Quá Sớm

Chương 50




Rốt cuộc tôi vẫn không có dũng khí đi tới mộ Hạ Ngang, trốn tránh rời khỏi ngôi nhà, ngồi trên tàu về Paris, cảnh sắc bên ngoài trôi đi quá nhanh tựa như những cảnh phim liên tục lướt qua mắt.

Tôi nghĩ rằng hôm nay có thể giúp tâm trạng mình tốt lên, ít nhất cũng có thể giúp bản thân hiểu được một chuyện thực, về sau tôi vẫn còn đường phải đi, Lê Tử còn cần mẹ, tôi còn cần đảm nhậm trách nhiệm của một người mẹ, nhưng thật sự thì tôi vẫn còn muốn trốn tránh, tôi không muốn đối mặt với quá nhiều chuyện, Lê Tử, Cẩn Du, và cả hơn 20 trang di chúc Hạ Ngang để lại, tôi cũng không muốn chạm vào nữa.

Tôi lại gửi một tin nhắn cho Cẩn Du, sau đó mua vé về lại thành phố Z.

“Triều Ca?” Đỗ Mỹ Mỹ đi ra mở cửa thấy tôi thì vô cùng sửng sốt, sau đó chị mỉm cười đón tôi vào nhà.

Tôi đặt quà tặng cho Nữu Nữu lên sô pha, rồi hỏi Đỗ Mỹ Mỹ: “Nữu Nữu đâu?”

“Đến trường rồi.” Đỗ Mỹ Mỹ vội vàng pha trà cho tôi.

Tôi giật mình nói: “Nhanh quá, Nữu Nữu đã đi học rồi.”

Đỗ Mỹ Mỹ cười, sau đó chị ngồi xuống, do dự một lát, chị hỏi tôi: “Sao lại đột nhiên về nước? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì.” Tôi lắc đầu, “Chỉ là muốn về nước mấy ngày, mẹ em thì đang ở với giáo sư Lý nên đành tới quầy rầy chị.”

Đỗ Mỹ Mỹ: “Cứ việc quấy rầy, hoan nghênh.”

“Cảm ơn.” Tôi nói, nhìn Đỗ Mỹ Mỹ còn mặc tạp dề trên người thì hỏi: “Chị đang nấu cơm tối à, để em giúp chị.”

Đỗ Mỹ Mỹ chần chừ một lát, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được.”

Nữu Nữu lớn hơn Lê Tử 3 tuổi, bé con mập mạp trong ký ức giờ đã trở thành một cô nhóc mạnh mẽ, đẩy cửa bước vào, cô bé ném túi sách trên vai lên trên mặt bàn rồi chạy ngay vào trong bếp hét toáng: “Mẹ ơi, con đói rồi. Cơm tối hôm nay ăn gì vậy?”

Đỗ Mỹ Mỹ: “Con vào phòng khách nhìn xem ai tới kìa?”

Nữu Nữu đi từ trong bếp ra, con bé quan sát tôi thật là lâu, mặt thoáng đỏ lên, do dự gọi tôi một tiếng: “Dì nhỏ?”

Tôi: “Vui quá nha, Nữu Nữu vẫn còn nhớ mặt dì.”

Nữu Nữu là một cô nhóc nói cực nhiều, trên bàn cơm con bé nói liền không dứt, con bé kể mấy chuyện hay ho ở trường, còn kể về cô giáo dạy toán nó thích nhất.

“Tiếc là cô lại sắp lên núi dạy rồi.” Nữu Nữu cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ mất mát.

Thành phố Z tiến hành vận động giáo viên lên các vùng cao giảng dạy, nghe nói đã tuyên truyền được mấy tháng cho nên lần này, phong trào của ngành giáo dục được hưởng ứng rất nhiều, hơn nữa bí thư Bạc còn tự mình phát biểu, số thanh niên tình nguyện tăng lên rất đông, kể cả giáo viên trường Nữu Nữu học cũng tham gia đăng ký.

Tôi ngồi cả đêm viết thư ngỏ, sau đó đăng ký, kết quả rất nhanh đã tới, ngay tuần sau tôi sẽ trở thành một giáo viên tình nguyện, dạy trong 3 tháng.

Hai ngày trước khi bắt đầu chuyến đi tôi được hẹn đi mua đồ dùng, đồng hành với tôi là 3 nam 1 nữ, thêm tôi nữa thì tổng cộng có 5 người, trong đó có sinh viên vừa tốt nghiệp, cũng có kỹ sư máy tính đã tốt nghiệp nhiều năm, đội ngũ không tính là nhiều nhưng cả 5 người đều nói chuyện rôm rả, vì trong này có thêm mấy bạn sinh viên vừa mới tốt nghiệp, từ người bọn họ có thể thấy sức sống tuổi trẻ hừng hực.

