Quá Khí Minh Tinh

Chương 10




“Ầm!”

Toàn bộ cửa bị phá tan, người đến khí thế hùng hổ một quyền đánh bay Tiền tổng, vội vàng cởi ra áo khoác phủ lên trên người Văn Diễn Vũ, nâng người dậy rời đi.

Tiền tổng bụm mặt nổi giận: “Tiết Tầm, đừng tưởng rằng cậu bây giờ nổi tiếng thì ngay cả tôi cũng không dám động đến cậu!”

Tiết Tầm đỡ lấy Văn Diễn Vũ đang xụi lơ quay đầu lại, nguy hiểm nheo mắt, đồng tử u tối quét qua Tiền tổng, âm thanh nhàn nhạt băng lãnh, vừa đe dọa vừa hàm xúc: “Ông thì tính là thứ gì? Chuyện bỏ thuốc bỉ ổi như thế cũng dám làm, có tin tôi phế ông hay không?”

Tiền tổng lui về phía sau một bước, giật mình ngẩn người.

***

Kéo cánh tay Văn Diễn Vũ vòng qua bả vai, đồng thời cố định lại eo không cho hắn trượt xuống, Tiết Tầm từng bước từng bước hướng về phía thang máy đi.

Cũng may, bởi vì  tầng này là tầng tư mật, không có người phục vụ, giảm đi không ít phiền phức.

Bên trong tầng trệt trống trơn rộng rãi, tiếng bước chân lanh lảnh, âm thanh nghẹn ngào nức nở cũng sẽ không nghe thấy được.

Xem ra động tác của mình vẫn chưa suy giảm, Tiết Tầm giơ tay liếc nhìn đồng hồ, mười giờ rưỡi, phỏng chừng đến sáng mai kiểm tra phòng, tên súc sinh đang lõa thể kia đã nằm trên bồn cầu trong nhà vệ sinh hơn mười tiếng rồi.

Nhanh chóng đến thang máy, Tiết Tầm nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt người đang gục đầu mặc cho y điều khiển: “Văn Diễn Vũ, cậu có khỏe không?”

Văn Diễn Vũ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tiết Tầm vung lên khóe môi, tự giễu: “Cũng thật là, chúng ta chỉ mới quen biết. Tôi lại đi lo việc không đâu.”

Hồi tưởng lại thời điểm bản thân nhận được điện thoại của tiểu Nhan, nói Văn Diễn Vũ có thể sẽ xảy ra chuyện, liền không nói hai lời, dứt khoát lái xe xông đến cứu người.

Tiết Tầm cảm thấy, chính mình thật sự có bệnh rồi.

Văn Diễn Vũ cùng mình có quan hệ gì, vì hắn đắc tội với người khác, đáng giá?

Nghĩ như vậy, không khỏi có chút buồn bực.

“Văn Diễn Vũ, tỉnh lại đi.”

Buông xuống cái đầu đang không còn chút sức lực nào, lộ ra từng vệt đỏ nơi cuống cổ, nhìn thấy mà giật mình.

Vừa nãy hành động quá nhanh, Tiết Tầm vẫn chưa có nhìn kỹ, hiện tại phát hiện, chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Tựa như sản phẩm thủ công mỹ nghệ bị trầy xướt, tựa như tờ giấy trắng bị nhiễm bẩn, chói mắt phi thường.

Khó giải thích được cảm thấy đau lòng, bàn tay nắm lại thật chặt.

Đi vào thang máy, Tiết Tầm ấn xuống tầng một.

Văn Diễn Dũ nguyên bản đang nửa dựa vào y thoáng chốc ngồi dậy, ngẩn mặt lên, ánh mắt trống rỗng, khóe mắt mang theo vết tích ẩm ướt.

Tiết Tầm nghiêng đầu, lại bất ngờ nhìn thấy biểu tình đó của Văn Diễn Vũ.

Vô thần, mê man, còn có yếu đuối.

Trong nháy mắt đó, Tiết Tầm cảm thấy, trái tim như bị bóp chặt, đau.

Hắn vốn dĩ cho rằng, người này xưa nay chỉ có loại thần sắc nhàn nhạt kia.

Thì ra…

“Không sao rồi. Trôi qua rồi, đều đã qua.”

Ngữ khí Tiết Tầm ôn nhu đến mức ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đột nhiên, tựa hồ vô ý thức, Văn Diễn Vũ quay người, đột nhiên ôm lấy Tiết Tầm, đầu chôn thật sâu, dụi vào trong lồng ngực của y, ngón tay dài nhỏ vô lực víu chặt quần áo Tiết Tầm, phảng phất như người bị chìm trong nước, vùng vẫy bám vào gốc cây, muốn được sống.

