Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 30: Giám định thương tật không thành & Một lá cờ thưởng




Edit: Bàn

Tống Dã nói: "Cậu đừng vui vội, còn phải viết bản kiểm điểm đấy."

"Không sao," Khúc Liệu Nguyên lo lắng trong lòng đã quét sạch, nói, "Chờ tớ viết xong của tớ, tớ viết hộ cậu một bản, cậu không biết thì thôi, tớ giỏi nhất là viết bản kiểm điểm đấy... Khụ khụ khụ."

Cậu nhất thời hí hửng, nói chuyện hơi to, động đến họng, liền ho khan vài tiếng.

"Không sao thật à?" Tống Dã vỗ lưng cậu, nói, "Ngày mai trong ngày, tớ dẫn cậu đi bệnh viện giám định thương tật."

Khúc Liệu Nguyên cười nói: "Không đi được không, tớ chỉ bị đau sốc hông thôi, không cần nghiêm túc thế, Diêu Vọng lần này bị dạy bảo, về sau không động đến tớ nữa đâu."

Tống Dã nói: "Cậu..."

"Tớ biết," Khúc Liệu Nguyên đoán được hắn muốn nói gì, nói, "Tớ biết rồi tớ biết rồi, chờ điện thoại sửa xong, nó trả tớ tiền sửa chữa xong, tớ một câu cũng không nói với nó."

Chuông vào học vang lên, học sinh đang chơi dưới sân trường đều chạy về toà nhà dạy học.

Phòng học lớp Tống Dã ở tầng 1, mấy bước là đến, còn Khúc Liệu Nguyên ở trêи tầng 2 thì mất thời gian hơn, lấy bừa trong túi đồ ăn mấy món lớn một chút, bánh mì bánh quy các loại, nhét cho Tống Dã, nói: "Mấy cái này cậu ăn đi, chắc chắn cậu cũng chưa ăn tối."

Tống Dã nhận, dặn dò cậu nói: "Cậu đừng bàn chuyện bồi thường với Diêu Vọng, có việc thì tớ tìm nó."

"Nhưng mà tớ..." Khúc Liệu Nguyên còn muốn nói.

Tống Dã chỉ hành lang phía tây, nói: "Kìa, thầy Toán của cậu lên tầng rồi!"

Khúc Liệu Nguyên hơi sợ thầy Toán, vừa nghe đã cầm túi bỏ chạy, chạy mấy bước thì nhớ ra tiết 2 là tiết tự học chứ không phải là Toán, lại quay người về, đi giật lùi, vừa hô về phía Tống Dã: "Buổi chiều là tớ nói vớ vẩn! Hai ta tuyệt đối không thể mỗi người một bên, tốt sẽ tốt cả đời!" Mới chịu xoay người chạy đi.

"..." Tống Dã nhỏ giọng mắng, "Ngốc."

Sáng ngày tiếp theo, sau khi khu nội trú tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, các lớp giải tán.

Khúc Liệu Nguyên tám nhảm đôi câu với Giang Ba, thấy Tống Dã ở sân tập vẫy tay gọi cậu cùng đi, cậu liền vừa nói chuyện cùng Giang Ba, vừa đi về phía Tống Dã.

Khi lại gần, Tống Dã thấy cậu lại ho khan, hỏi: "Sao vẫn ho thế?"

Khúc Liệu Nguyên ho khoát khoát tay, ý bảo mình không có việc gì.

Giang Ba lại tố cáo nói: "Tống Dã ông mau quản nó đi, nó khụ khụ cả đêm, tôi bị nó ho tỉnh mấy lần, hôm qua tôi với nó đi tắm, tôi thấy ngực nó bị bầm tím rồi, nó còn dám bảo không có việc gì."

Tống Dã thay đổi sắc mặt, kéo Khúc Liệu Nguyên, nói: "Đi, đi với tớ ra phòng y tế."

Khúc Liệu Nguyên còn nói: "Không đi không đi, tớ không sao thật mà."

Tống Dã không nói lời nào, cứng rắn kéo cậu đi.

Nữ bác sĩ trực ban trong phòng y tế cũng mới rời giường, chuẩn bị đánh răng rửa mặt, tóc còn chưa chải.

Tống Dã cùng Khúc Liệu Nguyên đi vào, cô thấy Khúc Liệu Nguyên ho khan, tưởng học sinh này bị mấy bệnh vặt thông thường như nóng trong người hoặc cảm lạnh, tìm lí do nói: "Hai đứa ăn sáng xong hẵng trở lại, cô phải sắp xếp thuốc trước đã."