Tôi nhìn vào tờ giấy ghi các thứ đồ cần mua, từ lớn tới những đồ vật nhỏ nhất: dầu thơm, màn, thuốc mỡ, thuốc cảm… Danh sách mua đồ này là do Cẩn Du gửi cho tôi, sau khi tôi đăng ký dạy học trên vùng cao, ngày hôm sau liền kể cho anh biết chuyện.

Tần Triều Ca hiện tại đã 27 tuổi rồi, cách làm việc đã không còn giống như thời 18, 19 tuổi. Tuy tính chất sự việc cũng có điểm giống, cũng đều là tâm lý muốn trốn tránh nhưng cho dù có thế nào, bây giờ Tần Triều Ca cũng thật sự là vợ của Diệp Cẩn Du, tôi muốn đi xa, đương nhiên cũng phải nói với anh.

Ngẫm lại hai năm tôi và anh bên nhau, thực thực giả giả, hiện thực đã xóa đi hết những cái “giả”, nhưng cái “thực” để lại cũng không thiếu, ví như giấy đăng ký kết hôn của tôi với anh là thật, tình cảm cha con giữa Lê Tử với Cẩn Du là thật, trong hai năm này tôi đã hình thành thói quen ỷ lại vào Cẩn Du cũng là thật… Rất nhiều chuyện lau không sạch xóa không đi xảy ra trước mắt đều là sự thật, những chuyện như thế có nhiều lắm, cũng khiến tôi không biết nên bước tiếp thế nào.

Nơi tôi dạy là vùng núi Cửu Hiện (?) thuộc huyện Ninh tỉnh Cam Túc, ngồi tàu từ thành phố Z tới Lan Châu, sau đó lại từ Lan Châu đổi xe đến thành phố Khánh Dương, rồi ngồi xe suốt đêm đi tới huyện Ninh.

Buổi tối tới huyện Ninh, cả 5 người cùng tìm vào một tiệm ăn khuya. Lớn tuổi nhất cả đám là lão Từ, nhỏ tuổi nhất là Phó Dương Dương, năm nay mới học năm 2 đại học, dáng vẻ nhỏ nhắn, tính tình hoạt bát, khi cười lên sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Mấy người đàn ông gọi một két bia ra, người nói nhiều nhất suốt đường đi là Trương Khải chủ động kể nguyên nhân mình tới đây tình nguyện.

“Tôi với ông già nhà mình cãi nhau cho nên mới chạy tới đây. Ông già sắp xếp cho tôi xuất ngoại nhưng học hành ở mấy nước đế quốc kia thì có gì tốt, anh đây càng thích thể nghiệm cuộc sống ở nơi này hơn đấy.”

Phó Dương Dương nghe xong, mỉm cười khanh khách, sau đó cô ấy huých tay tôi: “Chị Triều Ca, không ngờ đi cùng chúng ta còn có một cậu ấm đấy nhé.” Lời Phó Dương Dương nói không nhỏ, Trương Khải cũng nghe thấy, nhưng cũng không ầm ĩ, hai má đỏ lên, trên mặt còn thoáng hiện vẻ non nớt.

“Chị Triều Ca, chị thì sao, vì sao lại đến đây dạy?” Trương Khải chuyển hướng hỏi tôi.

“Chị à?” Tôi nở nụ cười, bóc đậu tương ăn, nghĩ một lát rồi đáp: “Chị đến là để giải sầu.”

“Chị Triều Ca, chị bản lĩnh thật đấy.” Vừa nói là một chàng thanh niên tên Hà Mặc, một anh chàng tùy tiện đến từ thành phố Z, “Dọc đường đi, chúng ta có 5 người, em còn cảm thấy chị nhìn là người có tinh thần nhà giáo vĩ đại nhất đấy.”

Tôi cười hỏi: “Sao cậu thấy được?”

Anh chàng nhếch miệng: “Trông chị giống hệt như hình ảnh người giáo viên nông thôn trong một bộ phim.”

Phó Dương Dương ở bên cạnh chen vào nói: “Chị Triều Ca vốn chính là minh tinh phải không?”