Thang máy an tĩnh từng tầng từng tầng hướng về phía dưới.

Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua cằm, mùi thơm nhàn nhạt thơm ngát tràn ngập tới.

Tiết Tầm nghe thấy nhịp đập trái tim mình, một tiếng rồi một tiếng.

“Leng keng”.

Bầu không khí bên trong trang máy đang lơ lửng lập tức bị đánh phá.

Văn Diễn Vũ chậm rãi đứng bật người dậy, cúi thấp đầu đẩy Tiết Tầm ra, mái tóc rối bời bao trùm trên trán, không thấy rõ thần sắc.

Tiết Tầm hít sâu một hơi, không biết là tiếc nuối hay là vì chuyện gì khác: “Tôi đưa cậu trở về. Cậu không sao chứ?”

Văn Diễn Vũ nắm chặt tay cố gắng bảo trì tỉnh táo, thấp giọng trả lời: “Cảm ơn. Không có gì, chỉ là có chút vô lực.”

Kéo mở cửa xe, Văn Diễn Vũ ngồi vào phía sau, lại phát hiện Tiết Tầm tiến về phía sau, mở cốp.

Chỉ chốc lát, Tiết Tầm cầm nước khoáng cùng hộp đựng thuốc trở lại.

“Trên trán cậu có thương tích, trước tiên tôi giúp cậu xử lý đã.”

Văn Diễn Vũ lắc đầu: “Không cần, anh đã giúp tôi rất nhiều.”

Tiết Tầm thả đồ vật xuống, thân thể đột nhiên thân cận, ngữ điệu ôn nhu mang theo vài phần cô đơn. “Văn Diễn Vũ, cậu cứ như vậy bài xích tôi sao?”

Văn Diễn Vũ ngã người về phía sau, đụng vào vết thương sau đầu, đau đến mức bất giác than nhẹ một tiếng.

Tiết Tầm phát giác, nhanh chóng mở đèn xe, cứng rắn cố định đầu Văn Diễn Vũ xem xét.

Hoàn hảo, không có dấu hiệu xuất huyết, chỉ là hơi hơi sưng tấy.

Lấy ra băng gạc cùng thuốc, Tiết Tầm lần nữa tiến lại gần, nói thẳng: “Tôi sẽ thoa thuốc rồi băng bó vết thương lại, nếu như đau thì lập tức nói cho tôi biết.”

Nói là nói như vậy, động tác Tiết Tầm vẫn vô cùng mềm nhẹ dịu dàng, Văn Diễn Vũ lần này không từ chối nữa, không nói một lời mặc cho Tiết Tầm thoa thuốc.

Xử lý xong trán ccũng như vết thương phía sau đầu, Tiết Tầm mới phát hiện hai má Văn Diễn Vũ cũng sưng tấy, chỉ là hình như không đến mức quá nghiêm trọng như phần trán mà thôi.

Với loại tính cách thẳng thắn quật cường này, hắn rốt cuộc làm sao mới có thể sống lâu như thế?

“Còn có, đây là thuốc giải rượu và thuốc dạ dày, không có nước nóng, tạm thời dùng nước khoáng uống đi.”

Văn Diễn Vũ yên lặng tiếp nhận, cầm chai nước từng ngụm nuốt vào.

“Cậu uống bao nhiêu rượu?”

“Một ly.” Dừng một chút, “Trắng bạc.”

“Cậu thật sự uống hết?”

“Ừm.”

Ngu ngốc!

Tiết Tầm vốn định cười nhạo hai câu, lời chưa kịp thốt ra đã trở thành: “Sau này nếu lại gặp trường hợp ấy, có thể không uống thì cố gắng không uống, nếu như nhất định phải uống, nhớ kỹ, thời điểm uống không cần phải uống toàn bộ a. Đương nhiên, có thể lén lút đổi nước là tốt nhất. Bảo trì tỉnh táo mới là quan trọng.”

Văn Diễn Vũ hé môi muốn giải thích, cuối cùng vẫn chỉ nhẹ nhàng nói ra hai tiếng: “Cảm ơn.”

Lái xe ra ra khỏi gara, trong bóng đêm, càng đi càng xa.

Đèn đường lấp loé, chiếu rọi lên thành xe, xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh bên cạnh, hình ảnh phố phường ban đêm chậm rãi hiện rõ.

Những tòa kiến trúc cao chót vót, những tấm biển quảng cáo khổng lồ, vô số những cửa hàng nhỏ hẹp đều bị bao phủ ở trong bóng tối, không hề phân biệt hình dạng phương thức.