"Không chờ được, nó ho cả đêm rồi." Tống Dã lại nhìn ra lí do qua loa lấy lệ của bác sĩ, nói, "Em trai em hôm qua bị người ta đánh, nghiêm trọng lắm, cô nhanh xem một chút đi ạ."

Bác sĩ trường giật mình nói: "Đánh? Ai đánh em ấy?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Cô, cô đừng nghe ảnh, chỉ là va một phát thôi, không có việc gì."

Bác sĩ trường bảo cậu vén áo lên, nhìn chỗ đau của cậu.

Đêm qua đi tắm cậu đã nhìn qua, lúc đó vết bầm chỉ to bằng đồng xu, ngủ một đêm, diện tích vết bầm lan to bằng nắm tay, chính giữa còn biến thành màu tím bầm.

Tống Dã vừa thấy liền nổi giận, nói: "Cái này là không có việc gì? Cậu có biết chỗ này ngay cạnh trái tim không? Muốn chờ người ta đánh cho tàn phế rồi mới chịu nói là có việc à?"

Khúc Liệu Nguyên cúi đầu nhìn, cũng bị doạ cho giật mình, lúc đầu đang cảm thấy Tiểu Dã làm quá, giờ thì không dám nói, sợ mình có chuyện gì thật.

Bác sĩ trường cũng có phần căng thẳng, đeo ống nghe bệnh nghe hô hấp một hồi lâu, bảo cậu hít vào thở ra, hỏi cậu có thấy chỗ nào khó chịu không, cuối cùng khẽ ấn vào chỗ đau, quan sát cẩn thận, chân mày mới giãn ra, nói: "Tổn thương phần mềm, xương không có vấn đề gì. Bạn học, há miệng, để cô xem cổ họng."

Khúc Liệu Nguyên nghe lời há to mồm: "A --"

Bác sĩ trường nhìn, nói: "Họng hơi viêm, nên mới bị ho và đau."

Khúc Liệu Nguyên cười với Tống Dã, nói: "Cậu thấy chưa, tớ đã nói là không sao rồi mà."

Tống Dã không để ý cậu, hỏi bác sĩ trường: "Có cần đến bệnh viện chụp phim không ạ?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Nếu không có việc gì, thì cũng đâu cần đến bệnh viện?"

Tống Dã hung ác trừng cậu một cái.

Bác sĩ trường cũng nói: "Tốt nhất vẫn nên chụp một cái xem, sẽ an toàn hơn. Em là anh trai em ấy hả?"

Tống Dã gật đầu, dáng vẻ như phụ huynh, nói: "Vậy phiền cô viết giấy, em sẽ xin nghỉ."

Chưa đến 8 giờ, giáo viên còn chưa đi làm, bệnh viện cũng không mở cửa sớm như vậy, Tống Dã cất giấy của bác sĩ trường, kéo Khúc Liệu Nguyên đi căng tin ăn sáng, trêи đường vẫn tức cành hông, quở trách Khúc Liệu Nguyên --

"Hôm qua đã nói dẫn cậu đi giám định thương tật rồi, cậu không nghe? Còn nói không có việc gì! Nhìn đi, giờ hay chưa? Xương sườn mà gãy, cắm vào phổi cậu, không chết cũng tàn phế, để tớ xem cậu định thế nào?"

Khúc Liệu Nguyên còn xoa dịu hắn: "Ai da, bác sĩ trường nói xương không sao rồi mà, Tiểu Dã, cậu đừng căng thẳng."

"Cũng chẳng phải tớ bị thương, tớ căng thẳng làm cái gì?" Tống Dã mắng cậu nói, "Cậu là đồ chuyên gây rắc rối, xương mà gãy thật thì càng tốt, sau này nhớ cho lâu!"

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, Tiểu Dã đúng là mạnh miệng chết đi được, như thế này mà còn bảo không căng thẳng?

Đến căng tin, Tống Dã đi xếp hàng mua cơm, Khúc Liệu Nguyên đứng sau hàng chờ, quay đầu nhìn xem có chỗ ngồi nào tốt, chờ lát nữa ngồi cùng Tống Dã.

Cố tình oan gia ngõ hẹp, lại nhìn thấy Diêu Vọng cả đêm không về kí túc xá.

Diêu Vọng đi một mình, mới từ bên ngoài đi vào, cũng thấy cậu.

Hai người liếc nhau một cái, Khúc Liệu Nguyên lập tức quay đầu sang một bên, họng cậu khó chịu, lại ho khan.

