Qua Cửa

Quyển 2 - Chương 42: Lần thứ hai xung đột




Ngô Đào dùng một động tác tứ chi giữ kín như bưng biểu đạt “hết thảy đều ở trong không lời”, sau đó cả bọn theo chủ đề đó, tiếp tục nêu ra ý kiến.

Nhưng rất đáng tiếc, chẳng ai để ý đến hắn.

Có thể là Dư Y Nhiên căn bản không hiểu, Lão Thành thì không thích nói xấu sau lưng, lần này ngay cả Từ Tây Lâm cũng chẳng nể mặt hắn – Từ Tây Lâm đang tập trung tinh thần rắc bột thì là lên một xiên thịt, rắc khá đều, có thể so với tay chuyên nghiệp.

Ngô Đào khá mất hứng, đang định lảng sang chuyện khác, bỗng nhiên nghe thấy Đậu Tầm nói: “Vậy thì sao?”

Ngô Đào sửng sốt, một là không ngờ hắn sẽ tiếp lời, hai là không ngờ hắn sẽ tiếp lời như vậy.

“Trong kỳ nghỉ phòng ngủ không có ai, đâu phải là trước mặt người ta. Trường tụi mày ngày nghỉ không có người kêu bạn gái đến ngủ một đêm cũng đuổi à?” Đậu Tầm mí mắt cũng không nâng lên nói, “Nếu là tao, tao sẽ không chết, tao còn phải đến cục giáo dục hỏi xem mình đã phạm vào nội quy nào.”

Ngô Đào cho rằng hắn không hiểu, cười nhạo một tiếng: “Trò Đậu Tầm, mày vừa rồi đi học cúp cua không nghiêm túc nghe giảng chứ gì? Nếu là bạn gái thì tốt rồi, ai rảnh đi báo cáo, nhưng đó là hai thằng con trai…”

Đậu Tầm nhìn hắn một cái, Ngô Đào tự dưng từ ánh mắt ấy nhìn thấy sự khinh bỉ của kẻ từ trên cao nhìn xuống.

“Tao nghe rồi,” Đậu Tầm hờ hững nói, “Đồng tính thì sao, bộ hiếp dâm mày hả?”

“Đậu Tầm,” Từ Tây Lâm mở miệng trước khi Ngô Đào trở mặt, “Mày lặp lại lần nữa, nghe xem mình nói có giống tiếng người không?”

Cổ Đậu Tầm cứng đờ một lúc, rốt cuộc vẫn cúi đầu, phớt lờ không lên tiếng.

Ngô Đào bực bội trong lòng, giơ tay vỗ mạnh lưng Đậu Tầm vài cái: “Anh em, tính tình chó chết của mày tao quá biết, không thèm chấp nhặt, nhưng ra ngoài đừng như vậy, kẻo đến lúc đó bị đánh, tụi tao cũng chẳng biết phải đi đâu kiếm mày.”

Từ Tây Lâm sau khi nói Đậu Tầm hai câu, hưng trí vẫn không cao, thịt ăn vài miếng liền mất hứng thú, nướng cả đống, đều thuận tay đưa cho Đậu Tầm.

Đậu Tầm không biết làm sao mà lại tái phát “bệnh địa bàn”, thịt xiên Từ Tây Lâm đưa cho hắn đều không từ chối, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn no cũng không lên tiếng, cho là đưa tay lấy, hơn nữa không hề có ý định chia cho người khác.

Đến cuối cùng Từ Tây Lâm tự mình định thần lại, giật nảy mình vì số que tre vứt đầy dưới đất, hỏi hắn: “Đều là mày ăn hả? Mày rốt cuộc ăn bao nhiêu rồi?”

Đậu Tầm không trả lời, chỉ nói: “No đến hơi đau dạ dày.”

“Hơi đau dạ dày” là cách nói uyển chuyển, Dư Y Nhiên đếm sơ qua số lượng que tre, cảm thấy dạ dày hắn chưa nứt ra tại trận, đã chứng minh tố chất thân thể không tệ.