Bên trong xe một mảnh trầm mặc.

Tiết Tầm đang lái xe thỉnh thoảng nghiêng đầu, bên cạnh chính là gò má trầm tĩnh của Văn Diễn Vũ.

Đã không còn yếu đuối mờ mịt nữa, cũng mất đi ôn nhu và dịu dàng.

Một lúc lâu, trong xe vang lên thanh âm.

“Đánh nhà tài trợ, bên phía anh cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức…”

Diễn viên trong nước cho dù có tên tuổi thế nào, nói cho cùng cũng chỉ là một con hát, nói đến tiền tài, nói đến thế lực, cũng đều thấp hơn người ta một cái đầu.

Tiết Tầm cầm tay lái cười: “Cậu bây giờ lo lắng có phải là đã hơi chậm rồi? Đánh người cũng đều đã đánh. Bất quá, hợp đồng dù sao cũng đã ký tên, ông ta cho dù nghĩ muốn rút lại tiền cũng không phải là chuyện dễ dàng. Còn tôi…”

“Văn Diễn Vũ, cậu đang lo lắng cho tôi sao?”

Văn Diễn Vũ cứng người: “Tôi…”

Tiết Tầm lại đột nhiên nhếch miệng, trong giọng nói lộ ra một loại cường thế, cảm giác gần như cực kỳ bá đạo: “Nếu sợ thì đã không làm. Ông ta thì có thể thế nào đây? Tìm người đến dạy dỗ tôi hay là thủ tiêu tôi? Ông ta nếu thực sự muốn giết tôi thì tôi cũng muốn nhìn xem một chút.”

Văn Diễn Vũ lúc này mới sực nhớ, người bên cạnh này, nghiễm nhiên đã phát triển mạnh mẽ, đã vươn đến tầm quốc tế, bộ phim điện ảnh mới đây của y chỉ cần qua một tháng nữa sẽ được công chiếu trên toàn Bắc Mỹ

Kiêu ngạo cũng tốt, tự tin cũng được, hơn nữa y đã trở thành một trong số cực ít diễn viên có thể gia nhập ngành điện ảnh liên minh Hollywood, y có khả năng này.

Trong nháy mắt, khoảng cách trong chiếc xe chật chẹp tựa hồ cách xa đến vạn dặm.

Hắn đã hết hy vọng rồi, ngay cả cha hắn cũng không thể làm được chuyện như vậy, thế nhưng, kỳ thực tuổi tác bọn họ chênh lệch không bao nhiêu.

Chống đỡ vầng trán, Văn Diễn Vũ dựa vào chiếc ghế đang ngồi, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Lướt qua mấy vòng giao lộ, xe quẹo lên một ngọn núi cao, hai bên là một dãy đèn đường thật dài, xe chạy nhanh chóng, màu xanh từng trận vút qua.

Tiết Tầm liếc chéo nhìn Văn Diễn Vũ, đột nhiên mở miệng: “Cậu… Là lần đầu tiên gặp phải sự tình như vậy đúng không?”

Văn Diễn Vũ hơi hé mở mắt, do dự một chút: “Vâng.”

“Kỳ thực, tôi cũng đã gặp qua…” Tiết Tầm vẫn nhìn thẳng về phía trước, có chút tự giễu nói: “Khi đó tôi mới mới ra mắt, ở ký túc xá, ăn cơm hộp, diễn vai phụ, đóng các loại vai diễn khách mời cũng như quần chúng. Là người quản lý liên lạc đến, nói có một phú bà muốn bao dưỡng tôi, ba tháng, giá tiền bằng hai mươi lần thù lao của tôi lúc đó. Phải biết, tôi lúc đó thật sự rất thiếu tiền…”

“Anh, đáp ứng?”

“Đương nhiên không có. Cho dù có thiếu tiền đến chết tôi cũng sẽ không bán bản thân mình… Bất quá, tôi cũng không trực tiếp từ chối nàng.” Tiết Tầm nhếch môi, nụ cười giảo hoạt, “Biết tôi trả lời như thế nào không?”

“Tôi nói, xin lỗi phu nhân, nhưng tôi thật sự đối với nữ nhân bất lực. Nàng rất kinh ngạc, sau đó cơm nước xong liền gọi người đem tôi đưa đi, tôi cũng chưa từng gặp lại nàng lần nào nữa. Bất quá, cũng thiệt thòi nàng, trước đây, đoạn thời gian đó, tôi cũng coi như nhiễm lây ánh sáng trên người nàng, đãi ngộ cũng khá hơn nhiều.”

Tiết Tầm vừa nói vừa cười, trong đôi mắt lại mơ hồ hiện lên đắng chát.