“Hả?” Anh chàng kia đỡ trán, miệng ngọt tới khó tả, “Lại có thể có một nữ minh tinh xinh đẹp tới thế này mà em không biết sao, chị Triều Ca, chị vì không muốn bị ai phát hiện nên mới tới đây giải sầu sao?”

Ba người còn lại cười vui vẻ, tôi cũng chống tay mỉm cười, sau đó mọi người bắt đầu chơi trò đố số, đến tận đêm khuya mới trở lại nhà trọ gần ngay bến xe.

(trò đố số: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hòa.)

Tôi với Phó Dương Dương ở cùng một phòng, ngày mai sẽ ngồi xe tới Cửu Hiện. Tâm trạng Phó Dương Dương tối nay hưng phấn hơn nhiều, cô ấy đang nằm trên giường chợt nghiêng người sang, một lát sau, nhỏ giọng hỏi tôi: “Chị Triều Ca, chị đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.” Tôi đáp, tôi cũng không biết căn bệnh “quen giường” của mình lại nghiêm trọng tới vậy. Khó trách trước khi tôi đi, Cẩn Du lại dặn tôi nhớ mang mấy hương liệu an thần theo.

“Thực ra em chẳng có hứng thú gì với việc dạy học cả, em ở đại học có quen một người bạn trai, ba mẹ em không đồng ý để em qua lại với anh ấy, nên liền để em tới đây, nói muốn em nếm thử chút khổ cực, còn bảo ăn một ít khổ rồi sẽ biết được mình có thể trải qua những ngày khổ cực cùng anh ấy hay không…” Phó Dương Dương nói.

“Ba mẹ em quả đã hết lòng hết sức với em rồi đấy.” Tôi nói.

“Làm gì có đâu.” Phó Dương Dương xoay người, “Ba mẹ chính là chê nghèo yêu giàu, chỉ coi trọng đồng tiền.”

Rèm cửa sổ trong phòng còn chưa kéo hết xuống, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi tí tách, từng trận gió thu len qua khe cửa đi vào, thổi bay rèm cửa, tôi đứng dậy đóng cửa sổ, tới khi nằm lại giường một lần nữa, giường bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy khi ngủ say, còn chưa tới một lát, Phó Dương Dương đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lấy di động trên đầu giường ra, tôi báo cáo tình hình chuyến đi bình an cho một người rồi mới tắt máy đi ngủ.

Ngày hôm sau còn chưa tới 5 giờ, bọn lão Từ đã tới gọi cửa, Phó Dương Dương vừa ngáp vừa khổ sở than với tôi: “Chị Triều Ca, mấy giờ chị đã dậy rồi vậy, vì sao không gọi em?”

“Cũng chẳng sớm hơn là mấy so với em đâu.” Tôi chỉ chỉ bữa sáng trên bàn, “Chị vừa mua xong, vẫn còn nóng, em ăn nhanh lên, một lát nữa chúng ta sẽ khởi hành.”

Phó Dương Dương lại tiếp tục ngáp thêm hai cái nữa, tôi mỉm cười sau đó đi ra mở cửa cho bọn lão Từ. Bọn họ đều đã chuẩn bị xong rồi, thấy đồ ăn sáng trên bàn tôi, Hà Mặc đi đến cùng lão Từ đáng thương kêu rên: “Chị Triều Ca, chị quá không cho em mặt mũi rồi, em đây từ sáng tinh mơ đã tới đưa chị bữa sáng, kết quả là chị lại ăn rồi.”

Tôi: “Lần sau đưa đồ ăn sáng tới thì nhớ nói trước.”

Hà Mặc vò đầu cười: “Cũng đúng, là em nghĩ không chu toàn.”

Thu dọn xong, mọi người xuất phát đúng 6 giờ, ngồi trên xe từ huyện Ninh tới Cửu Hiện, hơn hai giờ xe chạy, tôi lấy điện thoại ra chơi game, Phó Dương Dương ngồi bên cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn điện thoại của tôi: “Ôi, đời mới nhất này, có thể cho em xem không?”

Dứt lời, cô ấy thoáng xấu hổ: “Thật xin lỗi, em đã muốn mua từ lâu rồi nên có chút kích động…”

Tôi khẽ cười, sau đó đưa điện thoại cho Phó Dương Dương.

Phó Dương Dương cúi đầu chăm chú nghiên cứu chức năng của điện thoại rồi cô ấy chợt trả lại điện thoại cho tôi: “Chị Triều Ca, chị có tin nhắn này.”

