Quan Bảng

Chương 193: Nắm chặt




Cái gì?

Tô Mộc cả kinh.

Hắn thật không nghĩ tới sự tình lại như vậy, nguyên bản vị trí định xây dựng phòng học cho sinh viên bị cưỡng chế xây nhà ở cho công nhân viên chức trong trường, vậy thì cũng thôi, thế nhưng không có bao nhiêu nhân viên trường học ở lại, ngược lại là chỗ ở của người nhà lãnh đạo các cơ quan trong huyện. Đây tính là gì? Xây dựng trắng trợn không tuân theo quy định? Công khai đút lót nhận hối lộ sao?

Nếu thật là như vậy, vấn đề của Cao Thăng càng thêm nghiêm trọng!

- Dương lão sư, em muốn biết em đối với Cao Thăng có nhận thức thế nào sao? Em cho rằng hắn là dạng người gì?

Tô Mộc hỏi.

- Tô Mộc, vì sao em lại hỏi chuyện này?

Dương Tri Liễu không phải người bình thường, từ sau khi Tô Mộc xuất hiện đã hữu ý vô ý hỏi thăm chuyện của Cao Thăng, em làm sao không sinh lòng cảnh giác.

- Tô Mộc, hiện tại em đang làm gì?

- Em…

Đinh linh linh!

Ngay lúc Tô Mộc định trả lời, chuông di động vang lên, Tô Mộc cười có lỗi, chuyển máy liền nghe được thanh âm hưng phấn.

- Ông chủ, có phát hiện trọng đại!

Có thể làm cho Đoạn Bằng kích động như vậy tuyệt đối không đơn giản, Tô Mộc không chút do dự, nói thẳng:

- Hiện tại anh ở nơi nào? Ân, tôi biết địa phương kia, tại chỗ chờ tôi.

Nói xong cúp điện thoại, Tô Mộc đứng dậy nhìn Dương Tri Liễu:

- Dương lão sư, hiện tại em là nhân viên công vụ, đang làm việc trong trấn. Hôm nay em tới xác thực không phải vì nhàn rỗi thăm trường cũ mà thôi. Như vậy đi, em chờ em, em đi bàn bạc chút việc trước. Đợi sau khi sự tình kết thúc, em sẽ tìm em chậm rãi tâm sự.

- Em muốn đi đâu? Tôi đi cùng em!

Dương Tri Liễu như ma xui quỷ khiến nói. Nói xong chính em cũng có chút hối hận, mình không biết Tô Mộc đang làm gì, thế nhưng lại muốn cùng đi với hắn.

- Cũng tốt, chúng ta đi thôi, đi phòng hội nghị xử lý thường vụ hiệu trưởng.

Tô Mộc cũng không nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Phòng hội nghị xử lý thường vụ hiệu trưởng? Đi nơi đó làm gì? Đáy lòng Dương Tri Liễu mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo sau Tô Mộc. Phòng này nằm trong tòa lầu chính của trường, là địa phương Cao Thăng dùng mở hội nghị. Chẳng qua khác với những phòng họp khác, nơi này chỉ thuộc về hắn. Không có Cao Thăng đồng ý, đừng có ai nghĩ đi vào nơi này nửa bước.

Hiện tại là giữa trưa, giáo viên còn chưa vào lớp, sinh viên cũng đang nghỉ trưa, Tô Mộc cùng Dương Tri Liễu đi vào cũng không gặp được ai. Đi tới cửa thang lầu gặp được Đoạn Bằng, nhìn thấy hai người lập tức đi tới.

- Ông chủ, thật không nghĩ tới tên này lại là một dâm côn. Bây giờ còn đang làm bừa bên trong kia. Còn nữa, ở trong phòng làm việc của hắn tôi đã phát hiện một máy quay phim, bên cạnh còn đặt nhiều băng ghi hình. Tôi tùy tiện lật xem, đại bộ phận đều là hình ảnh của hắn cùng các nữ nhân. Có vài băng ghi hình đều thay đổi diễn viên, bọn hắn đều là lãnh đạo các cơ quan trong huyện, nhưng đều đang làm loại chuyện đó.

Đoạn Bằng thấp giọng nói.

Dương Tri Liễu đứng cách xa hai người, căn bản không nghe được lời nói chuyện của họ.

- Thật sao?

Tô Mộc trầm giọng hỏi.

- Vô cùng chân thật!

Đoạn Bằng nói:

- Không chỉ như thế, tôi còn phát hiện vài sổ sách, còn có chút tiền mặt, sơ lược tính ra cũng phải mấy trăm ngàn. Ông chủ, Cao Thăng chỉ là một hiệu trưởng, nhậm chức mới ba bốn năm dù cộng lại toàn bộ tiền lương làm sao có nhiều như vậy? Anh nói trong chuyện này không có cổ quái sao?

- Bại hoại cặn bã!

Tô Mộc hung hăng nói.

- Ông chủ, lập tức động thủ hay không?

Đáy mắt Đoạn Bằng lướt qua ánh sáng lạnh.