Tiết Tầm lớn lên quá tốt, quá đẹp, ban đầu những tin đồn liên quan đến y cũng không ít, phần lớn đều vô căn cứ, tuy nhiên sau đó vì kỹ năng diễn xuất ngày một hoàn mỹ của y mà dần dần mai danh ẩn tích rút đi, thế nhưng, khi vừa mới bắt đầu, con đường thật sự quá vất vả, thậm chí để đạt được sự ủng hộ của quần chúng, so với những người khác, cũng khó khăn hơn rất nhiều.

Văn Diễn Vũ không biết trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng.

“Cho nên, cậu đúng là được bảo vệ quá tốt rồi… Ân, tại sao không nói chuyện?”

“Tiết tiên sinh, ít nhất thì anh bây giờ rất tốt, không phải sao?”

Lời nói đột nhiên bật thốt lên, Văn Diễn Vũ mới phản ứng được, rõ ràng y đã cứu mình, hẳn là nên cảm kích, chứ không phải…

Xe lại tiếp tục chuyển hướng, lái vào đường hầm.

Đã có thể nhìn thấy bệ cửa sổ từ căn nhà của Văn Diễn Vũ, xe chậm rãi dựa vào ven đường, Văn Diễn Vũ cúi đầu chuẩn bị rời đi.

Đèn đường ảm đạm chiếu đến, đôi gò má xinh đẹp nhu hòa, nửa sáng nửa tối, độ cong khóe môi như được phát họa, mỏng manh mà lạnh nhạt.

Trong lúc bất chợt, như là xa cách, tại sao không thể gần thêm chút nữa?

Ý niệm trong đầu vang lên, không có cách nào ức chế được.

Tiết Tầm tiện tay cởi đai an toàn, kéo lên cửa xe, sau đó tiếp thuần thục cúi người áp đảo Văn Diễn Vũ, thừa dịp hắn còn chưa phản ứng lại kịp, hai cánh môi liền dính sát vào nhau, cũng không chậm trễ chút nào nâng lên đầu, bá đạo hôn sâu.



Văn Diễn Vũ trợn to hai mắt, thời điểm hoàn hồn bất chợt mạnh mẽ cắn xuống.

Tiết Tầm rên lên một tiếng, mùi máu tanh từ bờ môi lan tràn ra, mùi vị rỉ sắt nhàn nhạt khiến Văn Diễn Vũ hơi kinh hoảng, hàm răng buông lỏng, Tiết Tầm thừa cơ tiến sâu vào, đầu lưỡi dây dưa kéo Văn Diễn Vũ lại.

Động tác tuy là cường thế, nhưng nụ hôn vô cùng dịu dàng ôn nhu.

Mềm nhẹ liếm cắn mút vào, đầu lưỡi phớt qua hàm răng, triền miên giống như đôi tình nhân trẻ.

Tiếng thở dốc nhẹ nhàng quanh quẩn trong buồng xe an tĩnh, luẩn quẩn vòng quanh.

Ánh đèn trước hiên chẳng biết sáng lên từ lúc nào, xuyên thấu qua cửa sổ, phóng đến khu vực trước xe, ánh đèn màu quýt vô cùng ấm áp.

Tiết Tầm thu hồi thân thể, chống đỡ bánh lái, liếm môi cười: “Tôi còn chưa có thử qua kiểu hôn môi lẫn theo mùi máu bao giờ, cảm giác dĩ nhiên không tệ.”

Văn Diễn Vũ cúi đầu nắm chặt quyền, rồi lập tức buông tay.

Bọn họ không phải chưa từng hôn qua, chỉ là, diễn xuất và đời thực hoàn toàn khác biệt.

Hít sâu một hơi, Văn Diễn Vũ đẩy cửa xuống xe: “Tiết tiên sinh, rất cảm ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà, xin lỗi, tôi không quen loại chuyện vui đùa này.”

“Chờ đã.” Tiết Tầm ném đến một chiếc lọ, “Đây là thuốc giảm sưng, hiệu quả rất tốt. Ngày mai tôi sẽ cùng Lục Nguyên nói chuyện, nói cậu ta cho cậu nghỉ ngơi một ngày, cậu ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Văn Diễn Vũ tiếp nhận thuốc mỡ, xoay người hướng vào nhà.

Âm thanh Tiết Tầm từ xa xa truyền đến, trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng:

“… Còn có, nếu như chuyện vui đùa có thể dễ dàng khiến cậu tiếp nhận hơn lời nói, vậy thì cậu hãy  cứ coi như là chuyện vui đùa là được rồi.”