Tôi mở tin nhắn ra, Cẩn Du gửi cho tôi bức ảnh chụp gần đây của Lê Tử, đầu ngón tay tôi chạm vào màn hình điện thoại, trong lòng cuộn trào rã rời, hành trình ba ngày đường, quả thực có hơi mệt.

Chúng tôi đi tới Cửu Hiện, , ở đây, tôi với Phó Dương Dương được phân dạy ở trường tiểu học Cửu Hiện; lão Từ, Trương Khải với Hà Mặc sau khi ăn xong cơm trưa hiệu trưởng chiêu đãi thì phải đi tiếp 60 cây số nữa tới trường tiểu học Hoàng Hà.

Không có khu nhà riêng cho giáo viên, đằng sau trường có một dãy nhà mái bằng thường dùng để giải quyết vấn đề chỗ ở của giáo viên. Tôi với Phó Dương Dương cũng ở lại đây, hai người chung một phòng, giường 2 tầng, Phó Dương Dương chọn tầng trên, tôi sửa soạn lại hành lý, bắt đầu trải giường chiếu.

Bên cạnh dãy nhà có một cái ao, giáo viên học sinh đều dùng nước ở đây, tôi đi ra rửa sạch mặt, đứng bên cạnh tôi là một cô bé hai má đỏ bừng, mặc bộ quần áo dài hình hoa nhỏ, trên cổ đeo khăn quàng đỏ.

“Xin chào.” Tôi quay lại mỉm cười với cô bé.

Cô bé lùi về sau từng bước rồi cầm cặp lồng cơm tới một góc ao, cúi đầu rửa sạch cặp lồng cơm của mình.

Trường tiểu học ở Cửu Hiện chính là trường tiểu học hy vọng lớn nhất trong vùng nhưng lại cực kì thiếu giáo viên, cả trường không có giáo viên chuyên trách môn thể dục, âm nhạc, một giáo viên bình thường đều phải dạy rất nhiều môn.

Hơn nữa, thiết bị dạy học trong trường cũng rất thiếu thốn, tuy khu lớp học mới được xây dựng nhưng bàn ghế đã cũ nát khó có thể tưởng tượng, phòng học có 5 bóng đèn lại chỉ mở được 1 bóng.

Phó Dương Dương vừa bước vào trường đã bắt đầu kêu than: “Đây chính là trường tiểu học hy vọng trong truyền thuyết đó sao?”

(Tiểu học hy vọng là một hoạt động công ích xã hội, mục đích là thông qua việc hỗ trợ bằng tài chính có thể giúp đỡ các địa phương vùng sâu vùng xa xây dựng các trường tiểu học dành cho các học sinh nghèo, về lâu dài có thể nâng cao chất lượng giáo dục, mang đến cho những nơi này hy vọng và mơ ước… – nguồn baidu )

Trong thư xin tình nguyện tôi đề nghị được dạy môn âm nhạc nhưng trong trường học không cần nhất chính là giáo viên âm nhạc cho nên ngoại trừ dạy nhạc cho học sinh, hiệu trưởng lại sắp xếp cho tôi dạy ngữ văn cho lớp 2 và lớp 3.

Phó Dương Dương là sinh viên sư phạm, hầu như không có gì lo lắng về việc đi dạy ngày mai nhưng tôi thì không giống, còn cảm thấy lo lắng hồi hộp hơn cả lần đầu tiên bước lên bục hát ở Pháp nữa.

Buổi tối, tôi lấy mấy quyển sách từ chỗ cô giáo Vương bắt đầu soạn bài, Phó Dương Dương xách một phích nước nóng vào, thấy tôi đang soạn bài, cô ấy hỏi: “Ngày mai tiết của chị dạy đều là âm nhạc, cần gì phải soạn?”

“Là ngữ văn, ngày kia sẽ dạy.” Tôi nói.

Phó Dường Dường “ừm” một tiếng rồi ngồi lên giường xoa xoa bắp chân: “Có một cô giáo đã dạy ở đây hơn 30 năm rồi đấy, thật là vĩ đại.”

“Là cô giáo Vương à?” Tôi quay đầu, giơ quyển sách trong tay lên, “Sách này là cô ấy cho chị đấy.”

“Chị biết cô ấy sao?” Phó Dương Dương ló đầu ra hỏi rồi.

“Được một người quen giới thiệu.” Trần Tử Minh biết tôi muốn đến Cửu Hiện dạy liền đưa cho tôi số điện thoại của cô giáo Vương để liên hệ. Cô giáo được giới truyền thông nhiệt tình đưa tin kia chính là cô giáo dạy tiểu học của Trần Tử Minh, cậu ta kể cô giáo Vương ở đây đã lâu, nếu tôi có việc có thể tìm cô ấy nhờ giúp đỡ.

