Quan Bảng

Chương 508: Khoảnh khắc diễu võ, khoảnh khắc nịnh hót




Người quen thuộc Từ Hổ cũng biết khuôn mặt người này luôn thay đổi bất thường. Nhưng sự thay đổi trước mắt thật sự làm người ta kinh ngạc, thật quá nhanh đi? Vừa rồi còn diễu võ giương oai cao cao tại thượng, chớp mắt biến thành nô lệ khom lưng khuỵu gối. Cho dù bị Tô Mộc châm chọc Từ Hổ cũng không dám lộ ra nửa điểm bất mãn.

Đây thật quá điên cuồng đi?

Chẳng lẽ người này thật sự có bối cảnh gì hay sao? Bối cảnh của hắn mạnh mẽ đủ làm cho Từ Hổ lập tức thần phục? Đúng rồi, vừa rồi gọi điện cho Từ Hổ chính là cục trưởng phân cục công an Mã Minh Sơn, có thể kinh động cả phân cục trưởng, xem ra lai lịch người này không nhỏ. Nghĩ tới đây, sắc mặt mấy hiệp cảnh đứng bên cạnh đều biến thành khó xem. Nếu thật sự bị bọn hắn đoán trúng, bọn hắn đắc tội công tử ca nhà ai, chỉ sợ lớp da trên người sẽ bị bác xuống.

Trong nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Tô Mộc mang theo vẻ sợ hãi bản năng.

Trong xã hội thực tế này, không cần biết anh có nguyện ý đối mặt hay không, đặc quyền tồn tại là sự thật. Nếu lúc này người bị bắt là dân chúng bình dân, tuyệt đối không ai liếc mắt nhìn qua một lần nào, muốn thu thập thế nào thì thu thập. Nhưng nếu người này phủ thêm một tầng áo khoác, vậy thì sẽ khác. Tầng áo khoác không cần sáng rõ bao nhiêu, chỉ cần tùy tiện là con cháu của một lãnh đạo, cũng không phải ai có thể xử trí.

Hiện tại điều làm nhóm hiệp cảnh cảm thấy may mắn chính là vừa rồi bọn hắn không đánh đập Tô Mộc. Nếu không lần này bọn hắn xem như đã xong.

- Tô thiếu, Tô thiếu, chuyện đêm nay đều là lỗi của tôi, anh đừng chấp nhặt với tôi, trước mở còng tay đi. Các anh còn ngẩn người làm gì, còn không nhanh chóng mở còng tay cho Tô thiếu!

Từ Hổ gấp giọng quát.

- Không cần!

Tô Mộc nhìn lướt qua mấy hiệp cảnh đang rục rịch, khóe môi cười lạnh:

- Từ đội phó, vừa rồi tôi đã hỏi anh, là do anh nhất định làm như vậy. Anh đã muốn chơi, vậy chúng ta từ từ chơi đùa. Anh có nhân chứng vật chứng sao? Ngàn vạn lần phải bảo quản cho tốt, bởi vì rất nhanh có thể sử dụng.

- Tô thiếu, đây đều là hiểu lầm, giải thích rõ ràng là tốt rồi, anh đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tôi.

Từ Hổ nói xong giật lấy chìa khóa trong tay hiệp cảnh bên cạnh muốn mở còng tay.

Ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng đảo qua, trực tiếp bức Từ Hổ đứng yên tại chỗ:

- Tôi nói không mở, chẳng lẽ anh không nghe được sao?

Đẩy vào đường chết!

Từ Hổ vừa tiếp xúc ánh mắt Tô Mộc, đã biết chuyện đêm nay không thể giải quyết. Thái độ Tô Mộc dị thường kiên quyết, rõ ràng không muốn tiếp tục cho hắn bất cứ cơ hội nào, tình cảnh như vậy nếu bị Mã Minh Sơn nhìn thấy, cho dù hắn không chết cũng phải lột da. Ai nha, người này rốt cục có lai lịch gì, sao có thể kinh động người như Mã Minh Sơn tự mình ra mặt?

Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì?

Từ Hổ không ngừng đi qua lại trong phòng thẩm vấn, trên trán đầy mồ hôi, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy Nhâm Lập Quyên đứng bên cạnh xem náo nhiệt, ánh mắt không khỏi sáng ngời, vội vàng xông tới cười nịnh nọt.

- Nhâm đội, Nhâm đội, cô xem có thể khuyên Tô thiếu cởi bỏ còng tay trước hay không? Nếu để Mã cục đi tới nhìn thấy, xấu hổ chính là đại đội trị an chúng ta. Nếu thật là như thế, trên mặt Nhâm đội cũng không có ánh sáng ah.

