Quan Bảng

Chương 168: Rục rịch




Kỳ thật ý nghĩ này dù cho Tô Mộc không nói, Trịnh Mục đã sớm có dự đoán. Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, thân phận hắn cùng Diệp Tích khác nhau, cũng không phải là bạn gái của Tô Mộc, muốn duy trì ích lợi như bây giờ tốt nhất đều đem mọi chuyện nói ra công khai. Làm như vậy tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ chuyện gì liên lụy.

- Được rồi, chuyện này ngày sau hãy nói đi, bây giờ khoan hãy suy nghĩ!

Tô Mộc cười nói.

- Phải đó!

Trịnh Mục đồng ý gật đầu.

Hiện tại quy mô của Thịnh Thế Đằng Long còn quá nhỏ, toàn bộ tài chính đều xuất ra, vốn lưu động cũng không bao nhiêu. Dù cường thế quật khởi tại nước ngoài, nhưng nếu nói là tập đoàn quốc tế, vẫn còn xa xa chưa tới.

- Em chọn xong rồi!

Trịnh Đậu Đậu đi xuống lầu, đung đưa chìa khóa nói.

- Chọn xong là được, Tô Mộc, đi thôi, mang cậu đi một địa phương không sai!

Trịnh Mục cười đứng dậy:

- Đậu Đậu, em có muốn đi theo chơi hay không?

- Đi!

Trịnh Đậu Đậu nói.

- Vậy đi thôi!

Trịnh Mục hô.

Từ trong nhà Trịnh Vấn Tri đi ra đã hai giờ chiều, hơn nữa đi tới biệt thự ngồi hồi lâu, hiện tại đã gần năm giờ. Đối với mùa đông mà nói cũng đã sắp tối, Trịnh Mục mang theo Tô Mộc cùng Trịnh Đậu Đậu đi tới một quán bar mới mở rất có nhân khí trong Thịnh Kinh, có cái tên thật ý thơ, gọi là Vân Hải.

Quán bar Vân Hải chỉ mới khai trương một tháng, nhưng trở thành một phong cảnh tịnh lệ trong thành phố Thịnh Kinh.

Phàm là người có chút danh tiếng, có chút theo thủy triều, nếu chưa từng đi qua Vân Hải thật sự ngượng ngùng ra ngoài nói chuyện với người khác. Mà nơi này quả thật không tệ, trang hoàng thật có khí tức hiện đại. Mỹ nữ thật nhiều, phục vụ thật tốt, thường thường còn có tam lưu sao kim đến anh hát phục vụ.

Giờ này tuy còn rất sớm, nhưng quán bar Vân Hải đã có nhiều khách thăm viếng. Nơi này chia thành bốn tầng, tầng một là đại sảnh, thuộc loại địa phương sảng khoái chơi đùa. Tầng hai là phòng riêng, nhưng xem như không cao lắm, người có thể lên tầng ba cũng rất ít. Mà tầng thứ tư tạm thời không mở cửa, là cấm địa của Vân Hải.

- Chúng ta đi tầng mấy? Phòng riêng hay đại sảnh?

Trịnh Mục hỏi.

- Đại sảnh đi, đi phòng riêng ý nghĩa gì!

Tô Mộc cười nói.

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Trịnh Mục cười to nói:

- Đi tới nơi này chơi đùa, chính là vì sảng khoái, nếu đi phòng riêng còn nhiệt tình gì nữa. Hơn nữa ở nơi này chơi nói không chuẩn còn gặp được vài rau cải trắng mọng nước, đến lúc đó nếu cậu muốn mang về chơi thế nào cũng được. Yên tâm, huynh đệ chắc chắn sẽ không mật báo.

- Vậy sao?

Trịnh Đậu Đậu lạnh nhạt hỏi.

- Đậu Đậu, nếu em còn tiếp tục nói như vậy, lần sau anh sẽ không mang theo em đi ra chơi.

Trịnh Mục lớn tiếng nói.

- Thèm lắm sao!

Trịnh Đậu Đậu thản nhiên nói.

Đối với em em gái bảo bối này, Trịnh Mục hoàn toàn hết cách. Bỏ đi, dù sao chỉ cần em ngồi ở đây cũng không có gì đáng ngại, họ muốn chơi thế nào thì chơi thế thôi.

Đợi thêm chừng nửa giờ, trong quán bar bắt đầu náo nhiệt. Bên ngoài có tốp năm tốp ba thanh niên nam nữ đi vào, mọi người ăn mặc thật trào lưu. Nhất là những mỹ nữ, hoặc là chỉnh chu hoặc là gợi cảm hay mị hoặc, theo âm nhạc kình bạo vang lên, mọi người bắt đầu tùy ý cuồng hoan.

Nam nữ bắt đầu như thiêu đốt, bờ mông khêu gợi xoay xoay làm người hoa cả mắt, hận không thể lập tức xông tới hung hăng chơi nhất pháo.

- Huynh đệ, không đi xuống chơi đùa?

Trịnh Mục cười lớn hỏi.