Những người khác cũng giật mình, Lão Thành nói: “Tay nghề của bí thư có thể vào được Michelin 3 sao à? Đậu Tầm… Mày có muốn đứng dậy đi vài bước không?” (Michelin 3 sao là bộ sách nổi tiếng của Pháp bình luận về các nhà hàng)

Đậu Tầm vừa đứng lên, mồ hôi lạnh đã túa ra, vậy mà hơi thẳng không nổi lưng, sắc mặt khó coi đến dọa người.

“Làm sao thế này? Người anh em, có phải cái đám học đặc biệt giỏi như tụi bay ở phương diện khác đều hơi thiếu hụt không?” Ngô Đào cười trên nỗi đau của người khác, châm chọc, “Ôi, tao thấy hay là đến bệnh viện đi? Không đùa đâu, Trịnh Lão Thí trong phim hình như cũng bội thực mà chết đó.”

Dư Y Nhiên: “… Đào ca, câm miệng.”

Một đám thiếu niên đi chơi, chẳng ai chuẩn bị thuốc thường dùng, ngay cả tiêu thực kích thích tiêu hóa cũng không tìm được, cuối cùng hết cách, cả bọn đành phải gấp gáp kết thúc buổi họp mặt, vội vàng đưa Đậu Tầm đau dạ dày về.

Tài xế Lão Thành khi đi chạy yếu, khi về cũng chưa thể cấp tốc luyện được kỹ thuật lái xe, xe vẫn nhảy như ngựa, tránh trái né phải, thỉnh thoảng thắng gấp, sau đó chỉ sợ chính Lão Thành cũng hơi say xe.

Đậu Tầm bị kỹ thuật lái xe xuất sắc của hắn hại không nhẹ, liên tục muốn nôn, nhưng không chịu chật vật trước mặt người ngoài, đành phải tập trung tinh thần chịu đựng.

Một cái là tiêu chảy, một cái là buồn nôn, nghe đều là bệnh vặt, không cách nào so với thương gân động cốt chân chính, nhưng đại khái cũng chỉ có đương sự biết thanh “đao” “trên đầu chữ nhẫn” treo ở đâu, cần phải có nghị lực phi thường mới nhịn được. (Chữ nhẫn có bộ đao trên đầu)

Trên đường, Đậu Tầm khó chịu đến mức chỉ muốn đẩy cửa xe ra chui xuống dưới bánh xe luôn, hắn lén nắm bàn tay Từ Tây Lâm đặt bên cạnh.

Từ Tây Lâm vội hỏi: “Sao vậy, buồn nôn à? Muốn nôn thì kêu Lão Thành dừng xe ven đường.”

Lão Thành vội vã bổ sung: “Đúng đúng, bảo tao lái xe tao không chắc lái được, nhưng dừng xe thì hơi bị siêu đó.”

Đậu Tầm lắc đầu, rất muốn phối hợp nở nụ cười, nhưng thật sự là ngay cả sức nhếch môi cũng không có, lưng ướt sũng mồ hôi lạnh, tai bắt đầu ù đi, đành phải đếm nhịp thở của mình để giết thời gian.

Ngô Đào và Dư Y Nhiên đều quay đầu lại nhìn hắn, hỏi hắn thế nào rồi, sau đó Đậu Tầm liền cảm giác được Từ Tây Lâm giãy nhẹ, rút tay khỏi bàn tay hắn.

Đậu Tầm nghiêng đầu nhìn gã, thấy Từ Tây Lâm đang trông ra ngoài cửa sổ.

Cây cối hai bên đường rũ rượi thiếu sức sống, thành hàng bay vút qua, một con đường cái thẳng tắp kéo dài về phương xa, càng đi càng chật, con Hạ Lợi cùi bắp của họ giống như cứ một mực chui vào ngõ nhỏ teo dần vậy.

Tim Đậu chợt hụt một nhịp, dạ dày ban nãy đau quặn khó chịu đột nhiên bị đóng băng, không cảm giác, nặng trịch treo ở đó, thành giá áo túi cơm không có sinh mệnh.