Trong lòng Từ Hổ hận Nhâm Lập Quyên muốn chết, theo hắn xem ra nếu nàng là bạn học của Tô Mộc, không có đạo lý không biết thân phận của hắn. Nếu đã biết còn ở đó diễn trò, rõ ràng đào hố cho hắn nhảy vào.

Nhâm Lập Quyên, tiện nhân, dám chơi hắn!

Nhâm Lập Quyên cũng không quản tới tâm tư của Từ Hổ, trong lòng nàng khinh thường cười lạnh. Được lắm, tới lúc này Từ Hổ còn muốn kéo cả nàng xuống nước. Cái gì gọi là trên mặt nàng không ánh sáng, cả sự kiện đều do hắn làm, liên quan gì tới nàng? Mất mặt phải không? Lần này cho dù liều mạng, nàng cũng phải ghê tởm hắn, làm cho hắn biết được cái gì gọi là đi đêm nhiều sẽ gặp ma!

- Từ đội phó, việc này tôi không có khả năng!

Nhâm Lập Quyên lạnh nhạt nói.

- Nhâm đội, Nhâm đội, trước kia tôi có nhiều đắc tội, xin bồi tội với cô. Tôi cam đoan, chỉ cần cô giúp tôi vượt qua cửa ải này, sau này công tác trong đội tôi đều hiệp trợ cô, nghe theo cô điều phối.

Từ Hổ không cam lòng biểu lộ thái độ.

Thật sự là vậy sao?

Nhâm Lập Quyên cũng không phải cô gái mới ra đời, nhìn vẻ cười lạnh lóe lên trong đáy mắt Từ Hổ, đáy lòng đã xếp hắn vào sổ đen. Người như Từ Hổ điển hình là nhớ ăn không nhớ đánh, nếu thật giúp hắn, đảo mắt hắn sẽ bán đứng người. Hơn nữa Nhâm Lập Quyên cũng không cho rằng sự tình tới lúc này nàng còn khống chế được? Tô Mộc là ai, sao có thể trực tiếp gọi điện cho Đỗ Dã, tới bây giờ chính nàng còn cảm thấy mờ mịt.

- Từ đội phó, đây là án kiện do anh phụ trách, nên làm sao thì làm đi.

Nhâm Lập Quyên khăng khăng nói.

- Cô?

Từ Hổ thật sự tức điên, mồ hôi ướt đẫm, nghĩ tới Mã Minh Sơn, nghĩ tới nếu mình bị cách chức, nhịp tim đột nhiên gia tốc, cảm giác say rượu lại tràn ngập khắp trong đầu.

- Mã cục trưởng!

- Từ Hổ ở nơi nào?

- Từ đội cùng Nhâm đội đang ở trong phòng thẩm vấn.

Điểm chết người chính là vào lúc này bên tai Từ Hổ vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là thanh âm nói chuyện, Từ Hổ liền biết Mã Minh Sơn đã tới. Nghĩ tới cơn giận của Mã Minh Sơn, Từ Hổ đột nhiên ngã nhào xuống đất hôn mê.

Hôn mê thật tốt ah!

- Từ Hổ, anh đang ở đâu? Anh…

Khi thân ảnh Mã Minh Sơn xuất hiện trong phòng thẩm vấn, vừa định chửi ầm lên, chợt phát hiện Từ Hổ đang nằm hôn mê dưới đất. Tình cảnh này lập tức làm cơn giận của hắn không còn chỗ phát tiết, thiếu chút nữa bị nghẹn thành nội thương. Nhưng khi hắn nhìn thấy Tô Mộc vẫn bị còng tay, trên mặt liền hiện ra dáng tươi cười, vội vàng đi tới.

- Vị này chính là Tô tiên sinh đi?

- Là tôi!

Tô Mộc lạnh nhạt nói, từ ngữ khí của đối phương cùng những lời nói vừa rồi, Tô Mộc đã biết người này là ai, hắn chính là cục trưởng phân cục khu cao tân.

- Tô Mộc, vì này chính là Mã cục trưởng của phân cục chúng tôi.

Nhâm Lập Quyên ở bên cạnh giới thiệu.

- Mã cục trưởng?

Tô Mộc đánh giá Mã Minh Sơn, đáy lòng không cho là đúng. Từ Hổ đem đại đội trị an biến thành chướng khí mù mịt, Tô Mộc thật không tin Mã Minh Sơn hoàn toàn không hay biết.

Nhưng dù là hiểu được, nghĩ tới sau này còn phải giao tiếp với Mã Minh Sơn, Tô Mộc cũng không muốn tiếp tục gây lớn chuyện. Nói thế nào hắn vẫn chưa chính thức nhậm chức, hết thảy chờ đi theo trình tự rồi nói sau.

