợi hại trong việc này cho Đậu Tầm: “Em biết trong đây vô hình trung sai khác bao nhiêu chuyện không? Một số trường và chuyên ngành chiêu sinh sẽ có hạn chế với thí sinh tự do, đương nhiên, hạn chế không nhiều, nếu em không có chí hướng phương diện này cũng không ảnh hưởng gì, nhưng điểm cộng từ các cuộc thi em tham gia trước đây sẽ bị xóa hết! Thi đại học chênh một điểm khác bao nhiêu đấy Đậu Tầm à, em rốt cuộc có hiểu chuyện không vậy!”

Đậu Tầm nghe xong, bình tĩnh trả lời: “Điểm chỉ cần thi đủ cao, thì thêm bớt vài điểm cũng không có ảnh hưởng lớn.”

Thơm Bảy Dặm tức phát ngất vì lời nói khoác lác này.

Thơm Bảy Dặm mệt mỏi: “Rốt cuộc là vì sao?”

Lý do “muốn học cấp ba thêm một năm” thật sự không thể nói ra, thế là Đậu Tầm nghĩ một chút rồi trả lời: “Năm nay chưa muốn thi.”

Thơm Bảy Dặm phát hiện mình không cách nào trao đổi với đứa trẻ cứng đầu này, đành phải khẩn cấp gọi điện thoại cho Đậu Tuấn Lương.

Đậu Tuấn Lương đang bị bà vợ đòi li dị và đám tiểu hồ ly tinh hành đến sứt đầu mẻ trán, nhưng nghe nói là chuyện thi đại học, rốt cuộc vẫn bớt thời gian đến trường một chuyến.

Ai ngờ Thơm Bảy Dặm do kinh nghiệm mời phụ huynh không được lần trước, gọi Đậu Tuấn Lương xong lại gọi cho Từ Tiến, phu nhân Từ Tiến đang ở quần đảo Cayman, thật sự ngoài tầm tay với, đành phải báo lại cho Chúc Tiểu Trình.

Sau đó… Đậu Tuấn Lương và Chúc Tiểu Trình đôi oán ngẫu trời đất tạo nên này, oan gia ngõ hẹp ngay trong văn phòng của Thơm Bảy Dặm.

Thơm Bảy Dặm còn chưa trình bày rõ ràng đầu đuôi sự việc, Chúc Tiểu Trình đã triển khai Gào Khóc đại pháp trước.

Đại mỹ nhân kia với biểu cảm chực khóc, ôm chặt lấy Đậu Tầm, chỉ Đậu Tuấn Lương mà nói: “Con ơi, hãy nói cho mẹ biết, có phải là do lão cả ngày đi cùng đám người không đứng đắn, ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của con? Đậu Tuấn Lương tôi nói cho ông biết, con bây giờ đang trong thời kỳ quan trọng, nếu vì ông mà làm lỡ việc của con, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

Đậu Tuấn Lương cảm thấy bà này thật quá vô lý: “Ồ, còn dám trách cả tôi cơ đấy. Ai vắng nhà suốt mười năm? Là tôi hả? Bà hỏi Đậu Tầm xem, đi trên đường gặp bà, nó còn nhận ra được bà mẹ này không? Bây giờ còn kiếm chuyện với tôi! Tôi nói cho bà biết, bà không làm gì được tôi đâu!”

Thơm Bảy Dặm đau hết cả đầu: “Hai vị, bình tĩnh, bình tĩnh một chút…”

Đậu Tuấn Lương vung tay lên: “Cô giáo hãy nghe tôi nói, trước khi mụ này về, cha con tôi sống rất tốt, phải chứ Đậu Tầm? Cô cũng biết đấy! Thành tích của thằng bé không tệ mà? Năm nay thi đại học cũng là nó tự yêu cầu tự giành lấy – hừ, bà làm tôi bực đấy, sao bà vừa về thì cái gì cũng rối hết lên thế Chúc Tiểu Trình?”

