Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế

Chương 14




Năm năm trong giới, Phương Niên từ lâu đã không còn là cô gái ngây thơ không biết gì như trước kia.

Đối mặt với sự khiêu khích của đối phương, cô cười nhạt nói: “Anh Thạch là đạo diễn lớn, anh ấy chọn tôi đó là vì tin rằng tôi có thể diễn tốt nhân vật này, không liên quan đến việc tôi mặc gì.

”Những lời này vừa nói ra, một số nữ diễn viên đang khoe ngực lập tức đổi sắc mặt.

Trong đó, có một người đang định mở miệng thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, là Thạch Nham đến, phía sau anh là nhà sản xuất, giám chế và nam phụ.

“Chào đạo diễn, chào nhà sản xuất.

”Mấy nữ diễn viên mặt mũi khó coi vừa rồi đều lập tức đứng lên, mỉm cười duyên dáng chào hỏi.

Phương Niên và Tô Yên cũng đứng dậy, sau khi làm quen hết một lượt, lúc này ai nấy mới ngồi xuống chỗ của mình.

Tô Yên là nữ chính, đương nhiên ngồi bên cạnh đạo diễn.

Mấy nữ diễn viên khác cũng không chịu yếu thế, nhao nhao giành chỗ ngồi cạnh đạo diễn và nhà sản xuất.

Phương Niên chọn một chỗ ngồi cạnh cửa, bên phải không có ai, bên trái là nam phụ Tống Tuyền.

Ở vị trí chính, một số người đã mời rượu, nói chuyện với nhau, bên này Tống Tuyền nói chuyện với Phương Niên: “Sư tỷ, sau này mong chị giúp đỡ nhiều hơn.

”“Cậu đã đọc tư liệu của tôi à?”Nếu không, tại sao vừa gặp đã gọi cô là sư tỷ.

“Lúc còn đi học em đã xem qua “Tiểu Thành Thời Quang” của chị, cảm thấy chị diễn rất tốt.

”Chàng trai vẻ mặt chân thành, trong giới giải trí toàn những người lõi đời, khôn khéo, cậu ấy còn chưa kịp học được những điều này.

Cũng bởi vậy, ánh mắt cậu nhìn Phương Niên không có xem thường hay khinh bỉ.

Trong lòng cô có chút cảm động, nhưng chỉ là thoáng qua, cô gắp một miếng khoai lang hấp vào chén của cậu, dặn dò: “Ăn nhiều một chút, lót bụng trước đi.

”Nhìn tình hình này, đêm nay e là không kết thúc sớm, chỉ sợ lát nữa còn phải tiếp rượu mấy lượt, nói không chừng còn có tăng hai.

“Cảm ơn sư tỷ.

” Tống Tuyền mỉm cười với cô.

Hành động nhỏ trong góc của hai người tưởng rằng không ai nhìn thấy, không ngờ tình cờ lại rơi hết vào mắt Giang Ngộ lúc anh vừa bước vào cửa.

Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không chào hỏi mọi người, đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Phương Niên ngồi xuống.

“Giang… Thầy Giang.

”Phương Niên suýt chút nữa thốt ra tên anh, may mà kịp thời sửa lại.

Hôm nay Giang Ngộ mặc chiếc áo len màu đen, quần jean mà Phương Niên thích nhất, liếc mắt nhìn sang, dường như anh vẫn là người năm đó yêu cô.

Thế nhưng ảo ảnh này nhanh chóng tan biến.

Phía đối diện, Tô Yên mỉm cười nói: “A Ngộ, anh tới rồi?”.