- Tô tiên sinh, việc này là hiểu lầm, anh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt Từ Hổ. Nhâm đội trưởng, còn không nhanh mở còng tay cho Tô tiên sinh.

Mã Minh Sơn lớn tiếng nói.

- Dạ, Mã cục!

Nhâm Lập Quyên nháy mắt với Tô Mộc, Tô Mộc chủ động vươn tay cho nàng mở còng, sau đó tự xoa xoa cổ tay, khinh thường đảo mắt lướt qua Từ Hổ đang hôn mê dưới đất.

- Mã cục, việc đêm nay tôi muốn một lời công đạo.

- Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm.

Mã Minh Sơn cam đoan nói, đáy lòng đang suy đoán rốt cục là chuyện gì xảy ra. Phải biết rằng Mã Minh Sơn cũng ở chung phe phái với Đỗ Dã, nếu không hắn cũng không nhanh chóng tới nơi này như vậy.

- Tô tiên sinh, Đỗ cục đang chuẩn bị chạy tới đây, anh xem có nên…?

- Đỗ cục cần tới đây sao? Không cần!

Tô Mộc nói xong liền trực tiếp cầm di động trong tay Nhâm Lập Quyên, bấm dãy số:

- Đỗ cục, là tôi, đúng vậy, Mã cục đã qua đây, ngài không cần đi qua. Được ah, hôm nào tôi nhất định tới nhà bái phỏng, cứ như vậy đi.

Sau khi nói xong, Tô Mộc nhìn Mã Minh Sơn cười:

- Mã cục, chuyện này tôi hi vong có thể giao cho Nhâm đội xử lý, ông không ý kiến đi?

Tôi không ý kiến sao? Cho dù tôi có ý kiến thì thế nào? Hiện tại bị anh bắt lấy nhược điểm, lại không biết sâu cạn của anh, bỏ đi, hi vọng Nhâm Lập Quyên nể mặt của mình xử nhẹ Từ Hổ là được.

Đáy lòng Mã Minh Sơn nghĩ thầm, trên mặt lộ ra bộ dáng giải quyết việc chung:

- Đương nhiên không thành vấn đề, Nhâm đội trưởng, chuyện này giao cho cô, ngày mai tôi muốn một phần báo cáo chi tiết.

- Dạ, Mã cục!

Nhâm Lập Quyên cúi chào nói.

Sự tình phát triển tới đây, Tô Mộc cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này. Trò chuyện vài câu với Mã Minh Sơn, sau đó hắn đi ra ngoài. Chẳng qua khi đi ngang qua Hạ Đào chợt dừng lại, nhìn Hạ Đào, trên mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ.

- Nếu tôi là anh, sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ràng, như vậy cũng không có gì lớn, nếu anh không nói, anh cũng biết hậu quả. Nói lời này cũng không phải muốn uy hiếp anh, chuyện này tôi cũng sẽ không quản, Nhâm đội sẽ xử lý theo lẽ công bằng.

- Tôi…

Hạ Đào nhìn bóng lưng Tô Mộc rời đi, trên mặt lộ vẻ rối rắm, nhưng rất nhanh liền bị đưa sang phòng thẩm vấn bên cạnh. Đây là trình tự nhất định, bởi vì sợ bị thông cung. Đồng thời mấy hiệp cảnh cũng bị tách ra thẩm vấn, do Nhâm Lập Quyên chỉ định người tiếp nhận án kiện.

- Nhâm đội trưởng!

Mã Minh Sơn tiếp nhận ba lô trong tay một công an bên cạnh đưa tới.

- Mã cục trưởng?

Nhâm Lập Quyên nghi hoặc hỏi.

- Đây là đồ vật của Tô tiên sinh, ta nghe nói cô là bạn học của Tô tiên sinh, để cô trả lại cho người ta đi. Số tiền bên trong tôi đã cho người bổ sung đầy đủ, chuyện này là như thế nào, tin tưởng trong lòng cô hiểu được, xử lý cho tốt.

Mã Minh Sơn nói xong liền trực tiếp rời đi.

Nhâm Lập Quyên đứng ngay tại chỗ, tay cầm ba lô, trên mặt hiện vẻ do dự, lời của Mã Minh Sơn thay vì nói là phân phó, chuẩn xác chính là uy hiếp. Người nào không biết Từ Hổ là người của hắn, hắn nói ra lời này, thật sự muốn nàng xử lý theo lẽ công bằng sao? Hay là nói Mã Minh Sơn cũng tham dự bên trong?

Nghĩ tới đây, Nhâm Lập Quyên cảm thấy nhức đầu, tâm tình hưng phấn cũng tan biến không ít. Nhưng nhìn theo bóng lưng Tô Mộc dần biến mất, nàng lắc lắc đầu, sau đó đuổi theo.