Chưa dứt lời, Chúc Tiểu Trình đã rít lên: “Đậu Tuấn Lương, rõ ràng là ông bỏ mặc con ở cái khe núi thối hoắc quê ông!”

Đậu Tuấn Lương lập tức nổi trận lôi đình: “Đúng, quê tôi là khe núi thối hoắc, bà là dân thành phố! Cả nhà tôi đều là bần trung nông, bà là đại tiểu thư ăn phân phối trong thành phố! Bà khinh thường tôi thế, ngày xưa cần chi cố sống cố chết bám lấy đòi tôi cưới?”

Chúc Tiểu Trình nhổ vào mặt chồng: “Đồ không biết xấu hổ!”

Thơm Bảy Dặm: “…”

Trong lòng Chúc Tiểu Trình có mùi nước hoa nhàn nhạt, không nồng nặc lắm, nhưng không biết bên trong có thành phần quỷ dị gì, mà hất từng đợt vào mũi Đậu Tầm, khiến hắn hơi buồn nôn.

Một giọt nước miếng hùng hồn của Chúc Tiểu Trình rơi lên mu bàn tay, Đậu Tầm đột nhiên cảm thấy mình chịu đủ rồi. Hắn đẩy Chúc Tiểu Trình ra, chạy khỏi văn phòng của Thơm Bảy Dặm.

Sau đó hắn nhìn thấy Từ Tây Lâm ở cuối hành lang chỗ văn phòng giáo viên.

Đậu Tầm suốt ngày bám lấy gã đột nhiên chẳng rằng chẳng nói một mình vào văn phòng của giáo viên, hơn nữa cả buổi cũng chưa thấy về, Từ Tây Lâm không yên tâm lắm, bèn bỏ học chạy đến văn phòng Thơm Bảy Dặm. Gã không sợ Thơm Bảy Dặm, nếu là bình thường cũng sẽ nghênh ngang gõ cửa đi vào, ai ngờ Từ Tây Lâm chưa kịp gõ cửa, cách cánh cửa đã nghe thấy tiếng gào khóc chửi rủa om sòm, còn tưởng mình đã đến phòng hòa giải mâu thuẫn gia đình ở ủy ban chứ.

Từ Tây Lâm xấu hổ đi vài vòng trước cửa văn phòng, rồi cánh cửa gỗ kia chợt mở toang, một người lao ra như lốc xoáy.

Từ Tây Lâm sửng sốt: “Đậu hạm nhi!”

Đậu Tầm mắt điếc tai ngơ, chỉ lo cắm đầu chạy xuống lầu, Từ Tây Lâm vứt cặp lên vai, vội vàng đuổi theo. Hai người dùng tốc độ chạy một trăm mét đuổi nhau ra tòa nhà văn phòng của tổ bộ môn, cuối cùng Từ Tây Lâm tóm được Đậu Tầm ở cửa tòa lầu dạy học thứ hai, dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đậu Tầm không bị di truyền chứng bệnh tâm thần của Chúc Tiểu Trình, sự phẫn nộ của hắn không hiện ra mặt, đau khổ cũng rất yên lặng. Lồng ngực gầy của người thiếu niên im lặng phập phồng mạnh. Mặt và áo sơ mi cơ hồ biến thành một màu.

Từ Tây Lâm thử vỗ vỗ tay hắn, Đậu Tầm bỗng nhiên quay người lại, ôm ghì lấy gã.

Trên một vai Từ Tây Lâm còn đeo cặp sách nặng trịch, hai tay chỉ có thể giơ không đối xứng, chẳng biết đặt ở đâu. Gã không khỏi hơi xấu hổ, bởi vì cảm thấy ý tứ trong cái ôm này tựa hồ bất đồng với tiếp xúc tứ chi không kiêng dè gì bình thường của bọn con trai.

“Không đúng…” Từ Tây Lâm nhỏ giọng nói thầm một câu, “Rốt cuộc sao vậy?”

Đậu Tầm không lên tiếng, khẽ nhắm mắt, cảm giác nơi có thể dừng chân trên thế gian này, với hắn… chỉ còn lại mỗi một góc như vậy.