Ngay sau đó, Từ Tây Lâm giống như ý thức được hành động vừa rồi làm tổn thương người ta, gã định thần lại, dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng Đậu Tầm, tựa hồ muốn đền bù một chút trước khi Đậu Tầm bắt đầu mất vui.

Nhưng đã muộn.

Vất vả lắm mới về đến nhà, Đậu Tầm xuống xe quay người đi ngay, Từ Tây Lâm đành phải nhanh chóng tạm biệt đám bạn: “Lần tới tao mời, hôm khác chúng ta lại tụ tập.”

Lão Thành: “Biết rồi, mày mau đi xem đi.”

Từ Tây Lâm bất đắc dĩ khoát tay với hắn, co cẳng chạy.

Đậu Tầm quay về phòng mình, đóng cửa lại, lao vào buồng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, chẳng những một hơi nôn hết thức ăn không tiêu hóa được ban nãy, đến cuối cùng không có “hàng tồn”, suýt nữa nôn luôn cả mật ra.

Từ Tây Lâm ở bên ngoài lo lắng gõ cửa, Đậu Tầm hai tay chống đầu gối, mắt cụp xuống đứng bất động rất lâu, đờ đẫn nghe Từ Tây Lâm gọi hắn.

“Ban ngày ban mặt tự dưng khóa cửa làm gì? Bệnh hả? Mau mở ra cho tao!”

“Đậu hạm nhi, mở cửa!”

“Đậu Tầm!”



Đậu Tầm không hề nhúc nhích, như là điếc rồi, Từ Tây Lâm gõ một hồi không được, phẫn nộ đạp cửa một phát, sau đó quay người bỏ đi. Một hơi dồn trong ngực Đậu Tầm phút chốc tan mất, hắn khom lưng, vai sụp xuống, thở hổn hển chốc lát, đoạn loạng choạng vặn nước súc miệng rửa tay, sau đó lại mở vòi sen, tắm táp sạch sẽ.

Vòi nước nhà họ dùng cả năng lượng mặt trời lẫn điện, có thể cam đoan hai mươi bốn giờ đều dư dả nước nóng, hôm nay rõ ràng trời trong nắng đẹp, gió nhẹ mây gợn, nước bị nắng chiếu hơi nóng lên, Đậu Tầm không mở nước lạnh, tắm luôn bằng nước nóng.

Nước nóng làm toàn thân hắn đỏ lên, chỉ có ngực vẫn lạnh ngắt, như nuốt cả tảng nước đá, chặn ở đó không buông tha.

Trước kia, Đậu Tầm vẫn có thể hiểu sắc mặt Từ Tây Lâm, khi đó Từ Tây Lâm vui là vui, mất vui cũng sẽ lập tức trở mặt cãi nhau… Tuy rằng cãi xong chính gã sẽ nhanh chóng điều tiết về tần số biết lý lẽ. Nhưng một năm nửa năm trôi qua, buồn vui Từ Tây Lâm để lộ trên mặt ngày càng ít.

Người lên đại học sẽ thay đổi sao? Đậu Tầm không rõ lắm, chỉ biết là hắn không cảm thấy bản thân có gì thay đổi.

Nhưng bắt đầu từ khi Từ Tây Lâm khai giảng học quân sự, Đậu Tầm không thời khắc nào không bị nỗi bất an mãnh liệt thôi thúc, hắn đến bây giờ vẫn nhớ rõ, lúc ấy Từ Tây Lâm thường không nghe điện thoại, chớp mắt mới vừa về nhà, thậm chí mang đến cho Đậu Tầm cảm giác xa lạ. Đậu Tầm có một cảm giác không nói ra được, giữa hai người họ có một sợi dây cực mảnh, nhìn từ bên ngoài là nối liền nhau, về sau sẽ càng lúc càng dài, càng kéo càng mỏng, cuối cùng rốt cuộc sẽ đứt lìa, hắn sẽ không nhìn thấy người kia đi đến đâu nữa.