Diêu Vọng đi về phía cậu một bước, lại chuyển hướng, cúi đầu xếp hàng lấy cơm.

Xin nghỉ xong, Tống Dã dẫn Khúc Liệu Nguyên đến bệnh viện chụp phim, bác sĩ xem xong cũng nói xương không có vấn đề gì, nói giống như bác sĩ trường, chỉ là tổn thương phần mềm, kê viên tam thất giúp hoạt huyết và loại bỏ máu đông, còn có thuốc trung y trị viêm họng.

Tống Dã hỏi bác sĩ: "Có thể cho bọn cháu một bản báo cáo giám định thương tật được không ạ?"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Khi biết muốn làm báo cáo giám định thương tật, trước tiên phải có báo cáo thương tích từ cảnh sát, bệnh viện mới có thể phối hợp, còn phải đến Trung tâm Giám định của Bộ Công an tìm bác sĩ pháp y... Nói chung là thủ tục cực kì lôi thôi rườm rà, Tống Dã mới chịu thôi.

Khúc Liệu Nguyên sắp ngáo luôn vì hắn rồi, đi ra phòng bệnh viện, ở trong hành lang đã nói: "Tiểu Dã? Nói giám định thương tật không phải để doạ Diêu Vọng thôi à? Sao cậu còn định làm thật?"

Tống Dã nói: "Doạ nó cái gì? Tớ vốn là muốn làm thật đấy, giờ may mà cậu không có việc gì, bằng không tớ cho nó chết."

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy hắn quá khoa trương, nói: "Nam sinh đánh nhau là chuyện bình thường mà, trước đây tớ đánh cũng có ít đâu, sao lần này cậu nghiêm túc thế?"

Tống Dã nói: "Cậu ngốc à? Diêu Vọng là côn đồ, sao mà giống mấy đứa trẻ con trước kia được? Lúc trước cậu đánh nhau đã đánh đến nỗi phải vào viện chưa?"

"Cho dù thế cũng..." Khúc Liệu Nguyên vẫn cảm thấy không cần thiết, nói, "Dù sao tớ cũng không sao, đưa giấy khám về bắt Diêu Vọng trả tiền là được rồi, nhà nó có điều kiện, không quỵt nợ đâu. Lần này quên đi, cậu đừng tức nữa."

Tống Dã trong lòng vẫn tức nên không muốn nói nữa, nói: "Cậu cũng đừng xía vào, để tớ giải quyết."

Tiết cuối cùng buổi sáng, hai người trở lại trường, tách ra, tiết này của lớp 7 là tiết tự học, những lớp khác đến tiết này, đa số là chủ nhiệm lớp đến giữ kỉ luật thậm chí là học luôn. Nhưng triết lý làm chủ nhiệm của thầy Tào là trị bằng cách thuận theo tự nhiên không làm gì hết, tiết tự học chưa từng vào lớp, toàn là lớp trưởng Khúc Liệu Nguyên giữ kỉ luật.

Vì hôm nay Khúc Liệu Nguyên không ở đây, lớp phó Lưu Hiểu Hiểu ngồi trêи bục giảng, vừa học vừa ghi tên học sinh gây rối, nói muốn báo giáo viên - nam sinh cấp 3 đều không thể nào chịu phục nữ lớp trưởng, nhỏ chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc này.

Khúc Liệu Nguyên cầm một túi thuốc xuất hiện trước cửa phòng học, trong lớp rối loạn tưng bừng, Lưu Hiểu Hiểu đằng nào cũng không quản được, mặc kệ luôn, quan tâm Khúc Liệu Nguyên hai câu: "Không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?"

Trong lớp lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Khúc Liệu Nguyên. Khang Minh cao to ngồi hàng thứ 2 bên góc cửa, cậu và Khúc Liệu Nguyên đã thành lập tình hữu nghị rất tốt khi huấn luyện quân sự, cũng ân cần đứng dậy hỏi: "Liệu Nguyên, có bị nặng lắm không? Cầm nhiều thuốc thế?"

Khúc Liệu Nguyên đối mặt với sự quan tâm của bạn cùng lớp có chút ngượng ngùng, nói: "Tôi không sao, mọi người đừng lo. Đi bệnh viện sao không lấy thuốc được? Bác sĩ cũng phải ăn mà."