- Không, tôi ngồi đây uống rượu, cậu đi đi!

Tô Mộc cười lắc đầu.

Một màn trước mắt đối với Tô Mộc mà nói thật không tính là xa lạ. Bởi vì lúc còn ở đại học, có một mùa hè hắn đã ngâm mình trong quán bar hai tháng làm người phục vụ. Những vấn đề trong quán bar, Tô Mộc rõ ràng vô cùng.

Âm nhạc, cồn, tình dục, hình thành một quán bar.

Theo thời gian trôi qua, trong quán bar ngày càng đông khách, cho dù đã là mùa đông, nhưng bởi nhiệt độ bên trong thật cao, cho nên rất nhiều em gái sau khi đi vào đều ăn mặc còn bại lộ hơn cả mùa hè. Trong tiếng âm nhạc tình cảm mãnh liệt, cả trai lẫn gái tùy ý giãy dụa uốn éo, phát tiết cảm xúc trong lòng.

Trịnh Mục thật quen thuộc với không khí này, ở trong đại sảnh nhảy nhót không ngừng. Bởi vì bộ dạng của hắn anh tuấn, ăn mặc thật hợp thời trang, không bao lâu đã có một nhóm mỹ nữ vây quanh. Mọi người giống như đang thi đấu khiêu vũ, quay chung quanh Trịnh Mục, uốn éo eo thon, bờ mông đầy đặn thỉnh thoảng còn lướt qua nửa thân dưới của hắn, kích thích ra tiếng huýt sáo chói tai.

Đây chính là đại sảnh quán bar!

Đây cũng là một thế giới độc đáo mà quán bar xây dựng!

Tô Mộc im lặng ngồi ở đó, đối với loại tình huống trước mắt cũng không biểu hiện thái độ khinh bỉ gì. Tiết tấu xã hội hiện tại khẩn trương như vậy, nếu như nói có thể tới quán bar phát tiết buồn khổ, điều tiết tâm tình, hắn thật ra cũng thích tới. Dù sao làm như vậy vẫn có lợi hơn đi làm chuyện phạm tội đối với xã hội.

- Thật sự không đi xuống chơi đùa?

Trịnh Đậu Đậu bưng ly nước thản nhiên nói:

- Đừng bởi vì tôi ở trong này anh lại phải giả vờ không thích, không cần thiết. Tôi sẽ không nói với Diệp Tích, đi thôi.

- Nếu tôi nói loại địa phương như vậy tôi đã sớm chơi ngán, em tin không?

Tô Mộc mỉm cười hỏi.

- Hứ! Ai mà tin anh!

Trịnh Đậu Đậu khinh thường nói.

Bối cảnh gia đình Tô Mộc như thế nào, Trịnh Đậu Đậu hiểu biết rõ ràng, em cũng biết từ khi nào Tô Mộc mới xem như chân chính có tiền. Nhưng từ đó trở đi, Tô Mộc cũng đã giao thiệp với quan trường, lưu lại huyện Hình Đường. Ở điều kiện như vậy, Tô Mộc nói mình đã sớm chơi ngán trường hợp như thế, có ai tin?

Thật nghĩ quán bar cũng như đi chợ trong thôn, không cần tiêu tiền thì có thể tùy tiện du lịch sao?

- Đã biết em không tin!

Tô Mộc cũng không có ý tứ muốn giải thích, chỉ uống rượu. Mỗi chai bia nơi này thật đắt, tuy hiện tại hắn có chút tiền, nhưng còn chưa tới mức có thể lãng phí. Từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen tiết kiệm sâu tận xương tủy, không phải nói muốn thay đổi thì có thể thay đổi.

Tô Mộc không nói lời nào, Trịnh Đậu Đậu cũng không chủ động tìm chuyện nói, hai người cứ ngồi yên như vậy, người không biết còn tưởng rằng đôi tình lữ đang giận nhau.

- Ha ha, huynh đệ, thật sự không đi xuống chơi đùa sao? Tuy rằng cậu không soái bằng lão ca, nhưng dù gì cũng là thanh niên trẻ tuổi nhiều tiền, chỉ cần cậu có mặt, tôi cam đoan các em gái sẽ xua như xua vịt…

Trịnh Mục đi tới, ngẩng đầu uống một chai bia, cất tiếng cười to.

- Trịnh Mục, biết không? Tôi đột nhiên phát hiện cậu có một ưu điểm, mà trước kia tôi lại không nhận ra, quả thật quá thất bại!

Vẻ mặt Tô Mộc nghiêm túc nói.

- Ưu điểm gì?

Trịnh Mục tùy ý hỏi.

- Tự kỷ!

Tô Mộc chậm rãi nói.

- Cậu?

Trịnh Mục bị lời của Tô Mộc làm mắc nghẹn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mộc, không nghĩ tới nói ra hai chữ này. Hai chữ vừa thốt ra, Trịnh Đậu Đậu cùng Tô Mộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười ha ha. Hai người cười khiến Trịnh Mục bừng tỉnh lại, cũng cười vang.