Bây giờ hắn còn đi học, còn miễn cưỡng tính là “trẻ con”, dày mặt không minh bạch ở nhà họ Từ cũng chưa có gì, nhưng ba năm… hai năm rưỡi nữa tốt nghiệp rồi, phải nói thế nào đây?

Một ngày kia Từ Tây Lâm thấy hắn phiền, rốt cuộc không cách nào chịu được hắn nữa thì sao?

Ai có thể chịu được vụng trộm cả đời?

Những việc này trước kia Đậu Tầm không nghĩ tới, hắn chỉ biết theo bản năng bá chiếm Từ Tây Lâm, như thần giữ của canh khư khư mớ gạch vàng của hắn không từ bỏ.

Đợi đến gần tối, Đậu Tầm nghe thấy bên phòng Từ Tây Lâm có tiếng mở cửa, biết gã phải đến trung tâm hoạt động của người già đón bà ngoại, còn tiện thể mua ít đồ, liền đứng bên cửa sổ mà nhìn, thấy Từ Tây Lâm ra cổng, mới ra khỏi phòng mình, kết quả là nhìn thấy thuốc Từ Tây Lâm để trong gian phòng chung.

Từ Tây Lâm sau khi đón bà ngoại về liền đi làm cơm tối, gã hiện giờ đã có thể nấu xong một bữa cơm gia đình mùi vị bình thường chỉ trong vòng nửa tiếng.

Bà Từ lấy làm lạ hỏi: “Tiểu Tầm sao có thể không ra ăn cơm?”

“À, nó…” Từ Tây Lâm dừng một chút, “Buổi trưa ăn xiên que ở bên ngoài bị đau bụng.”

Bà ngoại nghe thế liền muốn đứng dậy: “Để bà đi xem.”

“Bà đừng dậy, đừng dậy, để cháu.” Từ Tây Lâm hớt hải ấn bà ngồi xuống, nghĩ một chút, lại bưng bát cháo gạo kê lên lầu.

Lần này Đậu Tầm không cần gã phá cửa, gõ hai cái đã mở.

Từ Tây Lâm nhất thời không biết nói gì, đưa bát cháo cho hắn: “Húp một ít đi.”

Đậu Tầm im lặng một lúc, rốt cuộc nghiêng người cho gã vào.

Từ Tây Lâm liếc hộp thuốc không, tìm một chỗ ngồi xuống, hai người chẳng ai lên tiếng, cho đến khi Đậu Tầm đặt nhẹ cái bát không xuống, Từ Tây Lâm mới định thần lại, bật thốt ra: “Tao không có ý đó.”

“Không có ý gì?” Đậu Tầm hỏi, “Không có ý chứng minh mày không phải đồng tính, hay không có ý phủi sạch quan hệ với tao?”

Từ Tây Lâm hơi á khẩu, đến lúc này, gã đã biết Đậu Tầm chiến tranh lạnh một buổi trưa với gã là vì chuyện gì, vốn định chỉ biết trong lòng vậy thôi rồi bỏ qua, ai ngờ Đậu Tầm còn hỏi đến cùng.

Từ Tây Lâm hạ thấp giọng: “Vậy mày còn muốn thế nào? Công bố khắp thiên hạ à?”

Gân xanh trên thái dương Đậu Tầm hơi lồi lên, hắn không lên tiếng.

Từ Tây Lâm thở dài, giọng hơi dịu đi: “Dạ dày còn đau không? Mày nói xem mày đang đấu với ai vậy?”

Đậu Tầm lạnh lùng nói: “Thứ mày đưa vào tay tao, ai tao cũng không cho, ai chạm vào, tao chặt tay kẻ đó.”