Bạn học đều cười, không phải vì cậu nói nghe hài hước, mà là vì sáng cậu xin nghỉ không đến, lớp bên cạnh đều đồn "Khúc Liệu Nguyên lớp 7 gãy xương sườn," khiến cho mọi người lớp 7 lo lắng cực kì, bây giờ nhìn cậu vui vẻ còn có thể nói đùa, cũng đều yên tâm.

Còn nửa tiết nữa là tan học, cậu về chỗ mình ngồi, Giang Ba ngồi cùng bàn nói: "Tôi không viết bài hộ ông, ông có anh ông rồi, tôi chẳng tự bêu xấu bản thân đâu." Chỉ nói cho cậu bài tập mỗi môn sáng hôm nay.

Khúc Liệu Nguyên cười nói: "Cảm ơn nha người anh em."

Giang Ba xích lại gần cậu một chút, nhỏ giọng nói: "Ông không ở đây ông không biết, buổi sáng Khang Minh suýt nữa đánh nhau với Diêu Vọng đấy."

Khúc Liệu Nguyên: "!!! Sao lại thế?"

"Chiều hôm qua nó chơi bóng ở sân tập, không biết chuyện ông với Diêu Vọng đánh nhau, hôm nay thấy ông không đi học mới nghe người khác nói, nó điên lên, nói Diêu Vọng hai câu, hai đứa chúng nó suýt nữa cãi nhau, Diêu Vọng còn muốn động thủ cơ, bọn con trai lớp mình đều lên, muốn giúp Khang Minh, cũng là muốn giúp ông luôn. Diêu Vọng có lợi hại hơn nữa cũng không đánh được nhiều người một lúc như vậy, lúc đó lấy sách ném một cái, đi luôn, đến trưa vẫn chưa thấy về." Giang Ba kể lại trận phong ba hồi sáng.

Khúc Liệu Nguyên có chút cảm động, nhưng lại cảm thấy như vậy rất giống cậu vô hình trung cầm đầu bắt nạt Diêu Vọng, trong lòng hơi mâu thuẫn.

Trận bão táp lần này còn một cửa ải to đùng chờ cậu đi qua, nhớ tới cậu liền đau đầu. Trong buổi chào cờ thứ hai, cậu phải đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người! Trời! Ơi!

Tối hôm đó, thời gian học cùng Tống Dã như thường lệ.

"Đây, bản kiểm điểm của cậu." Cậu đưa một bản kiểm điểm đã viết xong cho Tống Dã, nói, "Tớ viết 2 bản, không giống nhau, cậu chép lại theo bản này đi."

Tống Dã lấy một tờ giấy khác ra, bắt đầu miệt mài chép bản kiểm điểm.

Khúc Liệu Nguyên nhìn thấy vui, sờ tóc Tống Dã, nói: "Ái chà ái chà, Tiểu Dã ơi Tiểu Dã à, không ngờ cũng có một ngày cậu chép tớ."

Tống Dã giương mắt, nói: "Uống thuốc đúng giờ chưa?"

"Rồi, cậu xem tớ không ho nữa này." Khúc Liệu Nguyên nảy ra ý xấu, nói, "Hay tớ giả vờ bị viêm họng quá nặng nên mất tiếng nhỉ? Thế thì khỏi cần đọc bản kiểm điểm rồi."

Tống Dã nói: "Tuần này không đọc được thì tuần sau đọc, không tránh được đâu, ngoại trừ khi cậu giả vờ câm hết 3 năm cấp 3."

Khúc Liệu Nguyên nản lòng nói: "Thế thì nhục quá, sau này làm sao tớ quản bạn cùng lớp được."

"Vừa khéo." Quá hợp ý Tống Dã, nói, "Từ chức lớp trưởng đi, tập trung học hành cũng được."

Khúc Liệu Nguyên được bạn học yêu thích thừa nhận, làm lớp trưởng đang vui, cười nói: "Tớ... tớ sẽ không để ảnh hưởng đến việc học."

"Thật không?" Tống Dã dùng đầu bút chọc chọc lúm đồng tiền của cậu, nói, "Vậy tớ chờ xem điểm kiểm tra tháng của cậu."

Loa trường đang phát "The Sky is Dark" của Stefanie Sun, nhạc bỗng nhiên dừng lại.

"Tống Dã lớp 10-1, Khúc Liệu Nguyên lớp 10-7, hai bạn học nghe được thông báo, đến phòng Giáo ɖu͙ƈ gặp chủ nhiệm Triệu Trường Lâm."

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Tống Dã lập tức cúi đầu, nhanh chóng chép bản kiểm điểm.

Thông báo lặp lại 2 lần.