Đối với cặn bã như Cao Thăng, Đoạn Bằng tuyệt đối sẽ không nương tay. Huống chi hắn tận mắt nhìn thấy hình dạng hiện tại của vợ Chương Trạch Quang, trong lòng dâng lên ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, hận không thể lập tức đánh gục Cao Thăng tại chỗ.

- Chờ đã!

Tô Mộc lắc đầu:

- Anh ở lại chỗ này tiếp tục giám thị, tuyệt đối không cho bọn hắn rời đi, tôi đi báo cáo với Nhiếp bí thư.

- Dạ!

Đoạn Bằng lập tức biến mất, nhẹ chân nhẹ tay xuất hiện bên trong phòng làm việc của Cao Thăng. Muốn trách phải trách Cao Thăng quá kiêu ngạo, văn phòng cùng phòng họp ở chung, hắn còn tự cho rằng không ai dám tới phá hư chuyện tốt của hắn, vì vậy thậm chí không khóa cửa phòng. Đương nhiên cho dù có khóa đối với Đoạn Bằng mà nói cũng không có gì khó khăn.

- Tô Mộc, làm sao vậy? Rốt cục xảy ra chuyện gì?

Dương Tri Liễu gấp giọng hỏi.

- Dương lão sư, em đừng quản, sự tình làm lớn!

Tô Mộc kéo Dương Tri Liễu tránh sang bên cạnh thang lầu, cầm di động bấm dãy số.

- Trữ anh, Nhiếp bí thư đâu?

Hiện tại Trữ Hạo đang ở bên ngoài phòng họp huyện ủy, ngay vừa rồi Nhiếp Việt gọi hắn thông tri cho toàn bộ ủy viên huyện ủy tới dự họp. Nguyên nhân dự họp hắn không biết, chỉ cảm giác tâm tình Nhiếp Việt vô cùng âm trầm. Hiện tại toàn bộ ủy viên đều có mặt, hắn cùng các thư ký khác đang ngồi bên ngoài chờ đợi. Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tô Mộc, cảm giác có chút chói tai.

- Nhiếp bí thư đang ở trong phòng họp, làm sao vậy?

Trữ Hạo thấp giọng hỏi. Hắn nhìn thấy những thư ký còn lại đang vảnh tai lắng nghe, lập tức đi ra khỏi phòng.

- Xảy ra chuyện lớn, anh lập tức đưa điện thoại cho Nhiếp bí thư, tôi có chuyện cần lập tức hội báo!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Chờ một chút!

Trữ Hạo không dám do dự, gõ gõ cửa liền đi vào. Khi Trữ Hạo vừa vào phòng, các ủy viên đều nhìn hắn với ánh mắt nghiêm khắc, trong lòng hắn kêu khổ nhưng không biểu lộ gì, lập tức đi tới bên người Nhiếp Việt, đưa qudì động:

- Nhiếp bí thư, Tô Mộc nói có tình huống khẩn cấp cần hội báo với ngài.

- Hừ!

Đáy lòng Triệu Thụy An khinh thường hừ một tiếng, ngay buổi trưa Nhiếp Việt rảnh rỗi hay sao, lại đem mọi người triệu tập tới. Cho dù gọi tới thì cũng thôi, vậy mở họp ah! Còn chưa mở họp, thư ký lại vào quấy nhiễu. Có ý tứ gì? Khi dễ nhóm ủy viên thường ủy dùng bài trí thôi hay sao?

Nhiếp Việt không để ý tới mọi người, nghe xong điện thoại, đảo mắt toàn trường trầm giọng nói:

- Tin tưởng các vị đang suy đoán vì sao ngay giữa trưa tôi lại mở hội nghị này đi? Tôi có việc cần thông tri các vị, sáng hôm nay trong phố đồ cổ huyện thành phát sinh án kiện hình sự tồi tệ. Mười mấy bảo an nhất trung Hình Đường theo sự dẫn dắt của khoa trưởng bảo an Triệu Quang Minh, ngoài đường hành hung, ngang nhiên uy hiếp chủ nhiệm giáo vụ nhất trung Chương Trạch Quang, hơn nữa còn phao tin đại biểu pháp luật tiến hành thẩm phán. Tôi nghĩ muốn biết rốt cục là ai cho bọn hắn quyền lực như thế, còn dám thay thế ngành chính phủ đi chấp pháp?

Hình Đường nhất trung? Nghe được tên này, người đầu tiên nhíu mày là bí thư chính pháp ủy Từ Quốc Phú, hắn đã đầu phục Nhiếp Việt, chuyện xảy ra hắn không biết nửa điểm phong thanh. Nhưng nghĩ tới mình đã là người bên Nhiếp Việt, vì thế cũng không sợ hãi. Hơn nữa vấn đề của Hình Đường nhất trung là do Tạ Văn lưu lại. Người trong huyện tuy không nói, nhưng ai cũng hiểu rõ.

Nhưng làm cho người ta khó hiểu chính là, vì sao Nhiếp Việt lại bão nổi với việc này?