Từ Tây Lâm: “…”

Gã mệt mỏi đỡ trán, cảm thấy căn bệnh ung thư trung nhị của Đậu Tầm có thể đã khuếch tán. Gã từng chút một bấm các đốt ngón tay mình, đếm nhịp thở, đếm đến mười, Từ Tây Lâm mới cảm thấy hô hấp bình ổn hơn. Đoạn gã đứng dậy đi đến bên cạnh Đậu Tầm, đưa tay nâng cằm hắn, xoa gò má tái xanh: “Lúc chúng ta thế đơn lực bạc, bất kể làm gì, đều phải kiêng dè một chút, nhưng sẽ không như vậy mãi đâu, chờ đến một ngày, tao mạnh rồi, có quyền nói chuyện, muốn làm gì cũng không cần nhân kỳ nghỉ lén lút trong ký túc xá, còn ai có thể đuổi mày? Đến lúc đó cũng khỏi cần bận tâm người khác nói gì, đúng không?”

Đậu Tầm trước nay biết Từ Tây Lâm nói còn dễ nghe hơn hát, không chịu nghe gã, bất cần nói: “Đuổi thì đuổi, cùng lắm thì thi lại lần nữa, đổi trường khác học tiếp, cả Trung Quốc chỉ có một trường đại học thôi chắc?”

Đối với Đậu Tầm mà nói, tất cả thành công đều đến quá dễ dàng, có thể tùy tiện vào đại học tốt nhất, tùy tiện giành được học bổng, tùy tiện đi du học – chỉ cần hắn muốn. Đến quá dễ dàng, thành thử hắn không mảy may biết quý trọng.

Từ Tây Lâm không thể đáp nổi, nghĩ bụng: “Thôi đành dỗ nó vậy, chứ biết làm sao?”

Gã cúi đầu kề trán Đậu Tầm, hôn nhẹ chóp mũi hắn: “Được, mày nói đúng – muốn ăn cháo nữa không? Tao múc thêm cho một bát?”

Hồi đó Đậu Tuấn Lương bỏ Đậu Tầm dưới quê, rất nhiều năm chẳng ngó ngàng đến, nói chuyện cũng dễ nghe như vậy. Đậu Tầm tới giờ còn nhớ rõ, Đậu Tuấn Lương mua cho hắn một cái máy chơi game ngoại nhập lúc ấy rất đắt tiền, trước khi đi ngồi xổm xuống, ra vẻ lưu luyến, bảo hắn phải nghe lời, phải thay mình hiếu thuận ông bà, còn nói “Ba bây giờ công việc rất bận, mẹ con lại đi vắng, không chăm sóc được con, nhưng sẽ không như vậy mãi đâu, chờ qua đợt này hết bận, chúng ta sẽ lập tức về nhà, ba hứa.”

Nhưng lời hứa của con người, chẳng qua môi trên chạm môi dưới, được mấy phần đáng tin?

Đậu Tầm vốn có năm phần lửa giận, bị Từ Tây Lâm bất ngờ làm bùng thành mười phần, hắn đột nhiên túm cổ áo Từ Tây Lâm, dùng bạo lực đè gã xuống, hung hăng ném lên giường, chẳng rằng chẳng nói ra tay xé quần áo gã.

Từ Tây Lâm chỉ lên đưa cháo, cửa cũng chưa đóng kín, bà ngoại còn ở dưới lầu chờ gã trả lời, không liệu được Đậu Tầm nói nổi điên liền nổi điên, ngay cả giọng cũng không dám quá lớn, giơ tay chặn bàn tay Đậu Tầm chui vào sơ mi: “Mày điên rồi à? Buông ra!”

Đậu Tầm dừng một chút, sau đó véo mạnh ngực gã một cái. Từ Tây Lâm cong người lên, thuận tay lôi một cái gối trên giường, cách gối thụi Đậu Tầm một phát.

Đậu Tầm bị thụi trúng cằm, cho dù có gối giảm lực, nhất thời cũng ngây ra, bị Từ Tây Lâm nổi giận đùng đùng đẩy xuống, ôm cằm nghiêng qua một bên.

Từ Tây Lâm mặt trầm như nước chỉnh lại quần áo, nhìn Đậu Tầm một cái, ngay cả bát cũng không cầm đã đi luôn.

“Rặt một nết với Đậu Tuấn Lương.” Đậu Tầm châm chọc nghĩ.