Chờ Tống Dã chép xong, hai người cầm bản kiểm điểm, cùng đi gặp Triệu chủ nhiệm, đều tưởng muốn xem xem hai người bọn họ viết xong bản kiểm điểm chưa.

Đến phòng Giáo ɖu͙ƈ, bên trong ngoại trừ Triệu chủ nhiệm, còn có một vị lãnh đạo trường khác cũng ở đây, Khúc Liệu Nguyên không nhận rõ, nghe Tống Dã nói: "Chào Vương bí thư, chào Triệu chủ nhiệm." Mới biết vị này là bí thư đảng uỷ trường, cũng vội vàng nói theo.

Mặt cậu tràn đầy ngơ ngác mờ mịt, Tống Dã trong lòng lại "thịch" một cái, Vương bí thư phải tới đây hỏi chuyện đánh nhau với Diêu Vọng? Việc này nghiêm trọng đến thế sao?

Triệu chủ nhiệm giới thiệu với Vương bí thư: "Đây chính là Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên."

Vương bí thư cười nói: "Hai đứa nhỏ này đẹp trai vậy, nhìn là biết trẻ ngoan rồi."

Khúc Liệu Nguyên cái gì cũng không hiểu, được khen liền cười. Tống Dã thấy thế này không giống như muốn phê bình bọn họ, cũng không hiểu luôn.

Vương bí thư nói: "Nghỉ hè vừa rồi hai anh em đi Bắc Kinh chơi hả?"

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên cùng nói: "Dạ."

Vương bí thư cầm một cái túi ni lông đen từ bên cạnh lên, rất thần bí nói: "Đây là gói hàng chuyển phát nhanh gửi cho tôi ngày hôm nay, các em đoán là cái gì?"

Hai anh em vẻ mặt đều đờ đẫn, hoàn toàn không hiểu đây là ý gì.

Vương bí thư và Triệu chủ nhiệm đều cười.

"Từ Hồ Nam gửi tới." Triệu chủ nhiệm nói, "Một bé gái tên Linh Linh, và ba của bé."

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên giật mình nhìn nhau, là anh trai Hồ Nam bị tour du lịch đen lừa leo Trường Thành giả cùng bọn họ, và con gái nhỏ của ảnh!

Lúc đó nói chuyện trời đất, Khúc Liệu Nguyên nói qua mình và Tống Dã đến từ đâu, còn kể hai người đều thi đậu Nhất Trung thành phố địa phương, đầu tháng 9 sẽ khai giảng.

Anh trai này chờ đến tháng 9, trường học khai giảng mới chuyển phát nhanh cái này từ Hồ Nam xa xôi đến Nhất Trung ở thành phố này, lo lắng học sinh nhận chuyển phát nhanh không tiện lại thất lạc mất, người gửi liền tra trêи mạng ra Vương bí thư rồi viết tên lên, phần sau là "Chuyển cho học sinh mới lớp 10 Tống Dã, Khúc Liệu Nguyên."

Trong bọc đồ chuyển phát nhanh, có 2 hộp trà Mao Tiêm cùng 2 bình tương ớt tự làm được đậy kín, một bức thư cảm ơn của bé gái, trong thư cảm ơn hai anh trai đấu trí với tour du lịch đen, giúp đỡ toàn bộ đoàn du khách đấu tranh cho quyền lợi của mình, truyền cảm hứng cho sự trưởng thành của bé.

Còn có một lá cờ thưởng, trêи viết: Có dũng khí và trí tuệ đấu trí tour du lịch đen, dám trở thành anh hùng.

Vương bí thư rất vui mừng, nói với Triệu chủ nhiệm: "Trong buổi chào cờ tuần sau, lấy đây làm tấm gương tiêu biểu, tuyên dương hai đứa nó, bây giờ học sinh cấp 3 thiếu nhất là tinh thần này..."

Khúc Liệu Nguyên vẫn đọc thư của bé gái viết, càng đọc càng thấy vui, lại nghe được lời Vương bí thư, nếu muốn tuyên dương cậu! Thì chắc chắn không cần cậu đọc bản kiểm điểm! Quá ổn rồi!

Toàn trường chỉ có Tống Dã, ngoài mặt thì cười, trong lòng thì nghĩ: Con mẹ nó! Không được đâu! Trêи cờ thưởng còn viết 2 câu gây sốc như thế! Phải đọc trước mặt mọi người trong buổi chào cờ! Trời ạ! Thiên lôi mau tới! Đánh chết hắn đi!!!