Tín hiệu vùng núi không tốt, đến đây đã chuẩn bị sẵn điện thoại đời cũ cũng chỉ có 2 vạch sóng, buổi tối Phó Dương Dương ngồi ở giường trên bận rộn đập muỗi: “Đã vào thu rồi, vì sao còn nhiều muỗi thế chứ.”

Tôi đưa lên trên một lọ dầu thơm, Phó Dương Dương ngạc nhiên nói: “Chị chuẩn bị chu đáo thật đấy.”

Ngày hôm sau tôi bắt đầu đi dạy, trong trường không có phòng học nhạc riêng, thiết bị học nhạc duy nhất chính là cây đàn dương cầm cũ đã hỏng mất một chân, tôi thử âm sắc, âm thanh rè rè tựa như tiếng động do bà lão đan áo len phát ra.

Cô giáo Vương bảo với tôi học sinh trong trường đã rất lâu rồi chưa học tiết âm nhạc, mở sách giáo khoa âm nhạc ra, tôi dạy cho học trò hát bài “Bờ biển” đầu tiên, nhưng có lẽ lũ trẻ không thích học âm nhạc cho lắm, ngoại trừ một vài em đang nghe thì còn lại đều làm việc riêng.

Lật quyển sách dạy nhạc, sau đó bắt đầu dạy tiếp bài “Cùng nhau ta tạo nên đôi mái chèo”.

“Cùng nhau ta tạo nên đôi mái chèo, thuyền nhỏ vượt sóng nhỏ, trên mặt biển phản chiếu bóng Bạch Tháp mỹ lệ…”

“Cùng nhau ta tạo nên đôi mái chèo, thuyền nhỏ vượt sóng nhỏ, trên mặt biển phản chiếu bóng Bạch Tháp mỹ lệ…”

Tôi hát một câu, bọn trẻ trong lớp hát theo một câu, ánh sáng mặt trời bên ngoài vô cùng ấm áp, tôi chớp mắt, giấu đi nỗi nhớ trong lòng.

Dạy học hơn 1 tuần lễ, cổ họng vừa khô vừa ngứa, đã hai ngày rồi không tắm, tôi bưng một chậu nước vào trong phòng lau người, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đúng lúc đó Phó Dương Dương đi vào.

“Em không thể chịu nổi nữa.” Phó Dương Dương ngồi xuống giường, sau đó cô ấy đứng dậy cầm chậu nước rửa mặt đi tới bàn đất, lúc bê phích nước bên cạnh lên, cô ấy quay lại hỏi tôi: “Chị Triều Ca, có phải chị dùng nước nóng của em không?”

Tôi hơn run lên, chỉ phích nước của mình: “Chắc chị lấy nhầm rồi, em dùng của chị ấy.”

“Không việc gì đâu, em lại đi đun thêm một phích nữa.” Phó Dương Dương mỉm cười với tôi rồi mang theo cái phích đi ra.

Tôi bật cười, cầm một quyển sách ngồi trên giường soạn bài, so với nội dung bài bản của giáo án bình thường, lũ trẻ thích mấy chuyện lạ lý thú về thế giới bên ngoài hơn, tôi cầm di động lên mạng tìm tư liệu, kết quả phát hiện chẳng có vạch tín hiệu nào.

Tôi thở dài, hai tiếng trước lão Từ còn báo tin cho tôi biết thôn Hoàng Hà bên bọn họ đã bắt đầu xây dựng một trường tiểu học hy vọng, chủ đầu tư mới vừa đi tới thôn Hoàng Hà để bàn bạc cụ thể với hiệu trưởng các hạng mục công việc.

Bên ngoài có người gọi tên tôi, là cô giáo Vương, tôi vội vàng bò dậy, đi dép vào rồi ra mở cửa.

“Có người tìm cháu.” Cô giáo Vương cười tủm tỉm nói với tôi.

Tôi đi theo cô giáo Vương, chưa đi được mấy bước đã thấy người đứng cách đó không xa, là Cẩn Du.

Mặc quần dài kaki, áo sơ mi có hoa văn trang nhã, thân hình cao to, đôi chân dài đứng ở đó rất giống như cây bạch dương rắn rỏi cao ngất. Tôi đến gần nhìn kỹ, thấy ống quần và trên giầy anh có dính mấy vệt bùn, trông như thể đã vượt núi băng đèo để tới vậy.